Vốn nên là cường gian, kết quả Tô Hàn rên rỉ vài tiếng rồi hai người thuận lợi thành cùng gian.
Sau khi làm sướng một trận, Tô Hàn mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Có lẽ Tô Băng sợ mình mất trí nhớ sẽ không áp được hắn, cho nên hạn chế sức mạnh của hắn.
Tô Hàn hiện giờ cũng là cao thủ số một trong ảo cảnh này, nhưng có cao thế nào đi nữa thì cũng vẫn chỉ là một người bình thường, ừm… một minh chủ võ lâm bình thường, không thành vấn đề.
Người bình thường bị chịch một đêm, sẽ ngủ như chết cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ngày hôm sau Tô Hàn tỉnh lại, phát hiện không thấy Tô Băng đâu.
Làm xong thì bỏ chạy, thiết lập này có phải vô trách nhiệm quá rồi hay không!
Tô Hàn thở phì phì rời giường, kết quả lại đụng đến cái chỗ bị sử dụng quá độ ngày hôm qua, đau đến trán túa mồ hôi hột.
Tối hôm qua chỉ nhớ sướng, sáng nay dậy thì phải chịu khổ rồi.
Càng khiến Tô Hàn bực mình hơn là, tên Tô Băng kia vậy mà lại không tẩy rửa cho hắn!
Khẽ động một chút, phía sau liền có thứ chảy ra ngoài, thế này cũng chết người quá đi.
Tô Hàn lấy hơi, gắng gượng chống đỡ rời giường, đến phòng tắm tẩy rửa qua một chút.
Sau khi mặc quần áo tử tế, hắn tìm ít thuốc bôi cho mình, tiếc rằng thuốc này chất lượng quá kém, có dùng hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Tô Hàn giằng co một buổi sáng, vừa đói vừa mệt còn thêm cả người như bị bánh xe nghiến qua, đau đến mức động một cái thôi cũng chẳng muốn.
Cái ảo cảnh rách gì thế này?Tô Băng lại viết ra cái kịch bản thối nát gì đây, bực bội à nha!
Rốt cuộc có chút sức lực, Tô Hàn đi ra khỏi phòng, bên ngoài lập tức có người quỳ một chân trên đất: “Minh chủ đại nhân!”
Tô Hàn nhìn thanh niên có vài phần tương tự Thẩm Tiêu Vân, khóe miệng giật một cái: “Tiêu Vân?”
Trần Tiêu Vân hỏi: “Đại nhân có muốn dùng bữa không?”
Tô Hàn quan sát hắn một lúc, khẳng định chắc chắn đây không phải Thẩm Tiêu Vân, mà là một vai quần chúng có tên là Trần Tiêu Vân, đoán chừng là Tô Băng tùy tiện thiết lập ra.
Tô Hàn hỏi hắn vài chuyện.
Trần Tiêu Vân trả lời từng câu.
Tô Hàn đã nắm được sơ sơ qua về tình cảnh của mình.
Đây là một thế giới võ hiệp, đẳng cấp hơi thấp, mọi người tu luyện võ thuật cường thân kiện thể, mặc dù có nội công không tầm thường, nhưng vẫn thua xa tu chân.
Thân phận của hắn là một nhân vật lớn vang dội, minh chủ võ lâm minh tuổi trẻ tài cao.
Bát đại danh môn coi hắn là tấm gương để noi theo, chưởng môn các phong nghe lời hắn răm rắp, cơ bản có thể coi là hiệu lệnh thiên hạ… ngoại trừ Thần Vô Giáo.
Dựa theo lời kể của Trần Tiêu Vân, Thần Vô Giáo này chính là tà ma ngoại đạo, giáo đồ cuồng ngạo không vào khuôn phép, không chịu quản giáo, giáo chủ tu luyện ma công, tu vi cao nhưng tâm tính tàn nhẫn, là đại ma đầu người người muốn diệt.
