Nhưng Lục Thanh còn chưa vào đến cuối hang đã nghe thấy hai tiếng kêu sợ hãi.
Gần như trong nháy mắt, thân hình Lục Thanh như một tia chớp xuyên qua ánh sáng ở cuối hang.
Trước mặt hắn hiện ra một cái sơn cốc tuyệt đẹp, khắp nơi trải đầy hoa. Lục Thanh kinh ngạc khi nhận ra rằng bản thân không hề biết bất cứ một loài hoa nào mọc ở đây. Có vô vàn loài hoa với đủ loại màu sắc tím, đỏ, lam nhạt. Hương hoa thơm ngát tỏa ra xung quanh khiến cho lòng người ngây ngất. Đồng thời, nguyên khí trong trời đất bao phủ quanh mỗi gốc cây, không hề tiêu tán.
Nguyên khí trong trời đất dầy đặc thật!
Lục Thanh cảm thấy khiếp sợ. Mức độ dầy đặc của nguyên khí ở đây không hề kém nguyên khí ngưng tụ trong Triêu Dương động sau Triêu Dương cung.
Chu vi của sơn cốc không lớn lắm, ước chừng ba dặm. Lục Thanh đưa mắt nhìn có thể thấy trước mặt hắn khoảng chừng ba mươi trượng có một bức tượng đá màu vàng. Bức tượng được điêu khắc hình dáng của một người trẻ tuổi. Hai mắt của người đó hơi nhắm lại, võ phục có chút rách rưới. Tay phải hắn đang chống lên một thanh kiếm dài ba thước sáu tấc. Nhìn kỹ, có cảm giác pho tượng đá vô cùng sống động.
Có một điều khiến cho Lục Thanh chú ý chính là ở mi tâm của pho tượng có một viên Hồn thạch to bằng quả trứng gà. Viên Hồn thạch đó lớn gấp hai lần viên Hồn thạch hạ phẩm, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn xuống dưới, Lục Thanh phát hiện hai gã kiếm giả đi vào trước hắn đã hóa thành một đống thịt vụn, được che phủ bởi lớp quần áo rách. Cách hắn không xa có một miếng lụa màu vàng có dính mấy vệt máu đang nằm trên mặt đất. Bên cạnh đó là tấm bản đồ da hổ dính đầy máu tươi. Không khí trong sơn cốc khiến cho Lục Thanh cảm thấy có chút gì đó quái dị.
Lục Thanh bước đến, nhặt gói lụa, mở ra. Quả nhiên, bên trong là một viên Hồn thạch hạ phẩm giống hệt như viên Lục Thanh đã mua. Bên trong viên đá cũng có một lớp sương mù màu xám lưu chuyển.
Bước tới chỗ mảnh da hổ, Lục Thanh thấy vị trí cuối của tấm bản đồ chính là pho tượng. Bên cạnh pho tượng còn đánh dấu một điểm màu đỏ, chứng tỏ trước đây hai người đã từng đến đó.
Dưới thân pho tượng vào lúc này, ngoại trừ hài cốt của hai người còn có một năm bộ hài cốt bằng ngọc. Có bộ màu vàng, có bộ đỏ như lửa, lại có bộ có màu lam nhạt... Tổng cộng có tất cả năm bộ hài cốt. Trên mỗi một bộ, Lục Thanh cảm nhận được một luồng khí mang thuộc tính rất mạnh. Thậm chí từ những bộ hài cốt đó, Lục Thanh còn cảm thấy có một thứ gì đó tạo ra áp lực cho linh hồn.
"Cái này cuối cùng là cái gì?" Trong lòng Lục Thanh không giữ được sự bình tĩnh. Hắn từ từ đi tới trước một bộ hài cốt màu xanh, vươn tay nắm lấy một cái xương đùi. Mới phát lực, một vầng Tốn Phong chợt xuất hiện. Khí Tốn Phong mềm mại nhẹ nhàng đẩy ngón tay của Lục Thanh ra ngoài.
Mức độ cứng rắn của khúc xương đùi khiến cho Lục Thanh khiếp sợ. Nếu như trong khúc xương tích trữ nhiều loại khí có thuộc tính hơn nữa, chỉ sợ là có thể dễ dàng rèn ra được một thanh kiếm cửu phẩm. Cho dù là thần kiếm cấp Thanh Phàm cũng không phải là vấn đề quá lớn.
Những người này là những người nào mà hài cốt lại có được uy lực mạnh như vậy? Lục Thanh có thể tưởng tượng nếu như bọn họ còn sống, chắc chắn đều là những người có thể hô mưa gọi gió.
- Không ngờ lại có nhiều Kiếm cốt đến vậy. - Trong đầu hắn chợt vang lên giọng nói kinh ngạc của Diệp lão.
