Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 265: Địa Long Man Hoang

Sau tiếng kêu của Kim Dương thần điểu, dãy núi phía xa chợt trở nên yên tĩnh. Đó là một sự yên lặng đầy áp lực. Trong khoảng khắc tất cả tiếng côn trùng hoàn toàn biến mất. Một bầu không khí nặng nề tản ra xung quanh. Thậm chí ngay cả những đám mây đang trôi trên bầu trời cũng thoáng dừng lại.

Ánh mắt Lục Thanh trở nên ngưng trọng. Đấy là một sự yên tĩnh trước khi bộc phát. Hắn có thể cảm nhận đại thế đang hội tụ trên bầu trời. Mặc dù có chút mơ hồ nhưng với thần thức mạnh mẽ của hắn cũng vẫn có thể cảm thấy.

Đồng thời, thanh Luyện Tâm kiếm sau lưng cũng phát ra những tiếng ong ong. Trong Thức Hải, Phong Lôi chợt vang lên một tiếng long ngâm non nớt.

- Long mạch...

Lục Thanh sửng sốt. Phong Lôi nói cho hắn biết con vật ở đằng xa có khí tức của loài rồng.

Sau khoảng khắc yên tĩnh ngắn ngủi...

Graooooo....

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên. Đồng thời một làn hơi thở mạnh mẽ bộc phát khiến cho không khí trên bầu trời nát vụn. Khí thế mạnh mẽ ép về phía Kim Dương thần điểu.

- Là rồng!

Trong số đệ tử của thất tông có người nghe thấy âm thanh đó liền kêu lên một tiếng kinh ngạc. Trong Thập Vạn đại sơn, chỉ cần có mối quan hệ với rồng thì đó chắc chắn là thứ có thực lực mạnh mẽ. Linh thú có được huyết mạch của rồng thấp nhất cũng là tam giai. Mà vào lúc này, tiếng rống kinh khủng kia không phải là thứ mà loại linh thú họ rồng bình thường có thể so sánh.

Chỉ có những người có tu vi Kiếm Chủ trở nên như Lục Thanh mới có thể cảm nhận được sự đáng sợ của con Linh thú đó.

Mà đối mặt với sự khiêu chiến của con linh thú xa lạ, Kim Dương thần điều vẫn không hề sợ hãi. Nó cũng có được huyết mạch của Hoàng giả từ thời thượng cổ Man Hoang. Huyết mạch của Tam Túc Kim Ô chẳng hề kém so với huyết mạch của Chân Long.

"Kíu..."

Một tiếng hót chói tai với đầy sự uy nghiêm cùng với khí thế của Hoàng giả phản ngược lại.

Trong phạm vi mười dặm trên không trung, khí thế của hai con linh thú va chạm với nhau khiến cho xuất hiện những khoảng chân không. Đồng thời, những làn khí mạnh mẽ tản ra xung quanh xua tan những đám mây. Trên người Kim Dương thần điểu bốc lên một ngọn lửa đỏ rực. Còn đám người Lục Thanh ngay vào lúc thần điểu đưa ra sự khiêu chiến đã nhảy xuống.

Sau đó dưới sự dẫn đầu của năm người Lạc Thiên Phong bọn họ nhanh chóng lui lại hai trăm trượng. Đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn của sáu tông còn lại cũng nhanh chóng thu lại linh thú. Đại chiến của linh thú đẳng cấp cao, chỉ cần uy áp tản ra cũng làm cho những con linh thú kia bị thương. Mà đó là sự ảnh hưởng giữa linh thú với nhau, còn đối với con người lại càng sâu hơn.

Đôi cánh khổng lồ đập mạnh, Kim Dương thần điểu bay lên độ cao mười trượng. Ngọn lửa Kim Dương Chân Hỏa màu da cam bao phủ bên ngoài khiến cho nó giống như một con Hỏa tinh linh. Kim Dương Chân Hỏa bá đạo thiêu đốt trên bộ lông của nó nhưng không gian xung quanh không hề xuất hiện một chút chân không. Ngay cả không khí cũng chỉ dao động một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Khả năng khống chế linh lực của nó quá kinh khủng.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chú về phía ngọn núi đằng xa.

"Ầm...ầm..."

Những tiếng động kinh người từ xa vọng đến. Có thể nhìn thấy rõ ràng trong rừng rậm đang có một con rồng bằng bụi cuộn cuộn lao đến. Vô số những cái cây cổ thụ cao mười trượng đổ xuống.