Tô Hàn hỏi thử tên của giáo chủ đại nhân.
Trần Tiêu Vân căm tức nói: “Tô Băng!”
Tô Hàn: “…”Cái trò quái gì thế này?Hai người họ sao còn đứng ở hai bên đối lập nữa?
Tô Hàn ăn xong bữa sáng thì bị một đám lão đầu râu dài kéo đi họp, mục đích của cuộc họp đơn giản vô cùng, chính là thanh trừng Thần Vô Giáo, chém giết ma đầu Tô Băng, trả cho thiên hạ một cảnh thái bình thịnh thế.
Tô Hàn nghe bọn họ một câu lại một câu vì dân trừ hại, giết Tô Băng, rất muốn tẩn cho bọn họ một trận.
Đùa cái gì thế, đó chính là thần sáng tạo ra các ngươi, nói giết là giết còn có thể sống tốt được sao?
Để không phá hủy thiết lập, Tô Hàn nhẫn nại nghe bọn họ nói hươu nói vượn, mãi đến khi có người nói: “Minh chủ, qua hai tháng nữa tả hữu hộ pháp của ma giáo sẽ trở về, không bằng chúng ta nhân cơ hội này, tấn công lên Thần Vô Giáo, giết đại ma đầu kia!”
Giết cái cờ cờ!
Tô Hàn tới ảo cảnh này là muốn tình chàng ý thiếp với Tô Băng, giết rồi còn thế nọ thế kia làm sao?
Phiền quá đi, muốn đuổi cái đám này đi quá!
Cả một ngày này, cơ bản không có chuyện gì khác, chính là một đám lão đầu cổ động hắn đi mưu sát chồng.
Tô Hàn nghe mà mệt đầu, sắc trời rốt cuộc cũng tối đen, bọn họ nói khô cả họng, rốt cuộc biết rời đi.
May là Tô Hàn căn dặn người hầu cả ngày không đưa nước cho bọn họ, trời nóng bức bọn họ khát đến thở hổn hển mà còn có thể hăng hái vạch kế hoạch diệt Tô Băng, cũng thật bản lĩnh.
Vào đêm, Tô Hàn muốn đến Thần Vô Giáo tìm Tô Băng, kết quả hắn còn chưa nghĩ ra Thần Vô Giáo ở nơi nào, người đã không mời mà tới.
Công khai xông vào phòng ngủ của minh chủ không phải chính là ma giáo giáo chủ Tô Băng bị mắng cả ngày kia sao.
Mặt Tô Hàn tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn đây là kinh ngạc vui mừng.
Nhưng mà đôi môi mỏng của Tô Băng khẽ nhếch lên, cười lạnh nói: “Sao thế, cho rằng hôm nay ta không dám tới à?”
Tô Hàn thầm nói: Chỉ sợ ngươi không tới!
Ngón tay Tô Băng khẽ giơ lên, một làn khói mỏng lan tràn, Tô Hàn lập tức cảm thấy một cảm giác khô nóng khó hiểu, hắn kinh ngạc nhìn y: “Ngươi…”
Tô Băng nắm lấy cằm hắn, bốn mắt nhìn nhau: “Đêm nay ngươi sẽ càng thoài mái hơn.” Lời vừa nói xong, y dùng sức hôn hắn.
Tâm tình của Tô Hàn cũng rất phức tạp.
Tô Băng cư nhiên hạ dược hắn! Để ấy ấy với hắn Tô Băng cư nhiên hạ dược cho hắn!
Nhưng vấn đề là không cần vậy a! Hắn tới ảo cảnh này chính là để thế nọ thế kia với Tô Băng mà, hạ dược… ừm…
Hiệu quả của thuốc này nhanh thật, Tô Hàn mơ mơ màng màng ôm lấy Tô Băng, tiếp đón nụ hôn của y.
Ánh mắt Tô Băng sâu thẳm, trực tiếp xé quần áo của hắn cứng rắn xông vào.
