Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 287: Sát tâm như sắt

Khoảng cách hơn mười dặm mà Phong Lôi chỉ dùng thời gian tàn một nén hương đã bay qua.

Lúc này, tại một cái đầm trong vùng đất hoang dã. Cái đầm rộng hơn mười trượng, ở giữa có một gốc cây kì dị đen thui. Từ trong cái đầm bốc lên mùi khó ngửi giống như có xác chết đang thối rữa. Từng làn khói màu đen mang theo mùi hôi tanh tưởi từ mặt nước bốc lên.

Không cần nghĩ Lục Thanh cũng biết, gốc cây này không phải là thứ tốt đẹp. Mỗi một nhánh cây đều có một quả đen thui bóng loáng. Mỗi một quả đều không ngừng phun ra hơi độc chết người.

Ở giữa cái đầm có một con bọ cạp to lớn dài mấy trượng, hình dáng giống hệt bọ cạp bình thường nhưng to lớn hơn nhiều. Hàm răng cưa trong miệng nó mang theo ngọn lửa màu đen phun ra, tấn công xung quanh. Độc khí trong ngọn lửa tỏa ra làm không khí biến thành một mảng chân không lớn.

Đây là một con Độc Hạt tam giai trung thú!

Trong mắt Lục Thanh lóa lên sát khí mãnh liệt. Bởi vì bị Độc Hạt công kích không phải ai khác, mà chính là ba gã đệ tử của Ngũ Độc tông.

Ngũ Độc tông! Đến bây giờ Lục Thanh còn nhớ rõ, thảm trạng chung quanh trấn Triêu Dương chính là do Ngũ Độc tông tạo thành, Đối với tông môn này, Lục Thanh căm thù đến tận xương tủy.

Ba đệ tử của Ngũ Độc tông gồm hai nam, một nữ. Cả ba đều khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng rất cổ quái. Hai gã nam để tử đều có khuôn mặt đỏ đậm, thanh kiếm trên tay đánh ra như điện bốc ra từng làn hơi độc màu đỏ ngăn cả công kick của Độc Hạt. Đồng thời ở phía sau hai người, nữ tử có khuôn mặt tái xanh đang vũ động một thanh trường kiếm xanh đậm. Ngũ Độc Kiếm Khí bắn ra ngưng tụ thanh hình dạng một con độc xà đánh tới Độc Hạt.

Hai gã nam đệ tử đều là Kiếm Sư tiểu thiên vị, mà nàng kia trông tuổi có vẻ nhỏ hơn lại có thực lực Kiếm Sư trung thiên vị.

Vốn Lục Thanh không định nhúng tay vào. Nhưng lúc này hắn thấy là đệ tử của Ngũ Độc tông liền khơi dậy sát tâm.

Độc Hạt bị ba người luân phiên cuốn lấy. Tuy rằng Kiếm Khí của ba người đều kèm theo hơi độc, nhưng Độc Hạt thân có chứa kịch độc, hơi độc bực này không thể ảnh hưởng tới nó chút nào. Trừ hơi độc ra thì Kiếm Khí của ba gã đệ tử Ngũ Độc tông cũng rất bình thường. Với Thực lực tam giai của Độc Hạt, lại có giáp xác cứng rắn cho dù là thanh kiếm bát phẩm cũng không làm gì được. Ngoài nữ tử còn khiến Độc Hạt phải kiêng kị, còn hai gã nam đệ tử kia nó không hề để trong lòng.

Chiếc đuôi to lớn của Độc Hạt đánh ra như điện, bây giờ nó mới bắt đầu biểu hiện ra thực lực chân chính của mình.

"Cẩn thận!" Nữ đệ tử kinh hô một tiếng nhưng không kịp. Độc Hạt vẫn luôn ẩn dấu thực lực, lúc này đột nhiên bộc phát ra, chiếc đuôi đâm ra như điện, phát ra tiếng xé gió chói tai.

Hưu!

Hưu!

Hai gã nam đệ tử chỉ kịp vung kiếm ngang trước ngực, ngay lúc đó chiếc đuôi của Độc Hạt đã đánh vào trên thân kiếm của bọn họ. Tia lửa bay tung tóe, một làn hơi độc mãnh liệt nhanh chóng truyền vào tay hai người.

Lực đạo khổng lồ truyền khắp toàn thân, hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, thân bắn về phía sau.

Rõ ràng có tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên. Kiếm Khí hộ thân của hai gã bị ngọn lửa độc của Độc Hạt phá vỡ. Chiếc đuôi của Độc Hạt mang theo lực lượng mấy nghìn cân đánh thẳng vào cơ thể hai người.

