Nơi giữa sân, Luyện Tâm kiếm trong tay Lục Thanh tỏa ra ánh sáng màu tím va chạm với gợn sóng màu lam.
Choang....
Một luồng khí màu lam nhất thời tản ra. Vào lúc này, tu vi cao thấp đã được thể hiện. Người có tu vi cao chỉ vung nhẹ tay một cái liền khiến cho làn khí biến mất. Mà người có tu vi thấp thì nhanh chóng lui lại hai bước mà tránh né. Không cần phải nói tới ba người Huyền Thanh, Dịch Nhược Vũ và Tố Vân vẫn đứng nguyên tại chỗ. Khi luồng khí thổi tới trước mặt bọn họ liền tự động biến mất. Chỉ có vạt áo hơi phe phẩy một chút mà thôi.
Hai kiếm giao nhau, Lục Thanh cảm thấy được một luồng hơi lạnh từ Luyện Tâm kiếm lan tới cánh tay. Mà Minh Tuyết Nhi cũng không chịu nổi. Lục Thanh luyện tập Húc Nhật tâm kinh vốt chính là ngọn lửa của mặt trời. Kiếm Nguyên khí ẩn chứa hơi thở thuần dương, tương khắc với nàng. Vào lúc này, từ trên Lam Ngọc kiếm cũng có một ngọn lửa nóng đáng ghét lan tới.
Gần như cũng một lúc, cả hai cùng lui lại phía sau. Bất kể là Kiếm Nguyên công của Minh Tuyết Nhi cao hơn một bậc hay Lục Thanh trong trận đấu lĩnh ngộ Cử trọng nhược khinh cũng đều lui lại nửa bước.
Hai người thu kiếm đứng im. Minh Tuyết Nhi hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên là không hài lòng đối với kết quả trận đấu.
- Ha ha! Tiểu Tuyết Nhi thất bại hả? - Huyền Thanh vừa cười vừa nói.
- Sau này cần phải cố gắng không thể ham chơi được nữa nhé.
Mà lúc này, Minh Tuyết Nhi cũng bắt đầu hờn dỗi. Hai bàn tay trắng như ngọc cứ vê vê vạt áo. Đôi môi đỏ thắm nhếch lên không trả lời.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Huyền Thanh liền phân phó xuống dưới. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bên ngoài điện đã có đệ tử ngoại môn đưa tới hoa quả tươi, nước trà xanh dâng lên. Mọi người phân chủ khách ngồi xuống. Mà thực tế thì với biểu hiện vừa rồi của Lục Thanh khiến cho vài người âm thầm dành một chỗ bên cạnh cho hắn, miệng mỉm cười. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nét mặt vẫn thản nhiên, trong lòng Lục Thanh tự giễu bản thân, cứ như vậy đi tới cuối hàng, ngồi xuống, im lặng không nói.
Tất cả mọi người trò chuyện với nhau vui vẻ. Lấy Huyền Thanh và Dịch Nhược Vũ làm chính, kiến thức của cả hai hết sức uyên bác khiến cho mọi người nẩy sinh sự kính nể. Càng có nhiều người nhìn về phía Dịch Nhược Vũ với dung nhan thanh tú mà ái mộ. Ngoài ra, Minh Tuyết Nhi cũng trở lại hoạt bát như trước. Nàng cầm lấy một quả táo trên bàn cắn mạnh một miếng. Đôi mắt vẫn chớp chớp thi thoảng lại nhìn về phía Lục Thanh khiến cho trong lòng hắn có chút run rẩy.
Nói chuyện một lúc lâu, tất cả mọi người mới lần lượt tản đi. Dịch Nhược Vũ uyển chuyển từ chối lời mời của Huyền Thanh dẫn theo Tố Vân và Minh Tuyết Nhi trở về Phiêu Miễu phong.