Động tác xúc phạm như vậy hẳn sẽ rất đau, nhưng thuốc này rất kì lạ, cứ thế khiến phía sau tê tê dại dại, không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tô Hàn nếm được ngon ngọt, cảm thấy thuốc này tốt thật, dây dưa qua lại vậy là hết một đêm.
Sau khi trời sáng, Tô Băng lại làm xong thì chạy.
Tô Hàn eo mỏi lưng đau, đêm qua sướng bao nhiêu, hiện tại đau bấy nhiêu, lại nhìn nhìn khoảng không bên cạnh, quả thực nhói tim vô cùng.
Hắn chậm chạp đi tắm, lúc bôi thuốc đau đến nhe răng trợn mắt, nhịn không được oán thầm: Đây là thiết lập quái quỷ gì vậy, có thể làm ra tình dược lợi hại như vậy, nhưng kim sang dược cơ bản nhất thì lại be bét chết đi được.
Sau khi Tô Hàn ra khỏi phòng tắm càng chẳng muốn đi đâu.
Vừa mệt vừa đau, lại nghĩ tới còn phải đi nghe một đống lão nhân mắng Tô Băng, càng cảm thấy bực bội.
Thế nhưng không đi không được, ai bảo hắn là một minh chủ võ lâm quái quỷ gì đó chứ!
Tô Hàn ngồi trên nhuyễn tháp họp hành cả một ngày.
Buổi tối dùng cơm xong, hắn liền mau chóng đuổi người đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình hắn.
Chẳng bao lâu sau, Tô Băng liền tới, y nhìn nhìn nam nhân dưới ánh đèn, khóe miệng nhếch lên châm biếm: “Minh chủ đại nhân đây là không thể chờ đợi nổi à?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng đến gần hắn, bàn tay mang theo hơi lạnh luồn vào cổ hắn chạm vào điểm phấn hồng bị chơi đùa hai đêm kia.
Tô Hàn giữ lấy tay y, nhuyễn thanh nói: “Tô Băng…”
Giọng hắn mang theo chút ý cầu xin, con ngươi Tô Băng khẽ co lại, giọng nói lại vô cùng ngả ngớn: “Còn chưa dùng thuốc đã phát tình rồi ư?”
Tô Hàn: Thế này còn có thể nói chuyện đàng hoàng được không!
Hiển nhiên Tô Băng không muốn dùng miệng tán gẫu với hắn, ngón tay y khẽ giơ lên, lại là sóng nhiệt cuồn cuộn, Tô Hàn ngửa đầu mặc y hôn, rồi từ từ nâng tay lên ôm vòng qua cổ y…
Tô Băng trực tiếp đẩy hắn ngã lên bàn gỗ, ngay đến quần áo cũng chưa lót, liền muốn hắn ngay trên mặt bàn cứng lạnh.
Tô Băng cảm thất rất sướng, nhưng lại có chút rầu.
Mối quan hệ này của hai người bọn họ là chỉ làm không yêu điển hình, cmn lại còn phải dùng thuốc, cứ kéo dài như vậy, khoảng cách với cuộc sống tươi đẹp tương thân tương ái có chút xa a!
Nhưng mà Tô Băng ngoại trừ hàng đêm làm tình với hắn, căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, hơn nữa lần nào cũng là làm xong rồi chạy, hái hoa tặc cũng chẳng bằng y!
Duy trì như vậy tròn một tháng, Tô Hàn có chút không chịu nổi!
Buổi tối làm không ngừng nghỉ, ban ngày còn không thể nghỉ ngơi, thân thể này cũng chỉ là một người bình thường, nào có thể chịu nổi?
Rốt cuộc trong một cuộc họp của quần chúng phẫn nộ muốn thảo phạt Thần Vô Giáo, Tô Hàn hôn mê bất tỉnh.
“Minh chủ!”
Mọi người thoáng cái loạn cào cào lên, vội vã đưa Tô Hàn về phòng ngủ, lại mời đại phu tới bắt mạch cho hắn.