Nữ đệ tử biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn hét lên: "Nghiệt súc! Hôm nay ta phải luyện hóa ngươi."

Tiếng nói vừa dứt, thanh trường kiếm trong tay nữ tử vẽ lên một quỷ tích huyền ảo, từng làn hơi độc từ trong cơ thể nàng bốc lên. Trong nháy mắt hơi độc bao khắp toàn thân nàng. Đồng thời trong Ngũ Độc Kiếm Khí thoáng hiện lên một luồng khói độc mãnh liệt. Lục Thanh thoáng nhìn thấy trên trán nữ tử chảy ra nhiều điểm mồ hôi, xem ra để thi triển một đòn này nữ tử phải mất rất nhiều sức lực.

Khí thế mãnh liệt từ trong làn khói độc tản ra, Độc Hạt cảnh giác dừng chân lại. Nó há mồm phun ra hơn mười cột lửa, mỗi cột lửa đều đỏ bừng như máu, hiển nhiên bên trong ẩn chứa rất nhiều độc khí.

Cột lửa vừa đánh tới, thế nhưng lại bị làn khói độc mà nữ tử thi triển hấp thu hết. Tiếp theo, làn khói độc bắt đầu thu nhỏ lại, hiện ra thân ảnh của nữ tử bên trong. Lúc này ở mũi kiếm của nàng, khói độc ngưng tụ thành một con rắn to lớn dài mấy trượng hình thành một trận thế, hướng tới Độc Hạt.

Con rắn này hoàn toàn là do Ngũ Độc Kiếm Khí tinh thuần ngưng tụ thành. Thân rắn to lớn có ẩn chứa khói độc của năm loại độc khí. Thân rắn đong đưa giống như là một con vật có sinh mạng thực.

"Nạp mạng đi!" Nữ tử hét lớn lên một tiếng. Thân kiếm trên tay nàng run lên, thân hình con rắn trong nháy mắt đã phóng tới trước mặt Độc Hạt. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Độc Hạt, con rắn há cái mồm to lớn, cắn vào trán của Độc Hạt.

Kiếm Khí càn quét qua!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên. Ngũ Độc Kiếm Khí trong nháy mắt phá vỡ trán Độc Hạt, xâm nhập vào trong não tủy.

Thân hình Độc Hạt đổ xuống mặt đất. Sau khi dãy dụa mãnh liệt vài cái liền đứt hơi mà chết. Nữ tử gần như mất hết sức lực xụi lơ trên mặt đất. Nàng nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, mặc kệ hai gã nam đệ tử đang dãy dụa trên mặt đất. Ngược lại trên mặt nữ tử còn hiện lên vẻ đùa cợt, nói: "Cùng chiến đấu với hung thú hoang dã còn có thu hoạch như vậy.

Đợi cho kết thúc hành trình Kiếm Một này, các người đều sẽ giúp ta đạt được mức chém nghìn người. Đệ tử Ngũ Độc tông ta, ra tay phải tàn nhẫn. Độc do tâm sinh, mới có thể đột phá đến cảnh giới cao."

"Chém ngìn người! Độc do tâm sinh!" Lục Thanh than nhẹ một câu, rốt cục cũng định ra sát tâm. Ngũ Độc tông thật sự coi rẻ mạng người. Không thể để Kiếm Đạo tồn tại một mạch như vậy được.

Ngang...!

Nghe được Lục Thanh phân phó, Phong Lôi liền phát ra tiếng ngâm đinh tai nhức óc. Khí tức long uy bao phủ xuống, mấy con bọ cạp nhỏ vừa leo ra khỏi thủy đàm liền hoảng sợ trốn vào thủy đàm, không dám đi ra nữa.

"Cái gì!" Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ kinh hãi, vừa quay đầu nhìn liền thấy thân hình dài tám trượng đầy uy vũ của Phong Lôi. Thân hình Phong Lôi từ trên trời hạ xuống, long uy cùng khí tức Linh Thú tản ra. Tuy Phong Lôi chỉ là nhị giai nhưng nếu nói về khí thế thì Độc Hạt tam giai cũng không bằng.

"Là ngươi!" Vừa nhìn rõ người đứng trên lưng Phong Lôi, sắc mặt nữ tử đại biến.

"Ngươi muốn làm gì?" Nữ tử cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Thanh. Nàng lập tức đừng lên, thối lui đến bên cạnh hai gã nam đệ tử. Lúc này xương cốt của hai người đã vỡ vụn, không thể cử động được, chỉ đành làm bia chắn cho nữ tử.

