Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 409: Lấy thần ngự kiếm!

Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tốc độ của ba con Thiên Phong ưng quá nhanh, cho dù là hai người Quân Mạc Vấn muốn đuổi theo cũng không kịp. Huống chi chỉ bằng hai người bọn họ, cũng không thể từ trên tay ba con Thiên Phong ưng chiếm được thứ tốt gì.

"Không nghĩ tới Lục huynh lại kinh tài tuyệt diễm đến như vậy, Quân mỗ thực sự theo không kịp. Tình huống phía trước khẩn cấp mong rằng Lục huynh không cần so đo." Trên mặt Quân Mạc Vấn lộ ra nụ cười khổ nói.

"Nếu là hiểu lầm, vậy quên đi. Đã làm phiền hồi lâu, chúng ta xin cáo từ." Lục Thanh lạnh nhạt nhìn Quân Mạc Vấn một các, liền xoay người bước đi. Năm người Niếp Thanh Thiên cũng bước sát theo, cũng không ai mở miệng nói chuyện.

Ngay trong nháy mắt Lục Thanh vừa rời đi, trên mặt Quân Mạc Vấn lộ ra vẻ âm trầm đáng sợ.

"Thiếu chủ, người này không nên trêu chọc, Vạn Kiếm Hướng Tông, nhân vật như thế chỉ có thể kết giao." Đại hán ở bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt Quân Mạc Vấn như thế, liền bước lên nói.

"Kết giao?"

"Không sai, ta nghĩ dị tượng vừa rồi khẳng định không thể gạt được Kiếm Thần chủ điện. Nếu thiếu chủ mà động thủ, sợ là Kiếm Thần chủ điện thật sẽ cùng chúng ta trở mặt." Đại hán trầm giọng nói.

Hai móng tay cơ hồ cắm sâu vào bắp thịt, trong mắt Quân Mạc Vấn sát khí bạo chợt, cơ mặt vặn vẹo: "Vốn tưởng rằng tại trong Thanh Phàm giới này, ta có thể trở thành tồn tại tuyệt đỉnh, nhưng không có nghĩ tới vẫn là như trước có người vững vàng áp chế qua ta. Không, phải là xa xa vượt qua ta. Kiếm Phách, Kiếm Phách a!"

Trên tay Quân Mạc Vấn, từng giọt máu tươi tí tách rơi xuống mắt đất. Lúc này trong đầu hắn lại nhớ đến một địa phương, ở đó không gian không có giới hạn, đập vào mắt chỉ là hắc ám vô tận, xòe tay không thấy ngón. Ở nơi này, không có một tia thanh âm, thứ duy nhất nghe được là tiếng tim mình đang đập.

Một thiếu niên hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất. Hắn thật sự không biết mình đã ở đây bao lâu, hắn đã sớm mất đi tư duy cùng kiên nhẫn. Trong hắc ám chỉ còn cô tịch xen lẫn sợ hãi.

"Ta chịu không nổi, thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!" Thiếu niên lớn tiếng hò hét. Không gian chung quanh như không lớn, thanh âm của hắn không ngừng mà quanh quẩn, có vẻ càng thêm quỷ dị.

Không ai có phản ứng gì, thẳng tới thời điểm tâm thần thiếu niên sắp hỏng, một đạo thân ảnh màu hồng mới xuất hiện trước mặt hắn.

"Phế vật, vĩnh viễn là phế vật, ngươi cút cho ta, cút tới một địa phương mà ta vĩnh viễn nhìn không thấy!"

"Phế vật, vĩnh viễn là phế vật, ta thật là phế vật sao?" Quân Mạc Vấn lẩm bẩm nói: "Lúc trước khí kham phá bản tâm, tiến vào cảnh giới Kiếm Nguyên, ta chỉ muốn, hắn có thể nhìn ta liếc mắt một cái. Cái ta muốn chỉ là giúp hắn làm tông môn lớn mạnh. Nhưng mà hắn lại đối đãi như thế nào với ta!"

Trạng thái của Quân Mạc Vấn như điên cuồng, trên mặt nổi lên đầy gân xanh: "Phế vật, vĩnh viễn là phế vật! Ta vì tông môn của hắn mà khổ tu hơn mười năm, đổi lấy cũng chỉ là một câu đó sao!" Trong mắt Quân Mạc Vấn bỗng chảy ra hai hàng huyết lệ.

"Không cần phải nói!" Quân Mạc Vấn vung tay đẩy cánh tay đại hán ra, huyết lệ trong nháy mắt ngưng lại: "Trở mặt sao, mặt vốn không phải là ta, ta dùng nó làm gì! Đến Thần Phong vực này, nếu không có mặt mũi của hắn, ta lại như thế nào có thể ở đây. Vĩnh viễn là hắn, vĩnh viễn đều là hắn!"

Sát Lục khí màu hồng trên người Quân Mạc Vấn điên cuồng lưu chuyển, hàn mang trong mắt bắn ra như thực chất.