- Kiếm cốt... - Lục Thanh nhìn bộ hài cốt một chút rồi gật đầu đồng ý. Trên mỗi một bộ hài cốt đều có khí thế mạnh mẽ. Nếu như là một kiếm giả bình thường cho dù có tu vi Kiếm Khách sử dụng Kiếm Nguyên cũng khó tránh khỏi bị thương tổn.
Sau đó, Diệp lão bắt đầu giải thích:
- Kiếm cốt thực ra chính là hài cốt của Kiếm Hoàng để lại. Tất nhiên, Kiếm Hoàng là yêu cầu thấp nhất. Sau khi trải qua Lôi kiếp, toàn bộ khí mang thuộc tính của bản thân được tia chớp tẩy luyện, ép vào giữa gân tủy, nhờ đó mà xương cốt có thể sánh được với thần kiếm. Sau đó, khi tu vi tăng lên, mỗi bộ Kiếm cốt sẽ lại càng mạnh thêm.
Lục Thanh gật đầu, rồi nghĩ tới xương cốt của mình bây giờ đã có màu xanh tím liền mở miệng nói:
- Xương của con bây giờ...
Nghe thấy câu nói của Lục Thanh, Diệp lão nói một cách khinh thường:
- Tất nhiên của ngươi cùng là Kiếm cốt nhưng vẫn chưa thành thục. Một khi thành thục thì mấy cái Kiếm cốt bình thường này làm sao có thể so sánh. Đến lúc đó, khi thần thông sinh ra, không dám nói ngươi có tấm thân bất tử nhưng chỉ cần không phải hình thần câu diệt thì chuyện khôi phục là hoàn toàn dễ dàng.
- Nhưng... - Diệp lão lại nói:
- Ngươi phải tu luyện Tử Hoàng Kiếm Thân kinh của lão phu tới tầng thứ sáu mới được. Nếu không Kiếm cốt cũng chỉ chịu được kiếm giả đồng cấp chém mà thôi.
Không lúc nào, Diệp lão không dùng cách nói đó để cho hắn phải luôn cố gắng. Có một vị sư phụ như vậy, Lục Thanh cảm thấy bản thân hết sức may mắn. Đồng thời, hắn càng thêm quyết tâm làm cho Diệp lão có lại thân thể.
- Được rồi! Sư phụ! Kiếm cốt có thể rèn kiếm được không?
- Rèn kiếm? - Âm thanh của Diệp lão sửng sốt rồi mỉm cười:
- Tiểu tử thối! Cuối cùng cũng truyền nhân của gia tộc chú kiếm. Đúng! Kiếm cốt đúng là có thể dùng để rèn kiếm. Hơn nữa, khi rèn được, thanh kiếm thấp nhất cũng đạt tới cấp Thanh Phàm.
- Cấp Thanh Phàm? - Lục Thanh ngạc nhiên khi thấy lời nói của Diệp lão hoàn toàn bình tĩnh.
- Đúng thế! - Diệp lão trịnh trọng nói:
- Kiếm cốt cũng có thể gọi là ngạo cốt. Nó chẳng những tích trữ rất nhiều khí mang thuộc tính, cũng là của mỗi một kiếm giả đạt tới Kiếm Hoàng nên có được ý chí bản nguyên bất khuất của kiếm giả. Cho dù kiếm giả hồn phi phách tán thì ý chí đó vẫn còn, ẩn giấu sâu trong kiếm cốt. Nếu như thế mà không rèn ra được thần kiếm thì với ý chí kiêu ngạo của Kiếm Hoàng, cho dù tan xương nát thịt cũng không thể để lại cho hậu thế một thứ tầm thường.
- Ý của người... - Lục Thanh đã hiểu ý của Diệp lão.
- Đúng thế! Nếu dùng Kiếm cốt mà không rèn được thần kiếm thì nó sẽ tự động hóa thành tro bụi.
Liếc mắt nhìn năm bộ hài cốt đang nằm trên mặt đất, Lục Thanh không giấu được sự cảm thán. Cho dù chỉ còn lại một bộ hài cốt, nhưng cũng có được ngạo cốt. Cái oai của Kiếm Hoàng đúng là có thể chấn động trời đất. Cho dù lúc nào, trên mỗi một khúc xương cũng không hề có một hạt bụi bám vào.
Tạm thời không động vào năm bộ hài cốt, Lục Thanh bước tên bên cạnh đống thịt của hai gã kiếm giả vừa mới chết. Bên cạnh hai đống thịt còn có ba viên Hồn thạch hạ phẩm. Tính cả viên Lục Thanh đang cầm trong tay và một viên trước đó, tổng cộng vừa đúng năm viên Hồn thạch hạ phẩm. Nói cách khác, năm viên Hồn thạch chính là của chủ nhân năm bộ hài cốt để lại.
- Nhưng còn đây có phải là Hồn thạch trung phẩm? - Lục Thanh nhìn viên Hồn thạch ở mi tâm của pho tượng, hỏi.
- Để ta cảm nhận một chút. - Dường như đang quan sát xung quanh, nên sau khi Lục Thanh mở miệng, Diệp lão mới chú ý tới pho tượng.
