Khung cảnh Minh Nguyệt đầm vẫn yên lặng như trước. Vào lúc này, nhiệt độ không khí đã ấm lên, từng làn gió nhẹ thổi qua khiến cho mặt đầm xuất hiện những con sóng lăn tăn. Thác nước từ trên cao đổ xuống làm bắn tung tóe những giọt nước trắng xóa.
Qua bao nhiêu năm, được thác nước mài dũa khiến cho tảng đá đen bóng loáng. Trên tảng đá có một thiếu niên rất cao đang ngồi yên ở đó. Trên người hắn không hề có một chút hơi thở giống như một pho tượng đã ngồi ở đó nhiều năm vậy, để mặc cho thác nước cao trăm trượng đổ xuống nhưng vẫn không hề dao động.
Trước tảng đá lớn có một thanh kiếm to màu xanh đậm dài gần sáu thước, cắm trong đầm, chỉ để lộ ra chuôi kiếm. Trên thanh kiếm có một điểm sáng khi ẩn khi hiện tạo cho người ta một cái cảm giác khó lường. Bất chợt, thanh cự kiếm phát ra một tiếng ngân xé gió. Thân kiếm cắm trong đầm rung mạnh.
"Phù..."
Gần như cùng một lúc, thiếu niên đang ngồi xếp bằng cũng cử động cùng với thanh cự kiếm. Một tay hắn nắm lấy chuôi kiếm, hai chân đạp trên mặt nước. Mỗi bước chân của hắn chìm vào trong nước khoảng chừng nửa tấc. Sau đó, một tia sáng màu xanh tím lóe lên, nhất thời, thiếu niên bay lên khoảng chừng một trượng giống như một con nhện đang chạy trên mặt nước. Thân hình hắn hóa thành một đạo tàn ảnh rơi xuống khoảng đất trống trước đầm.
Chân phải đạp ngược một cái, khiến cho tảng đá dưới chân xuất hiện một dấu chân. Từ người thiếu niên chợt nổi lên một luồng khì thế mạnh mẽ, bá đạo vô cùng.
"Vù...vù..."
Xung quanh người hắn chợt có một lớp bụi đất lan ra như một con sóng, lộ ra dưới chân hắn một tảng đá. Khí thế của thiếu niên cứ tiếp tục tăng lên khiến cho bộ võ phục của hắn từ từ lay động, mái tóc đen trên đầu không có gió cứ bay phất phơ. Giơ thanh kiếm lên cao, hai chân thiếu niên đứng thành hình chữ bát, hai tay nắm chặt chuôi kiếm.
Trong mắt hắn một tia ánh sáng màu xanh tím chợt lóe lên. Trên hai tay hắn, chợt lưu chuyển một vầng kiếm khí mà xanh tím. Trong vầng kiếm khí thi thoảng lại lóe lên những tia chớp. Không khí quanh người dao động rất mạnh, phát ra những tiếng vù vù. Trong ánh mắt chăm chú của hắn, kiếm khí thâm hậu theo cánh tay chảy vào trong thanh kiếm.
"Xoẹt..."
Từ mũi của thanh cự kiếm, một đạo kiếm khí dài tám thước màu xanh tím xuất hiện. Đồng thời, kiếm khí cũng bao phủ toàn thân kiếm, nhanh chóng tạo ra một tia chớp dài tám thước. Thanh cự kiếm trong tay thiếu niên vào lúc này như không phải là một thanh kiếm nữa mà biến thành một thanh binh khí thưởng thiện phạt ác của Lôi thần. Những tia chớp xuất hiện xung quanh phát ra những tiếng lách tách. Tốn Phong khí hóa thành một con lốc xoáy màu xanh bao quanh đạo kiếm khí.
Đột nhiên đôi mắt của hắn mở ra. Vào lúc này, khí thế của hắn đã đạt tới mức cao nhất khiến cho tảng đá bên cạnh người trong tích tắc nát vụn. Nhìn xuống đống đá dưới chân, thanh cự kiếm của thiếu niên từ từ chém xuống.
Mặc dù chém xuống với tốc độ rất chậm nhưng phía sau đường kiếm vẫn xuất hiện tàn ảnh. Thanh cự kiếm nặng nề trong tay thiếu niên như không còn sức nặng, thi triển một cách tự nhiên.
"Ầm..."
Đạo kiếm khí màu xanh tím giống như một tia chớp bay ra, cắt đôi làn nước trong đầm thành hai mảnh để lộ cả lớp đất cát dưới đáy. Đạo kiếm khí có cả tia chớp và lốc xoáy màu xanh chém vào tảng đá đen.