Đại phu thăm dò mạnh tượng xong, mặt lộ vẻ khác thường, nhưng việc này thực sự rất khó mở miệng, hơn nữa chuyện liên quan đến danh dự của minh chủ đại nhân, cho nên hắn do dự một lát, vẫn không nói ra, chỉ nói: “Minh chủ vì chinh phục Thần Vô Giáo mà hao tâm tổn sức quá độ, cả đêm không nghỉ, dẫn đến khí mạch suy yếu, hôn mê bất tỉnh, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày thì không còn gì đáng ngại nữa.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm tiếp đó lại cảm động: “Minh chủ đại nhân ban ngày thương thảo kế sách với chúng ta, ban đêm còn phải thức đêm luyện công, chăm chỉ không ngừng, thực sự khiến người ta kính nể!”
“Là chúng ta lơ là, muốn thảo phạt ma giáo, kế sách thứ nhì, võ công mới là đạo lý thép!”
“Đúng, ma đầu kia tu luyện tà công, có thể một địch trăm, minh chủ đây là vì chúng ta mới khắc khổ luyện công như vậy!”
Một đống người líu la líu lo, duy chỉ có đại phu là trên mặt có chút xấu hổ.
Minh chủ đại nhân ngày đêm không nghỉ là thật, nhưng đêm này không phải là đang luyện công, mà là đang đánh lộn với yêu tinh, hơn nữa còn đánh đến quá tải, dẫn đến thể hư thận hư, còn đánh tiếp nữa, sợ rằng sẽ lập tức thượng mã phong* mất.(* Thượng mã phong ( phạm phòng) nghĩa là đang trong cuộc quan hệ vợ chồng, bỗng nhiên người đàn ông bất tỉnh nhân sự, thở nhanh và nông, mồ hôi vã ra như tắm, tay chân lạnh toát, nếu không cấp cứu kịp thời có thể tử vong.)
Vì để cho minh chủ đại nhân được nghỉ ngơi thật tốt, mọi người lần lượt rút lui, đại phu kê đơn, căn dặn người hầu vài câu, cũng đứng dậy rời đi.
Tô Hàn ngủ tròn một ngày, đến tối mới từ từ tỉnh lại.
Trần Tiêu Vân vội vã hỏi: “Đại nhân cảm thấy thân thể như thế nào?”
Tô Hàn thoáng cảm nhận một chút: Giỏi lắm, sốt cao thể hư, tứ chi vô lực, khí ra nhiều khí vào ít… cách cái chết không còn xa.
Trên mặt Trần Tiêu Vân lộ vẻ buồn rầu: “Đại nhân ngài nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe a!”
Tô Hàn thở dài nói: “Yên tâm, ta không sao.”
Trần Tiêu Vân muốn nói lại thôi.
Tô Hàn hỏi: “Làm sao vậy?”
Trần Tiêu Vân nói: “Băng thiếu gia y…”
Tô Hàn vừa nghe thấy đầu đề này của hắn, rõ ràng bị hấp dẫn, chẳng lẽ còn có ẩn tình gì? Hắn lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Trần Tiêu Vân do dự nửa ngày, rốt cuộc không nói ra, chỉ nói: “Đại nhân nghỉ ngơi cho khỏe, thuộc hạ đi xem thử xem thuốc sắc thế nào rồi!”
Nói xong liền chạy, Tô Hàn: “…” Thật chả đáng yêu chút nào!
Sau khi trời tối, “Đầu sỏ gây tội” rốt cuộc cũng tới.
Tô Hàn thầm nói: Ta sắp chết rồi nếu như ngươi còn tới dày vò, ông đây sẽ phá vỡ ảo cảnh!
Cũng may Tô Băng không làm gì cả, hình như y tưởng Tô Hàn còn đang hôn mê, cho nên không lên tiếng, chỉ ngồi bên giường, đôi mắt sẫm màu nhìn hắn không chớp mắt.