Bước trên những phiến đá nơi Triêu Dương cung, Lục Thanh im lặng suy nghĩ. Vừa đi bộ, hắn vừa cảm nhận dòng khí mát mẻ trong Thức Hải nơi huyệt Thần Đình. Lục Thanh biết hắn đã thành công tiến vào phần thứ nhất Dưỡng Hồn của Luyện Hồn quyết. Sau khi tiến vào cảnh giới Dưỡng Hồn, Lục Thanh chỉ cần vận khởi Luyện Hồn quyết trong phạm vi mười trượng cho dù nhắm mắt, hắn cũng có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ. Ngay cả từng gốc cây, ngọn cỏ cũng có thể nhìn thấy được. Thậm chí chúng còn có thêm những sắc thái mới và sinh cơ.
Trên đường đi, khi đi ngang qua Tàng Thư các, Lục Thanh chợt bừng tỉnh rồi bước chân đi vào. Trông cửa chính là hai trung niên đệ tử ngoại môn. Một cách vô thức, Lục Thanh liền vận chuyển Luyện Hồn quyết. Một luồng dao động vô hình từ trong Thức Hải tỏa ra, khiến cho hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng Kiếm Nguyên sắc bén trong cơ thể hai người. Tu vi của cả hai đều là Kiếm Giả, chỉ có điều không rõ Thiên Vị nào mà thôi.
Hắn ngẩn người. Nhưng do đang đứng trước mặt người khác nên Lục Thanh nhanh chóng trở lại bình thường. Sau khi lấy yêu bài sau lưng, dưới ánh mắt hâm mộ và cung kính của hai người, hắn đi vào bên trong.
Tàng Thư các được chia làm ba tầng. Tầng một đặt những ghi chép linh tinh. Có một chút sự việc trên đại lục, các nhân vật trong lịch sử. Lầu hai là nơi để các loại kiếm pháp, Kiếm Nguyên công. Lầu ba là thư tịch thượng cổ. Ngoại trừ lầu một, nếu đệ tử ngoại môn muốn tiến lên tầng hai phải được hộ pháp chấp sự chấp nhận. Mà đệ tử nội tông thì chỉ có lên tầng ba mới phải xin sự đồng ý. Đây chính là sự khác biệt về thân phận.
Không lên lầu hai, Lục Thanh đi thẳng vào bên trong lầu một. Nơi đây không có mặt bất cứ một đệ tử nội tông nào hết, chỉ có khoảng chừng hai mươi đệ tử ngoại tông. Hiển nhiên, khi thấy Lục Thanh tới đây, những người này đều cảm thấy kinh ngạc. Đệ tử nội tông tới Tàng Thư các gần như đều lên thẳng lầu hai. Dù sao thì tu vi đối với bọn họ là quan trọng nhất. Dành thời gian ở lầu một để tìm hiểu các truyền thuyết là một sự không sáng suốt đối với bọn họ. Ngoại trừ đám đệ tử ngoại tông không có tiền đồ ra, trong năm rất khó có thể thấy được đệ tử nội tông xuất hiện ở lầu một.
Trong ánh mắt kính sợ của đám đệ tử, Lục Thanh cất bước tới một góc chuyên để những loại nghề nghiệp. Hai bên được xếp hai hàng giá sách bằng gỗ lê. Mùi thơm từ giá sách tỏa ra khắp căn phòng. Vừa đi, ánh mắt hắn vừa tìm kiếm trên các giá sách. Thỉnh thoảng lại có một đệ tử ngoại môn tránh sáng nhường đường.
Bất tri bất giác hắn hắn đã đi qua mấy cái cửa, tới tận gian trong cùng. Phía bên trái hoàn toàn trống trải. Ở đây mới chỉ có một chút giá sách bên trên có ghi rõ mấy chữ: Linh Thú chí dị. Ánh mắt của Lục Thanh không khỏi sáng ngời.