"Lúc này đây, ta muốn cố tình cùng hắn trở mặt, ta cố tình cùng Kiếm Thần chủ điện đối nghịch! Ta muốn cho Kiếm Thần chủ điện cùng hắn thế bất lưỡng lập. Ta muốn tiêu diệt cả nhà hắn!"

"Thiếu chủ!" Đại hán ở bên cạnh nghe vậy nhất thời kinh hãi. Hắn thật sự không thể tưởng tượng được, giờ phút này Quân Mạc Vấn bỗng nhiên phát sinh biến hóa như thế.

"Không ai cả, cả Thanh Phàm giới này tuyệt đối không ai có thể vượt qua ta được. Thế hệ tuổi trẻ, ta tuyệt đối là đệ nhất nhân. Vạn Kiếm Hướng Tông, đó là Vạn Kiếm Hướng Tông của ta. Ta muốn hắn chết, ta muốn hắn ngã xuống trong tay của ta!" Bàn tay của Quân Mạc Vấn cầm Thần Kiếm, một đạo huyết lưu đỏ tươi đuổi dần lan tràn, nhuộm cả thanh Thần Kiếm thành màu huyết hồng.

"Thiên Kim, cho ngươi hai lựa chọn. Trợ ta, hoặc là trở về!" Thanh âm của Quân Mạc Vấn bỗng biến thành lạnh lùng vô cùng. Hàn khí trong mắt hắn như đến tử cửu u, lạnh lẽo thấu xương.

Đại hán có chút cười khổ lắc đầu: "Môn chủ thu dưỡng ta từ nhỏ, nuôi ta lớn lên, truyền cho ta Kiếm Đạo, ta không thể làm như vậy. Thiếu chủ, quay đầu là bờ, thời gian cũng không muộn!"

"Quay đầu là bờ, thời gian không muộn?" Quân Mạc Vấn cười lạnh một tiếng, trong mắt lập tức hiện lên vẻ thống khổ: "Như thế nào quay lại, nơi nào là bờ!"

"Thiếu chủ "

"Không cần phải nói, ngươi đi đi, kia Lục Thanh, ta nhất định phải sát!" Quân Mạc Vấn xua tay nói.

Ánh mắt có chút ảm đạm, đại hán nhìn Quân Mạc Vấn một cái thật sâu rồi xoay người đi.

Nhưng mà, ngay trong khoảnh khắc đạo hán xoay người đi, trong mắt Quân Mạc Vấn hiện lên một tơ máu quỷ dị, ngón tay phải kéo ra một thước dài Sát Lục Kiếm Cương, hung hăng đâm vào đan điền đại hán. Ngay sau đó, một thanh tiểu kiếm màu vàng dài tam tấc Kiếm Chủng bị kéo ra.

"Thiếu chủ ngươi...!"

Thân sắc có chút phức tạp nhìn đại hán, trên tay Quân Mạc Vấn tản mát ra Sát Lục khí dày đặc đem Kiếm Chủng bao vây, rồi mới nhẹ giọng nói: "Ngươi đã không muốn giúp ta, vậy liền mượn Kiếm Hồn của ngươi dùng một chút đi!"

"Ta như thế nào có thể rút ra Kiếm Hồn của ngươi sao?" Quân Mạc Vấn cười nhạo một tiếng, nói: "Hắn nuôi dưỡng ngươi, dạy ngươi, nhưng chung quy ngươi cũng chỉ là một con rối trong tay hắn mà thôi. Thần thông Trừu Hồn này, hắn cũng không có dạy ngươi, tự nhiên cũng là vì ngươi chuẩn bị trước, chẳng qua hôm nay là ta trước tiên dùng tới thôi." Trong mắt đại hán lộ ra vẻ không thể tin được, trong đó còn có cả đau thương: "Môn chủ, ta không nợ ngươi!"

Vừa nói xong, hai mắt đại hán chậm rãi khép lại, giống như không bao giờ nguyện ý một lần nữa mở hai mắt ra. Thân hình cao lớn nhanh chóng ngã xuống mặt đất.

Trong mắt Quân Mạc Vấn lộ ra một tia thông khổ, nhưng ngay lập tức lại bị sát ý điên cuồng thay thế. Hắn xoay người quét về những kiếm giả đang kinh sợ đứng nhìn ở bốn phía. Đến bây giờ, mười mấy kiếm giả khiếp sợ uy nghiêm của Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn, không ai dám rời đi. Nhưng lúc này tất cả nhìn tới ánh mắt của Quân Mạc Vấn đều biết không hay.

"Mọi người tách ra trốn!" Theo một tiếng hét lớn, tất cả đồng thời phi thân hướng về bốn phương tám hướng bôn đào.

Trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, tay phải của Quân Mạc Vấn lăng không đánh ra. Kiếm Chủng của đại hán trong tay hắn nhất thời trôi nổi lên, ngay sau đó một thanh Kiếm Hồn dài ba tấc màu vang kim chậm rãi đi ra.

