Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 428: Pháp tắc

Thanh Phàm sơn.

Những trận cuồng phong gào thét nhưng không làm cho vạt áo của mọi người lay động. Xung quanh sáu người Lục Thanh, không khí bị lực trời đất trấn áp.

Từ xa nhìn lại, Thanh Phàm sơn giống như một cái đài đá ngay ngắn. Nhưng khi tới gần sẽ phát hiện ra rằng toàn bộ ngọn núi có rất nhiều những mỏm núi chĩa ra xung quanh.

Sáu người Lục Thanh đi theo bốn vị điện chủ lên trên ngọn núi. Cảnh tượng xung quanh tuyệt đẹp khiến cho sáu người Lục Thanh cảm thấy bồi hồi. Họ quay đầu nhìn về phía Tử Hà tông. Dải bình nguyên dài trước mắt cũng với những dãy núi lớn ở xa khiến cho sáu người xúc động.

Đây là nơi tối cao trong giới Thanh Phàm đồng thời cũng là nơi có thế lực mạnh nhất. Ngọn núi lớn của Kiếm Thần chủ điện, hay Thanh Phàm sơn ẩn chưa đại thế và uy nghiêm của Kiếm Thần điện. Đứng trên đó, không có người nào có thể tin rằng lại có thể dẫm chân lên một nơi như vậy.

- Thế nào? Cảm nhận đại thế của Thanh Phàm sơn ra sao? - Một vị đại điện chủ lẩm bẩm:

- Năm đó, lần đầu tiên ta đặt chân lên đây cũng có tâm trạng giống như của các ngươi. Có điều, nhiều năm qua, thời gian trôi đi, tâm trạng cũng từ từ bình ổn lại. Không còn sự sắc bén như các ngươi nữa. Con đường kiếm đạo đúng là quá khó khăn.

Lão già hít một hai thật sâu rồi dừng bước trước mặt Lục Thanh. Ba vị điện chủ khác hoàn toàn tôn kính lão già, không nói tiếng nào, đứng sang một bên.

- Đại điện chủ đã đạt tới cảnh giới như vậy, chẳng lẽ không chạm tới một bước nào đó sao? - Lục Thanh chần chừ rồi mở miệng nói.

- Lục tiểu hữu nhận ra lão phu có được cái gì? - Lão già sửng sốt, không ngờ Lục Thanh lại hỏi như vậy.

- Lúc trước, đại điện chủ tạo ra bức màn bằng khí Trường Sinh, vãn bối có cảm giác một thứ gì đó rất đáng sợ của thiên đạo.

- Pháp tắc? Lục tiểu hữu cảm nhận được pháp tắc?

Lúc này, lão già và ba vị điện chủ nhìn nhau rồi cùng quanh sang hỏi.

- Hình như đó là một thứ lực lượng oai nghiêm của thiên đạo. - Lục Thanh gật đầu nói.

Đêm qua, trong lúc nói chuyện với Diệp lão, Lục Thanh đã biết được thực lực của Kiếm Hoàng và Kiếm Tông khác nhau như thế nào. Nó cũng chẳng khác gì giữa Kiếm Chủ và Kiếm Vương. Chỉ có điều giữa hai cảnh giới đó, bắt đầu nhận lần khảo nghiệm thứ hai của trời đất. Thực lực từ đó bắt đầu có sự biến hóa long trời lở đất.

Trong đó thì quan trọng nhất chính là pháp tắc.

Pháp tắc là một thứ gì đó hư vô mờ mịt. Có thể nói, mỗi một loại thuộc tính đều có pháp tắc tồn tại trong trời đất. Cho dù là nhân đạo cũng không ngoại lệ.

Pháp tắc của thuộc tính có thể nói là những điểm cơ bản nhất. Nếu như nói các loại thuộc tính tạo nên thế giới này thì pháp tắc chính là thứ mà khống chế chúng.

Thợ săn dùng kiếm đi săn dã thú. Pháp tắc ở đây chính là đôi bàn tay của người thợ săn. Mặc dù ở một mức độ nào đó, độ sắc bén của kiếm cũng có thể làm cho dã thú bị thương, nhưng mức độ hữu hạn. Còn pháp tắc chính là bàn tay của người thợ săn, qua đó với thanh kiếm có thể đánh đâu thắng đó, giết được dã thú.