Sau khi nhìn qua sáu hàng giá sách với gần hai trăm quyển sách, Lục Thanh rút một quyền có tên là Tử Hà linh thú phổ. Có lẽ nó có từ rất lâu nên trang giấy đã bị ố vàng, thậm chí còn rất cứng. Cẩn thận lật từng trang để xem trong nửa canh giờ. Ánh mắt của Lục Thanh chợt sáng ngời. Tại trang cuối cùng của quyển sách, hắn tìm được một đoạn nói:
"Thú Khư, phía bắc giáp với Ngọc Tuyền thành của Thanh Phàm cấp Thanh Ngọc tông. Phía nam tiếp giáp với Lạc Nhật thành của Tử Hà tông. Phương viên của nó hơn năm mươi dặm, bên trong có rất nhiều linh thú kỳ dị. Nghe đồn có cả tứ giai linh thú Lôi Mãng cũng thường hay xuất hiện.
Lôi Mãng là loại tứ giai linh thú. Nó là một nhánh của thập giai linh thú Giao Huyết. Khi đến thời kỳ trưởng thành dài hai mươi trượng, mình to tới cả trượng. Đầu của nó mọc lên một cái sừng dài khoảng nửa trượng. Toàn thân có một lớp vẩy màu tím, được bao phủ trong một lớp lôi điện. Ít nhất từ Thanh Phàm thần kiếm trở lên mới có thể đả thương được nó. Miệng nó có thể phun ra lôi điện màu tím. Cái sừng do ngưng tụ lôi điện nên vô cùng cứng rắn. Nó cũng là một trong những vật liệu cao nhất để chú tạo Thanh Phàm thần kiếm. Thực lực của nó có thể sánh ngang kiếm đạo đại sư mới đột phá lên tới Kiếm Vương. Trong sách cũng không ghi rõ có khả năng tiến giai nữa hay không.
Nguyên bản trong lòng đã có một sự tưởng tượng nhất định, nhưng sau khi nhìn thấy bản ghi chép, Lục Thanh cũng phải rung động vì thực lực mạnh mẽ của Lôi Mãng. Căn cứ vào những gì ghi trong Tử Hà linh thú phổ thì tứ giai linh thú khi trưởng thành cũng có thể sánh với cường giả Kiếm Chủ đỉnh phong. Thậm chí cũng có thể đồng thời đối mặt với hai ba người. Nhưng tứ giai linh thú Lôi Mãng có thể sánh với Kiếm Vương tiểu thiên vị.
Đây chẳng lẽ là do có được huyết mạch của Lôi Giao? Lục Thanh không khỏi liên tưởng đến thập giai linh thú Lôi Giao còn có thực lực mạnh mẽ như thế nào? Chẳng lẽ lại có thực lực phiên thiên đảo hải giống như Kiếm Tổ?
Lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Lục Thanh cười khổ một tiếng. Với thực lực của mình bây giờ mà đối diện với bất cứ kẻ nào trong số đó cũng đều thần hồn tan biến.
Sau khi thỏa mãn sự hiếu kỳ, Lục Thanh liền trở về Tử Trúc viện. Hôm nay, Tử Trúc viện cũng chỉ còn có một mình hắn. Mặc dù yên tĩnh, những cũng không tránh khỏi sự tịch mịch.
Ba ngày sau, Huyền Thanh giao tất cả mọi việc cho hộ pháp rồi một mình xuống núi. Mặc dù tất cả đều cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không ai dám hỏi.
Sau đó hai ngày, Lục Thanh đang ngồi xếp bằng bên Minh Nguyệt đầm. Trên người hắn thi thoảng lại có một tia sáng màu tím xuất hiện. So với khi mới lên núi thì hơi gầy hơn một chút, nhưng nét mặt lại thêm vẻ cương nghị. Ngoài ra, người ta còn có thể thấy thoáng qua có một làn khí màu tím bên ngoài gây một cảm giác ôn hòa nhưng hùng hậu.