Graoooo....

Lại một tiếng gầm rung chuyển trời đất nữa vang lên. Kim Dương thần điều cũng kêu lại một tiếng chẳng hề kém.

Hai con linh thú cứ như vậy mà phát ra khí thế va chạm với nhau.

Khí thế trên người Kim Dương thần điểu càng lúc càng cao. Ngọn Kim Dương Chân Hỏa càng thêm dầy đặc bao phủ quanh người nó. Trên cái đuôi, ngọn Kim Dương chân hỏa khiến cho đám người Lục Thanh đứng sau cảm thấy nó giống như những dải lụa màu đỏ. Tuy nhiên tất cả đều biết nhìn chiếc đuôi đẹp như vậy nhưng một khi dính phải chắc chắn sẽ bị tan thành mây khói.

Con linh thú tới càng gần, mặt đất rung chuyển càng lúc càng mạnh. Sự uy nghiêm của loài rồng xuyên tới khiến cho Luyện Tâm kiếm sau lưng Lục Thanh run rẩy càng mạnh thêm. Mặc dù chỉ là linh thú tứ giai, thậm chí còn chưa trưởng thành nhưng Phong Lôi dường như không hề sợ hãi đối với con linh thú có huyết mạch của rồng kia. Thậm chí nó còn nôn nóng truyền ý tứ muốn ra ngoài cho Lục Thanh.

Nhưng bây giờ đang là lúc nào mà Lục Thanh có thể cho nó ra? Cho dù con vật nhỏ vẫn đưa ra yêu cầu nhưng Lục Thanh cũng không để ý. Sau một khoảng thời gian, như hiểu được tâm ý của Lục Thanh, con vật nhỏ cũng không còn ồn ào mà trở nên bình tĩnh. Bởi vì từ khi ký kết thú khế, Lục Thanh và con vật nhỏ đã có một mối liên hệ khó hiểu. Vì vậy mà sự kích động của nó Lục Thanh cũng có thể cảm nhận. Nhưng bất đắc dĩ thời điểm này đang rất nhạy cảm, sự xuất hiện của con vật nhỏ sẽ gây ra chuyện gì cũng không thể đoán trước.

Graoooo....

Rốt cuộc, cái cây cổ thụ cuối cùng cách Kim Dương thần điểu mấy trăm trượng cũng bị sập xuống.

Một con cự thú cao bảy, tám mươi trượng xuất hiện trước mặt mọi người. Cái đầu của nó giống hệt như giao long, ở giữa có một cây sừng màu vàng. Cái sừng sắc bén đó dài bảy, tám trượng bên trên có sự dao động của linh lực hệ Thổ. Hai chân trước ngắn, hai chân sau của nó giống như hai cây cổ thụ. Một cái đuôi ba mươi trượng đong đưa sau lưng, quét đi một lớp đất sâu vài thước để lộ ra cả bùn đất bên dưới.

Trên người cự thú có rất nhiều lớp vẩy màu vàng đang tản ra những tia sáng mờ nhạt. Nhìn kỹ, khắp người nó gần như không hề có chút sơ hở. Từng làn hơi thở từ thuở hồng hoang tản ra từ người nó. Hai con mắt hung dữ đỏ như máu nhìn chằm chằm về phía Kim Dương thần điểu.

- Địa Long Man Hoang. - Hàn Kiến Tâm kêu lên một tiếng kinh hãi, gần như không thể tin được vào mắt mình, nói:

- Trên thế gian này không ngờ vẫn còn Địa Long Man Hoang.

Địa Long Man Hoang là linh thú ngũ giai có được huyết mạch của Chân Long. Đồng thời nó hấp thu hệ Thổ trong Ngũ Hành. Thân thể của nó có thể so với một thanh thượng phẩm thần kiếm cấp Thanh Phàm và có được năng lực linh chú cấp hai. Trong số linh thú ngũ giai nó nằm trong số những loại linh thú đứng đầu. Tuy nhiên, cách đây năm vạn năm nó đã bị diệt tuyệt, cho tới hôm nay có còn lại hay không cũng không thể biết.

Đây là những lời miêu tả về Địa Long Man Hoang mà Lục Thanh có thể nhớ.

