Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 122: Trận chiến cuối cùng (2)

Nhưng Lục Thanh trong nửa năm qua với những chiến tích kinh người, nhanh chóng nổi lên trong lớp trẻ của Tử Hà tông. Những chiến tích của hắn cùng với uy lực của Phong Lôi kiếm khí xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Điều quan trọng là tuổi của hắn, một người mới chỉ có mười ba tuổi. Vào độ tuổi đó, phần lớn đệ tử nội tông đều đang tích lũy Kiếm Nguyên khí với tu vi Kiếm Thị, vậy mà hắn đã đạt tới cảnh giới mà có rất nhiều đệ tử nội tông cả đời cũng không đạt được.

Cũng giống như Nhiếp Thanh Thiên, sự tiến bộ của hắn khiến cho người ta phải sợ hãi. Đối với kiếm giả như sinh ra đã được ông trời chiếu cố, luôn có sự chú ý rất lớn. Nhưng bọn họn cũng không biết, tư chất của Lục Thanh lúc đầu như thế nào. Mặc dù không phải tầm thường nhưng cũng chỉ hơn người một chút, còn xa mới tới thiên tài số một. Nhưng bây giờ, hắn lại bị mọi người hiểu nhầm. Nếu như Huyền Thanh và tông chủ Lạc Thiên phong không nói ra thì việc nãy sẽ bị giấu vĩnh viễn.

Tuy nhiên, tới thời điểm này cũng chẳng cần thiết bởi thực lực của Lục Thanh bây giờ là nhờ tu luyện mới có. Công bố ra chuyện đó lại khiến cho người khác đố kỵ. Cho dù bây giờ đã có không ít người ghen ghét với thành tựu của Lục Thanh nhưng cũng có không ít người lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu của mình.

Chỉ trong mấy tháng khi cái tên Lục Thanh xuất hiện trong Long Phượng bảng, thân thế và quá trình tu luyện khắc khỏ của hắn đã bị người để ý bới ra. Tất nhiên có công sức đi làm những việc đó đều là đám đệ tử ngoại môn. Do tu vi khó có thể tiến thêm nên bọn họ nhiều lúc chỉ dành thời gian vào những việc như vậy. Bất luận là việc đọc lịch sử hay những chuyện kỳ lạ, cũng đều là thứ để bọn họ giao tiếp với nhau.

Vì vậy mà nhờ vào sự tìm hiểu của họ, rất nhiều người mới có thể hiểu rõ Lục Thanh. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, tầng lớp trẻ tuổi của Tử Hà tông đã nổi lên một cơn sóng tu luyện. Mặc dù một phần nguyên nhân là do việc đi vào Kiếm Trì, nhưng sự ảnh hưởng của Lục Thanh cũng là không nhỏ. Có thể thấy rất nhiều đệ tử ngoại môn hoặc thậm chí là đệ tử nội tông cũng bắt đầu đeo cự kiếm. Tất nhiên, kích thước không thể bằng với Luyện Tâm kiếm của Lục Thanh, nhưng cũng đủ khiến cho bọn họ hiểu rõ được thanh kiếm vẫn nằm trên lưng của hắn. Đồng thời cũng hiểu được hắn có một thứ nghị lực lớn và sự kiên trì tới mức độ nào.

Vào lúc này, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên, không hề có ai lên tiếng. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua nửa canh giờ. Thậm chí nhiều người còn hy vọng thời gian dài thêm một chút để Lục Thanh có thể khôi phục đến trạng thái cao nhất mà đánh với Nhiếp Thanh Thiên một trận.

Lục Thanh đứng dậy, ánh mắt hắn sâu thăm thẳm thể hiện một sự bình tĩnh. Phất nhẹ tay một cái, hắn phát ra mấy đạo Phong Lôi kiếm khí đánh nát toàn bộ số Hắc Thiết kiếm còn lại rồi nói với Nhiếp Thanh Thiên:

- Chúng ta lấy mười chiêu làm giới hạn. Người nào lui lại phía sau trước hay bị thương là thua.

Nhiếp Thanh Thiên nghe thấy vậy sửng sốt rồi hiểu ngay ý định của Lục Thanh. Làm như vậy có thể đạt tới mức cao nhất mà tránh cho hai người có thể trọng thương, không ảnh hưởng tới việc tu luyện trong Kiếm Trì. Hơn nữa, với thực lực của hai người muốn trong mười chiêu phân thắng bại hiển nhiên là Lục Thanh có ý định dốc toàn lực.

- Được! - Nhiếp Thanh Thiên gật đầu.