Tô Hàn muốn trò chuyện với y, nhưng thân thể không cho phép, hắn mệt đến mức ngay đến mắt cũng không mở ra nổi.
Sau một lúc lâu, ngay lúc Tô Hàn cho rằng Tô Băng đi rồi, một ngón tay ấm áp đặt lên giữa hai hàng lông mày của hắn.
Sau đó là tiếng Tô Băng khẽ thờ dài: “A Hàn.”
Giọng nói này dịu dàng quyến luyến, đầy ắp tình ý, so với người nam nhân “nhục nhã” hắn cả một tháng nay tưởng chừng như là hai người hoàn toàn khác biệt.
Tô Hàn nghe mà ngứa ngáy trong lòng, muốn mở mắt ra nhìn y, muốn hôn y, muốn ôm y.
Nhưng mà, hắn không nhúc nhích được…
Tô Băng cúi đầu, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.
Môi Tô Hàn động một cái, rốt cuộc có chút sức lực, hắn mở mắt ra.
Tô Băng rõ ràng bị giật mình, chỉ thấy y nhanh chóng bật dậy, tình cảm nơi đáy mắt thu lại nhanh chóng, dường như tình cảm triền miên kia chỉ là ảo giác, lạnh lùng hờ hững trước mắt này mới là thật.
Tô Hàn còn lâu mới tin y, hắn gọi y: “Tô Băng.”
Tô Băng mặt không cảm xúc: “Minh chủ đại nhân thật là lòng tham không đáy, nếu thân thể không chịu nổi thì cũng đừng mở chân ra quấy quýt lấy ta đòi hỏi mãi như vậy.”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng nhìn khuôn mặt vì bệnh tật mà tái nhợt của hắn, lòng đau nhói, nhưng y lại nhanh chóng tự khinh bỉ chính mình, lời nói cũng càng khó nghe hơn: “Thật muốn để cho đám chó ngươi nuôi nhìn thử xem, chủ nhân của bọn chúng trên giường phóng đãng dâm loạn thế nào.”
Tô Hàn tức đến nghẹn thở, bắt đầu ho dữ dội.
Hắn vừa mới ho, Tô Băng lại nhịn không được đau lòng, tuy nét mặt vẫn hờ hững, nhưng hai tay lại như tự có ý thức, đỡ hắn dậy.
Tô Hàn tựa vào lòng y, chậm rãi bình phục hơi thở: “Rốt cuộc ngươi đang làm loạn cái gì vậy?”
Giọng hắn khàn khàn, lời nói ra càng chứa đầy dung túng.
Cánh tay đỡ hắn của Tô Băng khẽ dùng sức.
Tô Hàn thở dài, lại nói: “Ngươi muốn làm cái gì nói cho ta biết là được, hà tất…”
Hắn còn chưa nói xong, Tô Băng đã cắt lời, y chế giễu nói: “Ta muốn vị trí minh chủ của ngươi.”
Tô Hàn không hề nghĩ ngợi liền nói: “Cho ngươi là được rồi.”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn nghĩ một lát rồi nói: “Nhưng việc này không gấp được, phải vạch kế hoạch cẩn thận, bây giờ thanh danh của ngươi không tốt, trước tiên cần phải…”
“Ngươi có biết mình đang nói cái gì hay không?” Tô Băng nhìn hắn chòng chọc.
Tô Hàn nói: “Đương nhiên biết chứ.”
Tô Băng cau mày: “Ngươi không muốn Võ Lâm Minh nữa?”
Tô Hàn hỏi ngược lại: “Nhất định phải muốn à?” Hắn rất phiền cái nơi quỷ quái này, một đám người tụm lại mắng Tô Băng, còn hắn thì lại chỉ có thể nghe không thể đánh bọn họ, thực chẳng đã.
Tô Băng khựng lại.