Luyện Tâm kiếm cắm một bên, trên thân kiếm đọng một số giọt nước trong suốt phản chiếu tia nắng mặt trời. Hiển nhiên là Lục Thanh vừa mới luyện kiếm xong. Lúc này đã là giữa trưa, tia nắng mặt trời rọi xuống mang tới cảm giác ấm áp. Nhưng Lục Thanh ngồi đó mà tinh thần lại không hề an tĩnh. Chung quanh hắn chẳng biết nổi lên một cơn gió nhẹ từ lúc nào cuốn bay lớp lá khô trên mặt đất. Vào lúc này, trong Thức Hải của Lục Thanh, Luyện Hồn quyết cũng đồng thời vận chuyển, giúp hắn có thể nắm rõ ràng phạm vi mười trượng xung quanh.
"Graooo..."
Một con hổ có cái sừng dài gần trượng từ trên vách đá bay xuống. Toàn thân của nó ướt sũng. Nơi eo của nó có ba vết thương dài hơn thước đang đầm đìa máu tươi lộ rõ cả thịt ở bên trong. Hiển nhiên là mấy vết thương đó bị một thứ móng vuốt sắc bén gây ra. Ngay cả cái sừng dài trên đầu cũng bị gãy một nửa, ở giữa xuất hiện một mạch máu. Từ nơi đó, những giọt máu tí tách chảy xuống khiến cho con hổ giống như vừa từ trong vũng máu mà đi ra.
Đôi mắt của con hổ toàn tia máu và sự sợ hãi. Cái miệng đỏ lòm của nó không ngừng thở dốc. Khi nhìn thấy Lục Thanh đang ngồi xếp bằng trên mặt đất càng khiến cho nó thêm hoảng sợ. Bộ lông trên người nó dựng đứng. Nhưng khi nhìn thấy đó chỉ là một sinh vật nhỏ bé, nó liền rống lên tức giận. rồi phóng về phía Lục Thanh.
Hai mắt Lục Thanh chợt mở ra khiến cho con hổ như cảm thấy trong ánh mắt có một tia sáng khiếp người hiện lên. Con hổ cảm thấy ớn lạnh, nhanh chóng tránh sang một bên.
"Vù..."
Cười lạnh một tiếng, rồi trong nháy mắt, Lục Thanh liền ra tay. Luyện Tâm kiếm quét ngược sang bên. Trong phút chốc Kiếm Nguyên khí đã phủ đầy thân kiếm. Ánh sáng màu tím lóe lên, đồng thời trong không khí phát ra những tiếng rít.
Một tiếng rắc vang lên. Thân kiếm đã chém ngang người con hổ khiến cho da thịt chỗ đó lõm xuống. Xương cốt bị kình lực của Luyện Tâm kiếm làm cho nát bấy. Ngay cả một tiếng rống cũng không kịp phát ra, con hổ ngã vật xuống đất. Đôi mắt của nó mở to, chỉ có một sự tuyệt vọng.
Con hổ cũng chỉ là một loại dã thú bình thường. Tuy cũng có một chút lợi hại, nhưng không phải là đối thủ của Lục Thanh đang sắp sửa Trúc Cơ. Cho dù là một người mới bước vào Kiếm Thị cũng có thể đối phó.
Nhưng Lục Thanh cũng chẳng để ý tới nó. Hắn ngẩng đầu lên nhìn. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã bị mây đen che khuất khiến cho bầu không khí trở nên nặng nề.
Kiu...kiu...
Một đàn chim mỏ dài không biết bị thứ gì kinh động mà từ trong đám cây cối bay nháo nhào lên cao, khiến cho lông chim màu nâu tán loạn trong không trung.
Lục Thanh nhanh chóng đi qua khe núi mà ra ngoài. Mặt đất dưới chân bắt đầu có sự rung động. Thi thoảng lại có những tiếng hí cùng với tiếng rống truyền đến. Thanh âm của chúng có một sự kinh hoảng. Nhưng Lục Thanh cũng có thể cảm nhận được một làn hơi thở mang theo một thứ lực lượng không thể chống cự.
"Chẳng lẽ lại là linh thú?" - Lục Thanh thầm nghĩ trong lòng.