Thấy Nhiếp Thanh Thiên gật đầu, Lục Thanh liền sử dụng Phong Lôi bộ, chân phải di chuyển theo một quỹ đạo kỳ dị, lui lại một bước. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở phía sau mười trượng. Nhiếp Thanh Thiên thấy vậy, trong mắt liền lóe lên một tia sáng. Tốn Phong kiếm khí lóe lên trên người rồi với tốc độ chẳng kém gì Lục Thanh cũng lui lại mười trượng, để lại một chút tàn ảnh.

Cả hai người đứng đối diện với nhau. Nhiếp Thanh Thiên chậm rãi rút Tốn Phong kiếm sau lưng, ánh mắt vẫn nhìn Lục Thanh chăm chú. Từ cơ thể hắn một luồng ý chí chiến đầu từ từ tỏa ra, khiến cho quanh người Nhiếp Thanh Thiên nhanh chóng xuất hiện một cột lốc xoáy màu xanh. Không khí chung quanh nhanh chóng bị đẩy ra ngoài, chỉ còn lại một mình cơn lốc xoáy tạo nên những tiếng rít chói tai.

Đối mặt với ý chí chiến đấu mạnh mẽ của Nhiếp Thanh Thiên, Lục Thanh cảm thấy máu huyết trong người như sôi sùng sục. Một luồng ý chí chiến đấu của hắn cũng bốc lên cao, xung quanh Lục Thanh liền xuất hiện một cột lốc xoáy màu xanh, nhưng trong cột xoáy đó còn có những tia chớp to bằng ngón cái di chuyển, phát ra những tiếng động.

- Không ngờ hai người lại có được sự lĩnh ngộ đối với thuộc tính của bản thân lớn như vậy. Đúng là không thể tin được. - Tam hộ pháp Khánh Thiên nghiêm túc nói.

- Đúng vậy! Ngay cả chúng ta lĩnh ngộ thuộc tính của bản thân cũng không cao so với bọn hắn nhiều lắm. Gần như không hề có chút ưu thế. - Mỉm cười một cách chế giễu, La Thiên Hữu mở miệng nói.

Lúc này, ánh mắt của cả sáu đại hộ pháp nhìn hai người cũng trở nên chăm chú. Nếu như lúc trước, trận chiến của Lục Thanh và Triệu Thiên Diệp chỉ khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú thì bây giờ, trận chiến của Nhiếp Thanh Thiên với Lục Thanh lại có hiệu quả lớn đối với họ. Đặc biệt là mức độ khống chế và lĩnh ngộ đối với thuộc tính chắc chắn sẽ mang lại cho họ lợi ích không nhỏ.

Giữa sân, Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên đứng nhìn nhau. Ý chí chiến đấu của cả hai va chạm giữa không trung khiến cho xuất hiện vô số những tia chớp nhỏ và những cơn gió rít lên.

Trong phạm vi hai mươi trượng xung quanh hai người, vô sô đá vụn bị khí thế của hai người làm cho bay lên, lơ lửng cách mặt đất vài trượng. Vào lúc mà những viên đá bay lên tới bắp đùi, cả hai người gần như cùng di động.

"Ầm..."

Một gợn sóng màu xanh tím tản ra xung quanh. Trong ánh mắt kinh hãi của đám đệ tử, chỉ thấy một tia sáng màu xanh kéo theo đằng sâu vô số tàn ảnh hình người, xuất hiện khắp trong phạm vi ba mươi trượng. Mỗi vị trí tàn ảnh xuất hiện là lại có một gợn sóng mạnh mẽ tản ra xung quanh.

Huyền Thanh thấy vậy liền nhíu mày, phất tay một cái. Sáu đại hộ pháp chỉ cảm thấy trên lưng nhẹ đi mới phát hiện kiếm của mình bị Huyền Thanh lấy đi. Lão quát lên một tiếng, sáu thanh kiếm thấp nhất cũng là thất phẩm như bị một bàn tay vô hình túm lấy mà bay lên cao.

Sau đó, lão vươn ngón trỏ chỉ một cái, mỗi một thanh kiếm đều tỏa ra ánh sáng màu hồng chói mắt. Rồi ngón tay của lão chỉ về sáu vị trí quanh Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên. Trong nháy mắt, sáu thanh kiếm từ trên cao hạ xuống, cắm xuống mặt đất ở các vị trí đã định.

Nhất thời, một đạo kiếm cương màu hồng tỏa ra. Chỉ khoảng chừng một nhịp hô hấp, kiếm cương đã nối liền cả sáu thanh kiếm. Một sự dao động kỳ lạ tản ra xung quanh, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một vầng sáng màu hồng từ từ xuất hiện, bao Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên vào bên trong.