Tô Hàn cân nhắc nói: “Nếu như nhất định muốn, ta sẽ…”
Tô Băng không muốn nghe hắn nói nữa: “Tô Hàn rốt cuộc ngươi đang muốn cái gì?”
Tô Hàn theo bản năng nói một câu: “Muốn ngươi.”
Trái tim Tô Băng thót một cái.
Tô Hàn hắng giọng nói: “Chúng ta không giận dỗi nữa được không? Ta không làm minh chủ võ lâm, ngươi không làm ma giáo giáo chủ, chúng ta tìm một nơi…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tô Băng đã lạnh mặt cắt ngang: “Minh chủ đại nhân thật đúng là đại nghĩa đi đầu, vì tên ma đầu ta đây không tiếc hi sinh bản thân.”
Tô Hàn: “…”
Trong mắt Tô Băng chứa đầy giễu cợt: “Tiếc rằng ta đã không còn là tên ngốc bị ngươi đùa giỡn quanh mòng mòng trước đây nữa, ngươi đừng hòng dùng tiếp chiêu này.”
Tô Hàn chớp chớp mắt, trong lời nói này rõ ràng có chuyện, tình cảm của hai người họ không phải mối quan hệ thể xác đơn thuần, mà còn có một đoạn tình xưa?
Phải làm thế nào đây? Tin tức được cho quá ít, không có cách nào hốt thuốc đúng bệnh!
Tô Hàn nghĩ một lát, cảm thấy mặc kệ thế nào, thật thà hẳn không bao giờ sai: “Không phải, ta không lừa ngươi, ta không muốn làm minh chủ võ lâm, ta chỉ muốn ở bên ngươi.”
Đáng tiếc Tô Băng không tin: “Vậy được, bây giờ ngươi hãy về Thần Vô Giáo với ta.”
Tô Hàn không hề nghĩ ngợi nói: “Được!”
Tô Băng híp mắt, thần thái rõ ràng là đang đề phòng.
Tô Hàn nhỏ giọng nói: “Muốn đi thì mau đi thôi, ta sợ lát nữa có người qua đây.”
Tô Băng hiển nhiên không tin tưởng hắn, nhưng Tô Hàn đã chìa tay ra nói: “Ta không đi nổi, ngươi ôm ta được không?”
Đây quả thực giống như là đang nũng nịu đòi ôm ấp, Tô Băng dốc hết toàn lực mới khiến cho nhịp tim của mình không đập loạn lên.
Tô Hàn lại cúi đầu nói: “Nếu không ngươi dìu ta nhé?” Là hắn chưa suy xét kĩ, ở thế giới này Tô Băng cũng là người bình thường, muốn ôm một nam nhân trưởng thành gấp rút chạy đi hẳn là rất tốn sức, yêu cầu này của mình có chút quá đáng rồi…
Kết quả hắn vừa dứt lời, Tô Băng đã ôm ngang hắn lên, chẳng có chút xíu dáng vẻ “không thoải mái” nào.
Tô Hàn cảm thấy chắc chắn Tô Băng đã lén tự tăng thêm cho mình ít phúc lợi!
Thật không cam lòng, đợi sang ảo cảnh sau, hắn cũng phải thêm ít tình tiết cho mình!
Tô Băng có thể tự do ra vào Võ Lâm Minh hơn một tháng, vậy chứng tỏ y cực kỳ quen thuộc với nơi này, cho nên cho dù lúc này y bồng thêm một người, cũng vẫn đi lại tự nhiên, không kinh động đến bất cứ người nào.
Khoảng cách giữa Võ Lâm Minh và Thần Vô Giáo khá xa.
Cho dù có khinh công, bọn họ cũng phải đi ước chừng hai canh giờ.
Nửa đường Tô Hàn quá mệt mỏi, ngủ thiếp đi luôn.
Tô Băng đưa hắn về Thần Vô Giáo, thu xếp ổn thỏa xong xuôi hắn mới tỉnh lại, sau đó lại nghe được trò hay.