Nơi này là đâu mà chẳng những có hơi thở hoang dã nhiều như vậy mà lại còn có cả Địa Long Man Hoang đã bị coi là tuyệt diệt. Mà từ con Địa Long Man Hoang đang tỏa ra hơi thở hoang dã, rõ ràng vẫn giữ được bản tính hiếu chiến từ thời thượng cổ.

Vào thời thượng cổ, ở Man Hoang, hung thú hoành hành. Các loại hung thú mạnh mẽ tàn phá khắp nơi bởi bản tính của chúng chính là chiến đấu. Gần như mỗi ngày đều có hàng ngàn hàng vạn con linh thú chết vì tranh đấu. Đồng thời mỗi ngày cũng có mãnh thú nuốt thú đan có cùng thuộc tính để tiến cấp.

Trong thế giới hung thú, mỗi ngày đều phải vượt qua bởi sự giết chóc. Mãi cho tới cách đây năm vạn năm, các loài hung thú mới từ từ trở nên ôn hoàn, bản tính hiếu chiến hung ác chầm chậm bị thoái hóa. Vì vậy mà cho tới bây giờ chúng mới được gọi là linh thú.

Tuy nhiên con Địa Long Man Hoang trước mặt rõ ràng vẫn được truyền thừa tính hiếu chiến từ thời thượng cổ. Khiến cho nó khi gặp Kim Dương thần điểu trong lãnh địa của mình liền nổi giận, chẳng thèm trao đổi. Con Địa Long Man Hoang đạp mạnh hai cái chân lên mặt đất, khiến cho mặt đất xuất hiện vô số vết nứt tản ra xung quanh.

Sao đó con Địa Long khổng lồ với tốc độ còn nhanh hơn kiếm khí lao thẳng về phía Kim Dương thần điểu.

Ánh mắt có chút khinh thường, Kim Dương thần điểu cười nhạo nói:

- Con vật nhỏ như ngươi chỉ biết cậy mạnh thôi sao?

Tiếng nói vừa dứt, trên người Kim Dương thần điểu bùng lên ngọn Kim Dương Chân Hỏa. Một dải ánh sáng màu da cam cắt qua không trung. Địa Long Man Hoang lao thẳng tới vị trí của Kim Dương Thần Điểu còn thần điểu đó xuất hiện cách đó mấy trăm trượng.

Tốc độ thật đáng sợ. Lục Thanh hoàn toàn không thể nhìn rõ thân ảnh của Kim Dương thần điểu. Trong mắt hắn chỉ thấy một tia sáng màu da cam lóe lên rồi sau đó là con thần điểu xuất hiện ở vị trí khác. Cho dù là đám đại sư cảnh giới Kiếm Hồn có mặt cũng phải dùng tới thần thức mới có thể theo dõi được chứ chưa cần phải nói tới đám đệ tử chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn. Thậm chí ngay cả tia sáng nọ cũng phải sau nửa nhịp hô hấp mới có thể nhìn thấy.

Graooo....

Địa Long Man Hoang gầm lên một tiếng giận dữ. Hiển nhiên nó đã bị câu nói của Kim Dương thần điểu làm cho nổi giận. Không thấy nó làm động tác gì, nhưng mặt đất dưới chân Kim Dương thần điểu chợt hội tụ linh lực hệ Thổ. Ánh sáng màu váng chói mắt bao trùm phạm vi cả dặm.

"Vù..."

"Vù..."

"Vù..."

Mấy trăm cái cột nhọn to bằng cái thùng, dài mười trượng từ dưới đất chui lên, đâm mạnh về phía Kim Dương thần điểu.

Không khí xung quanh bị nghiền nát. Những khoảng chân không vô hình bị bịt kín bởi một vầng linh lực hệ Thổ.

Đối mặt với sự công kích đột ngột bằng linh lực, Kim Dương thần điểu chẳng hề có chút kin ngạc. Cái mỏ thon dài của nó hé mở, phun ra một quả cầu lửa màu da cam choi mắt. Quả cầu Chân Hỏa xuất hiện chiếm phạm vi khoảng một trượng. Tuy nhiên, khi nó vừa xuất hiện, khí Chân Hỏa trong trời đất, thậm chí từ trong ánh mặt trời cũng có những làn khí lửa màu vàng chui vào trong quả cầu.

Chỉ trong chốc lát, quả cầu Kim Dương Chân Hỏa đã bao trùm phạm vi vài dặm. Làn hơi nóng tỏa ra từ nó trong nháy mắt đè ép khí hệ Thổ rồi lao xuống dưới.