Vào lúc này, những làn sóng không khí do hai người giao thủ tạo ra, gặp phải vầng sáng liền giống như một giọt nước rơi xuống mặt hồ, chỉ hơi tạo ra chút rung động rồi biến mất. Nhưng tất cả mọi người vẫn đều nhận ra sự đáng sợ của những làn sóng không khí đó. Bên trong vầng sáng, tất cả những gì gặp phải chúng, cho dù là mảnh vụn của Hắc Thiết kiếm hay đá vụn trong không trung đều biến thành bột phấn.

- Kiếm trận!

Trong đám đệ tử chợt có người nhận ra mà hô lên. Có thể có được năng lực như vậy cũng chỉ có kiếm trận mà thôi.

Sau khi nghe thấy tiếng hô, tất cả mọi người cũng đều xôn xao. Chỉ một cái phất tay đã bố trí được kiếm trận có uy lực như vậy khiến cho bọn họ lại càng thêm kính sợ Huyền Thanh.

Dù sao thì với phần lớn đệ tử nội tông mà nói, tu luyện kiếm đạo không thể có một chút phân tâm. Vì vậy mà đối với kiếm trận, phần lớn đệ tử nội tông cũng mới chỉ biết đến bốn cây kiếm kiều tạo thành Tứ Phương huyễn diệt trận. Chỉ có đệ tử ngoại môn không có hy vọng với việc tiến giai mới đọc tới chúng. Nhưng do cảnh giới kiếm đạo của họ quá thấp nên cũng không thể đạt được thành tựu lớn.

Nhìn thấy động tác của Huyền Thanh, hai người Lục Thanh đều cảm thấy vui vẻ. Kiếm Nguyên lại càng tuôn vào trong thân kiếm. Mặc kệ làn sóng không khí có mạnh tới đâu cũng đều không thể xuyên qua vầng sáng ngăn cản.

Bóng dáng của hai người lần lượt thay đổi giữa không trung. Mũi kiếm chạm nhau phát ra vô số những đốm lửa. Nhiếp Thanh Thiên bắn ra kiếm nhận rồi nương theo lực đạo phát ra từ Luyện Tâm kiếm mà lui lại sau mấy trượng. Đồng thời, Tốn Phong kiếm trong tay, nhanh chóng vẽ thành một vòng tròn. Dưới sự chuyển động của Tốn Phong kiếm, trước mũi kiếm nhanh chóng xuất hiện một cột lốc xoáy màu xanh cao ba trượng. Tiếng gió rít càng lúc càng cao. Cột lốc xoáy cũng to lên vài phần so với trước, bên trên còn có những đạo kiếm khí màu xanh lưu chuyển.

- Thức thứ tám: Túy Thanh Phong! - Nhiếp Thanh Thiên trầm giọng quát lên một tiếng. Tốn Phong kiếm nguyên cuồn cuộn tràn vào trong Tốn Phong kiếm khiến cho cột xoáy to vài thước lại phình ra thêm một phần khoảng chừng hai cái cối. Sau đó, Tốn Phong kiếm của Nhiếp Thanh Thiên đẩy mạnh về phía trước, cột lốc xoáy liền lao về phía Lục Thanh.

"Xoẹt..."

Cột xoáy tới gần khiến cho đá trên mặt đất giống như bị kim loại cắt nát, để lại một cái vòng tròn sâu cả thước. Những cơn gió mạnh tản ra xung quanh thổi bay những hòn đá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn

Nét mặt trở nên nghiêm túc, bởi Lục Thanh có thể cảm nhận được vào lúc này, khí thế của Nhiếp Thanh Thiên đã tập trung hết vào hắn. Luyện Hồn quyết nhanh chóng vận chuyển khiến cho toàn bộ khung cảnh trong phạm vi mười trượng hiện lên rõ ràng trong đầu. Hôm nay, mặc dù thần thức của Lục Thanh có thể tản ra ngoài năm mươi trượng, nhưng trong phạm vi mười trượng vẫn là nơi mà hắn nắm rõ nhất. Cho dù là một con kiến cũng đừng mong thoát khỏi thần thức của hắn.

Vào lúc này, trong Thức Hải của hắn có thể thấy rõ, cột xoáy do Nhiếp Thanh Thiên phát ra đã xuất hiện trước mặt. Cho dù, cảnh giới kiếm pháp của Nhiếp Thanh Thiên chỉ cao hơn hắn một chút, nhưng hắn cũng không thể nắm được quỹ tích của cột xoáy đó. Mặc dù vậy thì hắn vẫn có thể phán đoán được thời gian mà nó tới gần.

"Vù..."

Khí thế trên người Lục Thanh chợt tăng lên một phần. Mũi của Luyện Tâm kiếm chợt xuất hiện một tia Phong Lôi kiếm khí dài tám thước. Khuỷu tay trái hắn hơi nâng lên, chân phài lui lại một bước nhỏ. Toàn thân Lục Thanh tạo thành một cái tư thế kỳ dị.