Mỗi một người có một loại kiếm khí khác nhau nên lĩnh ngộ pháp tắc cũng không giống nhau.

Sau khi tu vi của Kiếm Tông đạt tới cực hạn, lĩnh ngộ được uy nghiêm của thiên đạo liền có thể tiếp nhận lôi kiếp tiếp theo. Sau khi vượt qua, người đó sẽ trở thành Kiếm Hoàng. Đồng thời, Kiếm Hoàng cũng có được kiếm cốt, được trời đất thừa nhận mà có được tư cách hiểu ra pháp tắc.

Kiếm Hoàng một kiếp có thể hiểu được pháp tắc, bắt đầu dẫn động được nó. Khi đạt tới một mức nào đó, liền tiếp đón lôi kiếp lần thứ hai. Sau khi lôi kiếp qua đi, thuộc tính sẽ dung hợp hết vào trong Kiếm Cốt. Như vậy, tới lúc đó, Kiếm Cốt đại thành lại càng có thể tiếp cận tới pháp tắc gần hơn nữa. Đến lúc này, liền có thể vận dụng được pháp tắc một cách sơ bộ. Sau khi nắm được cơ bản liền có thể tiếp đón Lôi kiếp lần thứ ba, rồi làm cho pháp tắc viên mãn.

Đại sư cảnh giới Kiếm Hồn độc chiếm chính là Kiếm Hồn đạo. Một kiếm mạnh nhất của họ không phải là dung hợp lực trời đất, không phải dẫn động oai nghiêm của trời đất mà là ẩn chứa pháp tắc. Nếu như nói pháp tắc chính là cách để thợ săn nắm kiếm trong tay thì lực thiên địa chính là thanh kiếm đó, oai nghiêm của trời đất.

Cũng chính vì như vậy mới khiến cho Lục Thanh cảm nhận được sự mạnh mẽ của Kiếm Hoàng. Pháp tắc chính là năng lực mà trời đất ban cho. Thứ này, cho dù là Diệp lão, cũng chỉ có thể làm cho hắn đạt tới tu vi Kiếm Hoàng mà không thể đưa cho hắn phương pháp lĩnh ngộ. Lục Thanh còn nhớ rõ, tối hôm qua Diệp lão luôn nói:

- Thiên đạo là thứ mà ta vẫn chưa thể chạm tới.

Trong đêm qua, mãi Lục Thanh mới có thể làm cho tinh thần hoàn toàn bình phục.

Hắn thực sự nhận ra được sự mạnh mẽ mà đại điện chủ đã tạo ra ngày hôm qua. Tới lúc này, Luyện Tâm kiếm mới xác định cho mình một cái mục tiêu chuẩn mực đó là Kiếm Hoàng. Trong vòng bốn năm phải lĩnh ngộ được pháp tắc. Bởi vì, Diệp lão đã nói ma nữ đó là Kiếm Hoàng hai kiếp.

Hơn nữa, nhiều năm như vậy, ai có thể khẳng định sau bốn năm, mụ ta không vượt qua tam kiếm, đạt tới cảnh giới pháp tắc viên mãn. Lục Thanh cũng biết, trên thế giới này không chỉ có một mình hắn tiến bộ.

Trên đỉnh Thanh Phàm sơn, bốn lão già nhìn nhau, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

- Lục tiểu hữu! Xin hãy nghe lão phu nói một câu. - Khuôn mặt của lão già trịnh trọng hẳn lên.

- Mời tiền bối nói. - Sáu người Lục Thanh đều kinh ngạc, không hiểu tại sao lão lại có sự thay đổi như vậy.

- Lão phu hy vọng về sau ngươi có thể tiếp tục lĩnh ngộ Vạn Pháp quy tông, hiểu được cảnh giới cơ bản của thiên đạo. Con đường đó về sau có thể nói là lĩnh ngộ vô cùng khó khăn, nhưng ngươi đã bước chân lên đó thì hy vọng đừng có buông xuôi.

Vốn Lục Thanh cũng hiểu cảnh giới Vạn Pháp Quy Tông bác đại tinh thâm mang tới cho hắn rất nhiều điểm tốt. Cho dù là thực lực hay cảnh giới cũng đều tăng lên. Vì vậy mà khi nghe thấy câu nói chân thành của đại điện chủ, hắn gật đầu.