Quân Mạc Vấn trở tay một cái, ánh sáng trên Kiếm Hồn lập tức ảm đạm lại, từ giữa dâng lên ba điểm sáng màu trắng. Quân Mạc Vấn vừa ha miệng ra, nhất thời cả ba điểm sáng bị hắn hút vào trong miệng.

"Đáng tiếc, nếu là Sát Lục Kiếm Chủng ta có thể đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong, bất quá như vậy cũng đủ rồi!" Quân Mạc Vấn nhìn thoáng qua bốn phía, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc: "Trốn, các ngươi có thể thoát được sao!"

Ngay sau đó thân hình Quân Mạc Vấn tại chỗ tiêu thất.

……

Cuối Thần Phong vực.

Sáu người Lục Thanh đang chậm rãi đi bộ, nghe phương xa truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, cả sáu người đồng thời dừng bước.

"Giết chóc, bắt đầu rồi sao!" Dịch Nhược Vũ lẩm bẩm nói.

Bất quá những điều đó cũng không có quan hệ tới bọn gọ. Trên đường đi, nhìn thân ảnh của Lục Thanh không biết vì sao năm người Dịch Nhược Vũ đều có cảm giác giống như nhìn tới Lạc Thiên Phong. Giống như Lục Thanh hoàn toàn dung nhập vào cảnh vật xung quanh, trở thành căn nguyên tồn tại.

Từ sau khi ra khỏi Thần Phong các, năm người Dịch Nhược Vũ đều không có thấy Lục Thanh nói thêm nửa câu. Mà từ trên người Lục Thanh, năm người cảm thấy một cỗ kìm chế thật sâu, giống như đối mặt với lôi đình cửu thiên, làm cho người ta có chút khó thở.

Mà lúc này Lục Thanh đang không ngừng quan sát Kiếm Ý, đồng thời cùng Diệp lão nói chuyện biến hóa của bản thân.

"Xem ra Bán Long Thân này quả nhiên là vì Tử Hoàng Kiếm Thân kinh mà chuẩn bị. Có thể mượn dùng căn nguyên khí chất chứa trong căn nguyên long lực, khiến cho Kiếm Ý của ngươi có thể chứa một tia Thiên Đạo uy, ưu đãi về sau không thể dùng lời mà nói hết được. Hiểu được tới căn nguyên, cảnh giới kiếm pháp cảu tiểu tử ngươi coi như cũng tiến vào một cái cấp độ mới."

"Cấp độ mới?" Lục Thanh lầm bẩm nói.

"Không sai, phía trước bất luận là Cử Trọng Nhược Khinh, Cử Khinh Nhược Trọng, hay là cuối cùng Tự Hóa Khinh Trọng, kỳ thật chỉ là cảnh giới kiếm pháp cơ bản thôi. Đó là loại dĩ khí ngự kiếm, lấy trụ cột là khí, mở ra cánh cửa kiếm pháp. Đến bây giờ, xem như ngươi đã bước vào cảnh giới dĩ thần ngự kiếm, kiếm pháp chân chính ẩn chứa thần vận của Thiên Đạo."

"Lấy thần ngự kiếm!" Trong lòng Lục Thanh có một tia lĩnh ngộ: "Chính là lấy thần hồn hiểu được căn nguyên trời đất, do đó đường kiếm hàm dẫn thần vận của trời đất sao?"

Trầm mặc một lát, Diệp lão mở miệng nói: "Xem ra lúc này lĩnh ngộ của ngươi so với ta phỏng chừng còn sâu hơn một bậc. Không sai, đó là lấy thần ngự kiếm, đạt tới lấy thần ngự kiếm, cảnh giới kiếm pháp liền cùng với tu vi bản thân liên hệ. Cảnh giới tu vi đột phá, lĩnh ngộ căn nguyên khí thuộc tính càng thâm sâu, cảnh giới kiếm pháp tự nhiên cũng đột phá. Cảnh giới tu vi không đột phá, kiếm pháp cũng sẽ không thể tiến thêm."

"Vậy sư phụ, hiện giờ ta đã đạt tới cảnh giới gì?" Lục Thanh trầm giọng nói.

"Ngươi hiện tại, thật ra lại bớt cho ta không ít công phu. Hiện giờ ngươi, cảnh giới dĩ nhiên đạt tới Kiếm Tông tiểu thiên vị. Mà Luyện Hồn quyết giúp ngươi ngưng tụ thành Thức Kiếm, hồn thức đã thành, lại tiếp cận trình độ đại thiên vị."

Dừng một chút, Diệp lão lại nói tiếp: "Hơn nữa phía trước có ba khối Dưỡng Hồn đan, đợi cho việc này xong xuôi, ngươi bế quan một năm, có ta hộ pháp tất nhiên tu vi cũng sẽ đạt tới Kiếm Tông tiểu thiên vị. Nếu không phải lúc này không tiện, thừa dịp vừa lĩnh ngộ được, chính là thời cơ bế quan tốt nhất."