Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 322: Chú kiếm đại hội

Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Lục Thanh giúp tông môn đoạt được truyền thừa, cứu giúp đồng môn trong lúc nguy nan, lại vì tông môn lấy được linh dược hãn thế. Hiện thu ngươi làm hộ tông trưởng lão đời thứ mười sáu, nắm quyền sinh sát trong tông môn."

Lời này vừa nói ra sắc mặt sáu người Lạc Tâm Vũ đồng thời thay đổi. Tuy họ không biết hộ tông trưởng lão đến tột cùng là có địa vị gì nhưng sợ là quyền lực còn trên các trưởng lão bình thường nhiều. Đặc biệt là đại quyền sinh sát, đó không phải là cho Lục Thanh quyền uy có thể sinh sát những người dưới tông chủ trong tông sao?

Không chỉ sáu người Lạc Tâm Vũ sửng sốt, Lục Thanh cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc nói: "Hình như đệ tử vẫn chưa nghe nói trong tông môn có chức vị hộ tông trưởng lão như vậy, tông chủ cho đệ tử quyền lực như vậy sợ là đệ tử không thể làm tốt được."

Lạc Thiên Phong lắc đầu nói: "Hộ tông trưởng lão vị trí do tổ sư định ra lúc ban đầu. Đó cũng là chấp pháp cao nhất của tông môn, chỉ cần phạm vào tông luật hoặc những tội khác thì đều do hộ tông trưởng lão định đoạt sống chết. Mà kể cả trưởng lão cảnh giới Kiếm Hồn phạm vào tội phản nghịch tông môn đều do hộ tông trưởng lão chấp hành định đoạt, tương ứng thì hộ tông trưởng lão là người có tu vi cao nhất trong các trưởng lão."

Dừng một chút, Lạc Thiên Phong thở dài một tiếng rồi nói tiếp: "Chỉ đáng tiếc từ sau khi tổ sư qua đời thì cả năm ngọn núi đều khó có được một người nổi trội nên vị trí hộ tông trưởng lão vẫn để trống từ trước tới giờ."

"Nhưng hiện tại đã bất đồng!" Trong mắt Lạc Thiên Phong đột nhiên bắn ra hai luồng thần quang sắc bén.

"Hiện giờ có Duyên Thọ đan cùng Kiếm Hồn đan, còn có những thứ khác nữa có thể làm đời tiếp theo siêu việt qua chúng ta. Vị trí này trước tiên ngươi cứ nhận lấy, ngươi cũng không cần phải cự tuyệt. Trong số đệ tử đời thứ mười sáu cũng không có ai có tư cách so được với ngươi. Đây là phẩm hạnh, thực lực cùng công lao của ngươi mà đổi lấy được."

Nghe Lạc Thiên Phong nói như vậy, Lục Thanh cũng không làm ra vẻ từ chối nữa, nếu từ chối nữa thì lại là dối trá.

"Đa tạ tông chủ tin tưởng!"

"Tốt!" Lạc Thiên Phong vuốt vuốt chòm râu nói tiếp: "Đợi cho tông môn tiến giai Kim Thiên sẽ có tám mươi tòa núi lớn, ngươi đồng dạng cũng có thể chọn một tòa, chỉ cần ngươi ngưng kết Kiếm Hồn thì có thể tùy ý khai phong lập cung hoặc làm ngoại phong đều do ngươi lựa chọn. Ngoài ra cũng ban cho ngươi một viên Kiếm Hồn đan, một viên Trường Thọ đan, Bất Tử Căn còn lại kia cũng có thể lấy bất cứ lúc nào. Lại ban thưởng thêm cho mẹ ngươi một viên Duyên Thọ đan."

Lục Thanh sửng sốt, lập tức bái tạ: "Tạ ơn ân điển của tông chủ!"

Đối với phong thưởng của Lục Thanh, sáu người Lạc Tâm Vũ cũng không có ý kiến gì. Đến bốn người Huyền Thanh cũng là ít khi đồng nhất ý kiến.

Không phải sao! Hiện giờ trong hàng đệ tử đời thứ mười sáu thì Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ là có hy vọng cao nhất bước vào Kiếm Hồn. Lạc Tâm Vũ bởi vì tiếp nhận truyền thừa của Kiếm Tôn mà chạm đến cánh cửa hiểu ra căn nguyên, duyên hoa tẩy tẫn. Hắn còn phải cần rất nhiều thời gian để củng cố cùng quen thuộc Ngũ Hành Kiếm Khí của Kiếm Tôn và thoát khỏi trói buộc của Tử Dương Kiếm Khí, tập luyện kiếm pháp tinh thâm. Kể cả Lạc Tâm Vũ có tư chất cùng ngộ tính tuyệt đỉnh sợ là cũng phải tiêu hao mấy năm mới được.