- Hồn thạch trung phẩm! Tốt quá. - Âm thanh của Diệp lão không giấu được sự vui mừng.
- Khoan đã! Đây là...
Lục Thanh cảm thấy một sự dao động rất khó phát hiện phát ra từ Luyện Tâm kiếm. hắn biết đó là Diệp lão đang tiến hành quan sát.
- Mẹ nó! Không ngờ lại là Kiếm thi. - Sau khoảng một nhịp hô hấp, Diệp lão phát ra tiếng chửi. Trong đầu, Lục Thanh có thể cảm nhận rõ ràng sự khiếp sợ của Diệp lão.
Không để Lục Thanh phải hỏi, Diệp lão tự nói:
- Ta đang bảo làm sao cái trận này quen thuộc như vậy. Thì ra là Tụ Nguyên Dưỡng Thi trận của Thi Kiếm tông.
- Được rồi! Tiểu tử! Tạm thời ngươi không nên chạm vào Kiếm thi. Kiếm thi có Hồn thạch trung phẩm, thực lực gần như tương đương với Kiếm Hoàng. - Diệp lão cảm thán, nói:
- Hai con kiến hôi kia tham lam muốn lấy bảo vật đó. Chẳng ngờ một chuyến không công, cuối cùng phải bỏ mạng.
- Kiếm Hoàng! - Sau khi nghe Diệp lão nói, Lục Thanh không kìm nổi kêu lên một tiếng kinh ngạc, quan sát pho tượng thật kĩ. Thật khó có thể tưởng tượng được một pho tượng đá không hề có chút khí thế lại có được thực lực mạnh đến vậy. Nếu như thế, người nào có được nó chẳng phải tương đương với có một vị Kiếm Hoàng bảo vệ hay sao?
Vào lúc này, cho dù tâm thần của Lục Thanh vẫn luôn bình lặng cũng không giữ nổi sự bình tĩnh. Ánh mắt hắn nhìn về phía pho tượng không giấu nổi một sự ham muốn.
Tất nhiên, hắn vẫn không hề có ý ỷ lại vào nó. hắn vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng chỉ có thực lực thực sự của bản thân thì mới hoàn toàn thuộc về mình. Nếu quá dựa vào thứ khác chỉ cản trở sự tiến bộ của bản thân mà thôi.
Ý nghĩ của hắn là nếu Lục gia có được một vật như thế để bảo vệ gia tộc thì hắn không còn phải lo lắng gì nữa. Mà Lục gia của hắn cũng chỉ cần sau này không xuất hiện kẻ ngu ngốc thì hoàn toàn có thể mãi mãi hưng thịnh.
Như đoán được suy nghĩ của Lục Thanh, Diệp lão trầm mặc một lúc rồi nói:
- Việc này ta có thể giúp ngươi. Nhưng phải chờ ta hấp thu đủ bốn viên Hồn thạch, khôi phục một ít năng lượng cơ bản mới được. Ít nhất nhất cũng phải mất thời gian một tháng.
- Nhưng ta có một yêu cầu, hi vọng ngươi có thể đồng ý.
Ánh mắt Lục Thanh trở nên chăm chú:
- Sư phụ cứ nói.
Trầm ngâm một chút, Diệp lão mới lên tiếng:
- Với tình hình như thế này, sau ba năm ta đoán chừng việc nhà của ngươi cũng có thể ổn định. Ta hi vọng lúc đó, ngươi có thể ra ra ngoài. Việc đó là vì ngươi và cũng là vì ta.
- Ra khỏi khu vực Tử Hà tông. - Âm thanh Diệp lão trở nên trịnh trọng. Lục Thanh nghe thấy mà ngẩn người, nhưng lập tức một tia sáng lóe lên trong mắt hắn:
- Được! Tất cả xin nghe lời sư phụ.
Diệp lão nói không hề sai. Thực ra sau khi Lục Thanh gặp được năm bộ hài cốt thì trong lòng cũng có ý định như vậy. Sau ba năm, nếu như thuận lợi mà nói thì hắn có thể đạt tới Kiếm Chủ đỉnh phong. Đến lúc đó, muốn giác ngộ cảnh giới Kiếm Hồn thì chỉ có đi du ngoạn thật nhiều mới có thể làm được.
Mà Tử Hà tông của hắn cho dù là tông môn cấp Thanh Phàm có phạm vi tương đối rộng lớn. Nhưng trong khu vực của Thập Vạn đại sơn nó vẫn còn quá nhỏ. Ba năm trước đây, ở Lạc Nhật thành, thành chủ Cổ Kiếm Phong và điện chủ Kiếm Thần điện Ô Thiết đã kết bạn chính là vì nguyên nhân này, nhằm có thể giác ngộ Kiếm Hồn. Không có du lịch, trải nghiệm nhiều mà muốn giác ngộ thì đó là chuyện quá khó khăn