"Uỳnh..."
Đá vụn bay tán loạn trong không trung. Trong tích tắc, trên tảng đá xuất hiện một cái lỗ sâu chừng một tấc, rộng một trượng. Đồng thời, làn sóng không khí do kiếm khí tạo ra khiến cho mặt đầm xuất hiện mấy cột nước trắng xóa.
Sau đó, gần như chỉ trong chốc lát, thanh cự kiếm trong tay thiếu niên lại xuất hiện một tia chớp thật lớn do kiếm khí tạo thành. Lần này, thiếu niên không để cho kiếm khí phát ra mà giơ thanh kiếm bắt đầu thi triển kiếm pháp. Đá vụn trên mặt đất bị kiếm khí kéo lên, bay theo sự di chuyển của thiếu niên trong phạm vi ba mươi trượng.
Bất luận là núi đá hay cây cối xung quanh bị tia chớp do thiếu niên ngưng kết đều bị nghiền nát. Trên mặt đất xuất hiện những cái rãnh sâu cả thước. Thậm chí những khúc cây bị còn bị tia chớp đốt cháy, bốc lên từng cụm khói đen.
Sau khoảng nửa nén nhang, thiếu niên dừng lại. Kiếm khí trên thanh cự kiếm biến mất. Nhìn cây đại thụ đang bốc cháy bên cạnh, thiếu niên chẳng hề lo lắng, lại cắm thanh kiếm vào trong đầm. Trên người hắn chợt tản ra một làn hơi thở mạnh mẽ. Chân hắn dậm lên mặt đất một cái phát ra một tiếng nổ rồi cánh tay đang nắm thanh kiếm chợt vung ngược về phía sau. Lập tức một cột nước rộng hơn trượng bay lên, lao về phía cây đại thụ đang bốc cháy. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ào..."
Một làn hơi nước bốc lên không trung. Trong nháy mắt, ngọn lửa bị dập tắt. Làn hơi nước tiếp tục bay lên cao, cuối cùng bị gió núi thổi tản đi, chỉ để lại còn một chút gỗ vụn cháy đan phát ra những tiếng lách tách.
Thiếu niên lẳng lặng đứng nhìn, nét mặt bình tĩnh không hề có chút biến động.
Thiếu niên đó hiển nhiên chính là Lục Thanh. Tám ngày qua, hắn luôn ở Minh Nguyệt đầm để tu luyện Tử Tiêu Phong Lôi kiếm. Qua tám ngày, cuối cùng hắn cũng lĩnh ngộ Tử Tiêu Phong Lôi kiếm tới thức thứ sáu, tương đương với mức độ luyện tập Đại Diễn tam thập lục chuy của hắn lúc trước. Tuy nhiên, khi chuyển nó thành kiếm pháp thi triển khó khăn hơn nhiều. Bây giờ, Lục Thanh có thể thi triển Đại Diễn tam thập lục chuy tới chùy thứ mười, nhưng chuyển sang kiếm thì mới chỉ tới thức thứ sáu. Đó cũng chính là Phong Lôi trảm mà hắn vừa mới thi triển.
Tuy nhiên, khi bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ bẩy, hắn lại lĩnh ngộ được rất ít. Mỗi khi thi triển, máu trong người lại bốc lên, Kiếm Nguyên rối loạn. Ngay cả thân thể cũng suýt chút nữa bị thương. Từ khi bắt đầu lĩnh ngộ chiêu thứ bảy tới nay cũng đã bốn ngày, đồng thời cũng là bốn ngày hắn không nghỉ ngơi. Mỗi khi mệt mỏi, hắn chỉ ăn mấy con Tuyết Ngư rồi lại ngồi xuống bắt đầu cảm ngộ.
Nhưng cho dù thời gian có trôi đi thì hắn vẫn không hề có chút kết quả. Sự lĩnh ngộ của hắn vẫn y nguyên như bốn ngày trước. Thậm chí qua mấy ngày, tâm trí của hắn tiêu hao cũng rất nhiều. Dù sao, hắn vẫn chưa đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn, chưa có được khả năng ăn khói uống sương như kiếm đạo đại sư.
Cho dù Luyện Hồn quyết lưu chuyển không ngừng, nhưng qua bốn ngày, tâm lực tiêu hao quá lớn nên cũng không thể bù đắp nổi. Lục Thanh cũng đã thử hỏi Diệp lão nhưng không hề nhận được một câu trả lời thuyết phục. Diệp lão trong Luyện Tâm kiếm giống như biến mất. Nếu không phải do vẫn cảm nhận được hơi thở do đá hệ Thổ đang đeo trên ngực phát ra vẫn bị Luyện Tâm kiếm hút vào thì hắn đã nghĩ Diệp lão chết rồi.
Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước và thác nước cao trăm trượng đổ xuống với những bọt nước bắn tung tóe, Lục Thanh cười khổ một tiếng. Đúng là hắn hơi ỷ lại vào Diệp lão. Mặc dù thời gian ở chung với Diệp lão cũng không dài nhưng sự mạnh mẽ và thần bí của lão nhân đã khiến cho hắn mỗi khi gặp phải sự khó khăn là lại tìm sự giúp đỡ. Trong suy nghĩ của hắn thì như là không có chuyện gì mà Diệp lão lại không làm được.
Vì vậy nhiều lúc, hắn quá ỷ lại. Mặc dù hắn cũng cố gắng nhưng vẫn chỉ khiến cho thân thể bị thương.
"Có lẽ bản thân cần phải thay đổi!" - Lục Thanh thầm nghĩ. Diệp lão sẽ không theo hắn cả đời. Chắc chắn đến một lúc nào đó, Diệp lão nhất định có thể tìm được biện pháp khôi phục thân thể. Tất nhiên, đó cũng là sự hy vọng của hắn. Nếu chuyện gì cũng đi tìm sự giúp đỡ thì nó hoàn toàn mất đi ý nghĩa phấn đấu.
Kiếm giả bước lên con đường kiếm đạo chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, cho dù người khác có nói thế nào cũng không thích hợp.
Sau khi hiểu ra điều này, tâm trí của Lục Thanh có chút thoải mái. Hắn ngồi xuống đất, không vận chuyển Kiếm Nguyên tu luyện, chỉ nghỉ ngơi mà thôi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Thanh chợt mở hai mắt. Sau một đêm nghỉ ngơi, cuối cùng thì hắn cũng hồi phục lại được tâm lực đã tiêu hao, toàn thân thoải mái hơn rất nhiều. Hắn đứng dậy, định tới lầu hai của Tàng thư các để xem một số kiếm pháp, may ra có chút gì đó lĩnh ngộ. Hắn nhớ trước đây Dư Cập Hóa có nói: Đến bước đường cùng phải thay đổi, thay đổi sẽ giúp cho thông suốt, thông suốt rồi sẽ lại bước tiếp. Câu nói đó làm cho hắn bừng tỉnh.
Trở lại Triêu Dương cung, bây giờ đúng vào thời điểm thần luyện. Từ khi trở thành hộ pháp, hắn không cần phải tham gia thần luyện nữa. Vào lúc này, nhìn đám đệ tử nội tông thi triển Triêu Dương thất thức, trong lòng Lục Thanh chợt có một cảm giác không được hòa hợp, xa lánh. Tuy nhiên hắn nhanh chóng bỏ qua cảm giác đó. Tu vi và địa vị thay đổi thì phải có một số thứ mất đi. Tuy nhiên, Lục Thanh tin tưởng bản thân có thế bảo vệ được tâm địa của mình.
Vào lúc này, số lượng đệ tử nội tông tham gia thần luyện cũng không nhiều, ước chừng ba mươi người. Hai mươi đệ tử xếp đầu gần như không tham gia thần luyện. Mà một số vị trí sát với hai mươi người đứng đầu cũng không xuất hiện, hiển nhiên vào lúc này, bọn họ đang tự mình tu luyện, hoặc tìm hiểu kiếm pháp. Cũng có thể đang bế quan thử đột phá. Bởi vì nến như không có gì ngoài ý muốn, thì tiến vào Kiếm Trì đều có thể là một người trong số họ.
Dừng chân lại một lúc, Lục Thanh phát hiện nửa năm qua có rất nhiều người tiến bộ. So với thời điểm khi hắn đặt chân lên Triêu Dương phong, bây giờ có rất nhiều người có được sự đột phá. Ít nhất cũng hơn mười người đã đột phá được một thiên vị.
Cũng không thể trách được. Mặc dù Triêu Dương phong thu đệ tử không nhiều, nhưng phong chủ Huyền Thanh cũng không phải thu bừa. Vì vậy mà cho dù đệ tử nội tông rất ít, nhưng chắc chắn năm mươi người bây giờ chắc chắn đều là đệ tử tinh anh khó kiếm. So với năm mươi đệ tử đứng đầu của bốn ngọn núi còn lại, bọn họ cũng có chút gì đó vượt trội.
Tất cả mọi người đều tập trung nên không ai phát hiện ra Lục Thanh. Mà hắn cũng không có ý định quấy rầy. Sau đó, hắn đi vòng qua sân rộng, tới Tàng thư các.