Nhưng Lục Thanh lại bất đồng. Ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh thậm chí ở trong Kiếm Mộ còn cự tuyệt cả truyền thừa của Kiếm Tôn, cũng là cự tuyệt vị trí tông chủ trong tương lai. Chính bởi vậy nên năm người Lạc Thiên Phong mới nhất trí giao vị trí hộ tông trưởng lão cho hắn.

Mà hiện giờ Lục Thanh chỉ còn nửa bước nữa là đạt tới cảnh giới Kiếm hồn. Hắn đã chạm đến cánh cửa hồn dung trời đất, mượn uy của trời đất, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ngưng kết Kiếm Hồn chỉ là chuyện trong vòng một năm.

Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn hai mươi mốt tuổi, đây là đã vượt qua một Đại Sư cảnh giới Kiếm Hồn khác của gia tộc họ Lục có ghi trong sử sách của tông môn là Kiếm Hoàng Lục Thiên Thư.

Cho dù là Lục Thiên Thư năm đó cũng phải hai mươi chín tuổi mới đạt được đến Kiếm Hồn. Tốc độ tu luyện của Lục Thanh sợ là chỉ có tổ sư của Tử Hà tông là Tử Hà Kiếm Hoàng mới so sánh được.

Nhân vật như vậy tất nhiên tương lai sẽ là trợ lực lớn cho tông môn. Lấy sự bá đạo của Phong Lôi Kiếm Cương, theo điển lục của tông môn ghi chép lại thì chỉ cần Lục Thanh đạt tới Kiếm Vương tiểu thiên vị cũng đủ để so sánh với Kiếm Vương trung thiên vị.

Nhiều nguyên nhân như thế hơn nữa nghe đồng Lục Thanh là một kỳ tài chú kiếm cũng làm năm người Lạc Thiên Phong chân chính hạ quyết tâm.

Lục Thanh cũng không có nghĩ ngợi nhiều. Với hắn vị trí này chỉ là gánh nặng mà thôi, tuy bây giờ chưa có gì nhưng tương lai hứa hẹn là một cái tâm sự.

Phong thưởng hoàn tất, bảy người Lục Thanh liền rời khỏi đại điện Tử Hà. Hiện giờ còn gần hai tháng nữa là qua năm mới, hiện thực lực của Lục Thanh trừ bỏ mấy người thì trong đời thứ mười sáu đã hoàn toàn rớt ra chênh lệch. Cho dù là những sư thúc đời thứ mười năm, trừ bỏ năm người Lạc Thiên Phong thì Lục Thanh có thể xem là đệ nhất nhân. Bây giờ tu luyện là do tâm nên Lục Thanh cũng không tính toán trở về núi Triêu Dương.

Ngắm nhìn về phương hướng núi Triêu Dương, thân hình Lục Thanh vừa động đã hóa thành một luồng sáng xanh tím bay về phía trấn Triêu Dương.

Trấn Triêu Dương.

Giờ phút này không khí trong Lục phủ có vẻ ngưng trọng vô cùng. Trong đại sảnh, Nhan Như Ngọc ngồi ngay nắn trên ghế chủ tọa, đứng hai bên phân biệt là Thúc Nguyên và một gã hộ vệ. Mà lão quản gia Dịch lão đang ngồi ở bên lắng nghe một đại hán mặt đen khom người ở dưới tự thuật cái gì đó.

Đại hán này có khuôn mặt cương nghị, hai cánh tay thô ráp để lộ ra bắp tay cuồn cuộn. Lòng bàn tay của hắn không che dấu được vết chai dày cộm, hiển nhiên là thường xuyên nắm trọng khí. Hắn chính là một Chú Kiếm Sư trong chú kiếm phường của gia tộc họ Lục.

Chú kiếm phường là nơi diễn ra thương mậu của Tử Hà tông, Chú Kiếm Sư trong đó có hơn phân nửa là do Lục gia tỉ mỉ bồi dưỡng.

"Muốn bắt đầu rồi sao?" Nhan Như Ngọc hơi nhíu mày, đồng thời quay đầu hỏi Dịch lão: "Đã có tin tức gì của Thanh nhi chưa?"

Dịch lão lắc đầu mở miệng nói: "Thời gian gần đây không khí của năm ngọn núi chính có vẻ rất quái dị. Đặc biệt mấy ngày gần đây có rất nhiều đệ tử ngoại tông xuống núi, mà đệ tử nội tông đi ra cũng không ít. Đường đi lên năm ngọn núi cũng bị phong tỏa, muốn đi tìm gia chủ nhưng căn bản không có biện pháp."

Nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, Nhan Như Ngọc không khỏi lo lắng trong lòng. Thời gian hai tháng nay, lần đầu tiên là không hề thấy bóng dáng của toàn bộ năm vị tông chủ, mà Thanh nhi không biết vì sao không để lại tin tức gì đã ly khai.

"Không còn thời gian nữa!" Nhan Như Ngọc khẽ thì thào một câu, lập tức ánh mắt trở lên kiên định nhìn Dịch lão: "Trong gia tộc thì hiện giờ Chú Kiếm Sư nào có cấp độ cao nhất?"

Diệp lão ngẫm nghĩ rồi mở miệng nói: "Hiện giờ trong chú kiếm phường có Chú Kiếm Sư cửu phẩm. Nhưng mà Thái phu nhân, chú kiếm đại hội đã có quy định rõ, Chú Kiếm Sư trong chú kiếm phường không thể lấy danh nghĩa gia tộc tham gia đại hội."

Nhíu mày, Nhan Như Ngọc nói: "Vậy trong các cửa hàng trong thành trấn thì ai cao nhất?"

Tựa hồ đã sớm biết Nhan Như Ngọc sẽ hỏi như vậy, Diệp lão cười khổ nói: "Cao nhất thì không có, nhưng cấp độ giống nhau có hai đến bốn người. Bất quá tất cả đều là Chú Kiếm Sư bát phẩm mà thôi. Cao nhất thì là một Chú Kiếm Sư bát phẩm đỉnh phong nhưng hiện tại lại ra ngoài làm việc."

Nhan Như Ngọc cắn chặt răng đứng dậy nói: "Không còn thời gian nữa, mang bọn họ xuất phát."

Giờ phút này, ở một khu đất trống trải gần phường thị phía Bắc trấn Triêu Dương, không biết từ khi nào đã có một tòa bãi đá cao một trượng, rộng mười trượng được dựng lên. Ở mặt trên có đặt hai cái đỉnh đồng có cắm nhiều nén hương tỏa ra khói hương nghi ngút tạo nên cảm giác trang nghiêm.

Ở trên mặt bãi đá còn bày tám cái lò đúc hình dạng khác nhau, ở bên trong bốc lên ngọn lửa hừng hực. Từng cơn sóng nhiệt lan tỏa ra khiến không khí cuối thu trở về những ngày hè nóng rực.

Ở trước bảy cái lò đúc phân biệt có bảy phương nhân mã. Trừ bỏ năm gia chủ của năm đại gia tộc của năm chủ thành: Hoàng Phủ, Tư Đồ, Tây Môn, Nhạc, Diệp còn phân biệt có hai lão nhân, một người mặc áo vải thô màu trắng cùng một người mặc áo vải thô màu cam. Trên người bọn họ đều tỏa ra Kiếm Nguyên hệ Hỏa dao động mãnh liệt, khí thế không hề kém năm vị gia chủ của năm gia tộc lớn. Phía sau bọn họ đều có mấy tráng hán tuổi trẻ và những học đồ.

Trên tay mỗi người đều có vết chai rất dày, có thể thấy mỗi người đều là Chú Kiếm Sư lâu năm. Nhưng ngược lại trên tay hai lão nhân kia lại bóng loáng không hề có chút vết chai.

Mặt khác ở một vị trí không người có đặt một chiếc lò đúc hấp dẫn ánh mắt mọi người. Đây là một lò đúc màu vàng chừng tám thước vuông, không biết dùng loại vật liệu nào tạo nên. Toàn thân lò đúc tản ra lưu quang sáng bóng kỳ dị như lưu ly phản xạ ánh sáng. Thành lò dày đặc lộ ra miệng lò hình tròn rộng mấy thước.

Từng ngọn lửa màu phiến lam nhảy nhót trong miệng lò làm không khí xung quanh vặn vẹo. Lò đúc này chính là Thanh Hỏa Tinh Kim lô, thượng phẩm bảo lô của gia tộc họ Lục.

Bầu không khí có vẻ rất ngưng trọng. Đa số mọi người đều không mở miệng nói chuyện. Thỉnh thoảng lại có người chỉ về phía Thanh Hỏa Kim Tinh lô đàm luận, hiển nhiên là đang nói về gia tộc họ Lục.

Thời gian dần trôi qua, rốt cuộc một trong số hai lão nhân cầm đầu một phương hừ lạnh một tiếng nói: "Lục gia này có phải cậy làm khôi thủ mà làm cao như vậy không. Lúc này đã quá giờ bắt đầu đại hội thời gian tàn nửa nén hương rồi."