Năm người Nhiếp Thanh Thiên đứng bên cạnh cũng ghi sâu lời nói của lão nhân vào trong lòng.

Lão già mỉm cười, nói:

- Như thế là tốt rồi. Sau này, mấy người lão phu còn phải dựa vào Lục tiểu hữu một phần. Mong rằng đến lúc đó, Lục tiểu hữu không khách khí.

- Tiến bối quá khách khí. Chỉ cần có đủ khả năng, vãn bối chẳng nề hà. - Lục Thanh nói một cách thành khẩn. Nguồn: https://truyenfull.vn

- Tốt!

Vào lúc này, ngay cả ba vị điện chủ đứng cạnh vẫn không nói câu nào cũng nở nụ cười ôn hòa.

Ánh sáng mặt trời lên cao, những tia nắng ấm áp chiếu lên đỉnh núi xua tan hơi lạnh.

- Vào lúc này, trong Lôi Trì lực lôi kiếp mạnh nhất nên có sự nguy hiểm nhất định. Nhưng trong đó cũng có đầy oai nghiêm của thiên đạo và pháp tắc. Tuy rằng trong số các ngươi, ngoại trừ Lục tiểu hữu ra thì chưa có người nào ngộ được một chút. Nhưng khi vào trong Lôi Trì, nếu các ngươi may mắn có thể chạm vào một chút pháp tắc, từ đó có thể hiểu ra được thì sẽ bớt được một số năm du ngoạn. - Lão già liếc mắt nhìn năm người Nhiếp Thanh Thiên mà nói.

Với con mắt của bốn người điện chủ, ngoại trừ Lục Thanh ra, năm người Nhiếp Thanh Thiên cũng đều có ngộ tính hơn người. Thậm chí trong toàn bộ những người trẻ tuổi trong giới Thanh Phàm cũng nằm trong số đứng đầu. Chỉ có điều do đi cùng với Lục Thanh nên hào quang của bản thân bị lấp.

Nghe lão già nói vậy, ánh mắt của năm người Nhiếp Thanh Thiên sáng ngời. Vốn bọn họ cũng không ôm nhiều hy vọng. Dù sao thì Lôi Trì được dành riêng làm nơi lĩnh ngộ cho đại sư cảnh giới Kiếm Hồn. Cái gọi là oai nghiêm của Thiên đạo, pháp tắc đối với họ mà nói chỉ là một thứ mơ ước. Nhưng bây giờ nghe thấy có thể có được một ít cơ hội nên năm người cũng động tâm.

Dù sao thì bọn họ cũng đều là những người có thiên tư cực cao. Mặc dù dọc đường không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, nhưng năm người Nhiếp Thanh Thiên đều cảm thấy mỗi khi bọn họ được Lục Thanh bảo vệ, trong lòng đều cảm thấy nặng nề. Bọn họ cũng khát khao có được thực lực mạnh mẽ, không để Lục Thanh vượt quá xa. Bởi như vậy, trên đường họ không có tác dụng mà còn làm vướng chân hắn. Nếu không phải Kiếm Thần chủ điện chỉ định sáu người từ trước thì nửa đường, năm người đã trở về tông môn.

Bây giờ, lời nói của lão già giống như một đốm lửa nhỏ, đốt cháy đống cỏ khô tồn trữ trong lòng họ, làm cho họ sôi lên bầu nhiệt huyết.

Dường như lão già cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng họ nên cũng không nói nhiều nữa. Trong nháy mắt, từ người lão tản ra một thứ uy nghiêm. Bàn tay phải của lão từ từ nâng lên.

Lúc này, trong sự cảm nhận của Lục Thanh, lão già giống như một ngọn núi cao vạn trượng đang từ từ nhô lên với một tốc độ thong thả. Nhưng một lát sau, trên bệ đá rộng hai trăm trượng từ từ xuất hiện một tia sáng mờ nhạt, giống như nó sẽ biến mất ngay sau đó nhưng lại vô cùng cứng cỏi. Cho dù cuồng phong có thổi tới đâu thì nó vẫn đứng vững.

Ầm ầm

Ngay khi tia sáng đó xuất hiện, một tiếng nổ đinh tai, nhức óc vang lên. Những tia chớp màu tím như ẩn như hiện nổ ầm ầm trên đầu. Trên đỉnh núi chỗ mọi người đứng cũng vang lên những tiếng động.