Lục Thanh chậm rãi mở miệng nói: "Cho các ngươi hai canh giờ khôi phục lại Kiếm Nguyên." Nói xong Lục Thanh liền nhắm mắt lại, không hề mở miệng nói thêm gì. Ba người này hắn nhất định phải giết, nhưng hắn cũng không muốn lợi dụng khó khăn của họ, mà cho họ hai canh giờ khôi phục.

"Các hạ vì sao phải đối địch cùng chúng ta. Trong Kiếm Mộ, nguy cơ tứ phía, ta có thể giúp các hạ mở đường."

Nhìn Lục Thanh đang nhắm mắt đứng yên, nữ tử cắn chặt rang, lại nói tiếp: "Ngũ Độc tông chúng ta có bí pháp điều khiển các loại độc vật để dò đường. Chỉ cần cho ta thời gian, mọi chỗ trong Kiếm Một này ta đều có thể tìm hiểu được."

Lục Thanh vẫn như trước không hề có chút động lòng. Vốn hắn không hề muốn tim truyền thừa của Kiếm Tôn. Có Diệp lão chỉ dạy, hắn căn bản không phải tìm cái truyền thừa. Hành trình Kiếm Mộ này, đối với Lục Thanh chẳng qua chỉ là một lần lịch lãm đầy nguy hiểm mà thôi.

Nữ tử thấy Lục Thanh không hề có phản ứng gì, rốt cục thay đổi sắc mặt, ngồi xuống xếp bằng cố gắng khôi phục lại Kiếm Nguyên. Nếu lấy ba địch một, tuy đối phương là Kiếm Chủ, nhưng chắc là bọn họ có thể bỏ chạy được.

Lúc này trong lòng ba người còn thầm cười nhạo Lục Thanh, cư nhiên lại kiêu ngạo như vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời gần ngả dần về phía Tây. Thời gian hai canh giờ đã trôi qua.

Ba người đứng thẳng dậy. Hai gạ nam đệ tử có chút khó khăn. Dù sao đan dược cũng không phải vạn năng, xương cốt mới chỉ khép lại, còn phải tu dưỡng thời gian dài mới có thể bình phục.

Ba người tựa lưng vào nhau, hợp lại xếp thành Tam Tài Kiếm Trận đơn giản vây Lục Thanh vào giữa. Về phần Phong Lôi, lúc Lục Thanh nhắm lại hai mắt nó cũng hiểu ý mà lui ra ngoài năm nghỉ. Nó không hề lo lắng cho Lục Thanh, những người này đến tam giai hung thú còn đối phó khó khăn thì làm sao có thể làm gi Lục Thanh.

Khí thế của ba người tản ra tập trung vào Lục Thanh. Một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều trán ngập ra. Lục Thanh vẫn thản nhiên nhắm hai mắt, khoanh tay đứng thẳng. Thần thức của hắn dung nhập vào trời đất, cảm thụ dao động linh hồn, mơ hồ cùng hô ứng với khí Phong Lôi trong trời đất.

Ba người đều lộ ra thần sắc hoảng sợ. Khi phát ra khí thế, cả ba đều phát hiện, khí thế của họ không thể tập trung vào Lục Thanh. Giống như trước mặt họ không hề có ai, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều hoài nghi ở trong Kiếm Trận không hề có ai.

Đây là cảnh giới như thế nào vậy? Trong nháy mắt, nữ tử lại nghĩ tới sư phụ của nàng. Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Chẳng lẽ!

Tuyệt đối không có khả năng! Ý niệm vừa dâng lên trong đầu, nữ tử liền lắc đầu loại bỏ ngay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Đại thế Kiếm Trận tích lũy bởi vì không nắm chắc được phương vị của Lục Thanh mà bắt đầu suy nhược đi.

Hai mắt lóe lên, nữ tử quyết định thật nhanh. Ba người liếc nhìn nhau rồi đồng thời bộc phát ra Kiếm Khí cùng hơi độc trong cơ thể bao phủ không gian trong Kiếm Trận.

Ngay sau đó, ba người giông như đã bàn trước đồng thời thi triện bộ pháp quỷ dị hướng ra ngoài chạy trốn.

Xuy!

Thời điểm ba người vừa thả ra hơi độc, trong Kiếm Trận liền lóe lên Lôi quang. Hơi độc trong nháy mắt bị Lôi quang càn quét sạch sẽ.

Nhìn phương hướng ba người chạy trốn, khóe miệng Lục Thanh nở ra một nụ cười lạnh.