Một thanh niên tức giận nói: “Giáo chủ! Sao người lại mang hắn về!”
Tô Băng không lên tiếng.
Thanh niên tức giận vô cùng, trong giọng nói dễ nghe toàn là lửa giận: “Hắn hại ngươi còn chưa đủ thảm hay sao? Ngươi quên khi đó hắn lừa ngươi thế nào rồi à? Phản bội ngươi ra sao rồi sao? Hắn dựa vào thế lực của ngươi mà ngồi lên vị trí minh chủ võ lâm, ngoảnh lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt! Nếu không phải lão giáo chủ cứu ngươi, hiện giờ ngươi đã sớm… đã sớm…”
Giọng Tô Băng lạnh lùng: “Trong lòng ta tự có tính toán.”
Thanh niên cao giọng: “Ngươi nhìn thấy hắn thì liền mụ mị đầu óc, hắn nói mấy câu hay ho ngươi lập tức tin ngay, làm sao mà đấu nổi hắn!”
Tô Băng có chút mệt mỏi nói: “Ta sẽ không giẵm lên vết xe đổ, lần này mang hắn về là có chỗ dùng,” Tô Băng ngừng một chút rồi nói, “Hắn trúng mê tình cổ, trong khoảng thời gian ngắn không thể rời khỏi ta.”
Thanh niên nghe đến đây gần như dập được ít lửa: “Ngươi hạ mê tình cổ cho hắn? Hạ từ khi nào? Chưa đến một tháng đó chứ!” Mê tình cổ có thể khiến cho liệt phụ trinh tiết trở thành dâm oa, nhưng một tháng đầu cực kỳ quan trọng, nếu trong một tháng này kí chủ không chịu nổi cám dỗ mà phát sinh quan hệ với nhiều người, như vậy cổ trùng cả đời không giải, sẽ làm liên tục đến chết. Mà nếu trong một tháng này ký chủ chỉ phát sinh quan hệ với một người, như vậy mê tình cổ sẽ nhận chủ, chỉ có phản ứng với người này.
Tô Băng nhướn mày nhìn hắn: “Thu tâm tư của ngươi lại, cổ trùng đã nhận chủ.”
Thanh niên mím mím môi, nói: “Ngươi vẫn đối xử với hắn quá tốt! Hạng tiện nhân này nên bị ngàn người cưỡi vạn người…”
“Phượng Tuyết!”Tô Băng gằn quát một tiếng.
Thanh niên ngậm miệng, vung tay nói: “Ta mặc kệ ngươi, dù sao ngươi nhớ kỹ, hắn nghênh hợp với ngươi cũng là vì mê tình cổ, căn bản không phải thích ngươi!”
Tô Băng bình tĩnh, y đương nhiên biết rõ, vô cùng rõ ràng.
Tô Hàn nghe trộm xong xuôi, trong lòng chỉ muốn đánh người.
Ảo cảnh này còn có thể tốt không?Tô Băng rốt cuộc ngươi viết ra mấy cái trò vớ vẩn gì vậy!
Tình yêu đẹp đẽ không làm, lại cứ muốn kiếm chuyện!
Tô Hàn giận đến đau gan, nhưng ngẫm nghĩ lại cũng có thể hiểu chuyện gì xảy ra.
Có lẽ Tô Băng cũng là vô tình, ảo cảnh này của y xây quá nhanh, có lẽ không kịp nghĩ nhiều, đầy đầu đều là lên giường, sau đó thế giới tự động bổ sung hoàn chỉnh thiết lập, cho y kịch bản này…
Yêu là làm, nhưng cẩu huyết cũng nhiều quá rồi đó!
Tô Hàn hít sâu, vẫn quyết định không lãng phí ảo cảnh này, dù sao hắn có ký ức, cũng sẽ không phản bội Tô Băng, chỉ cần ngày dài tháng rộng trôi qua, Tô Băng rồi sẽ hiểu tâm ý của hắn.
Thêm nữa là, Tô Hàn cũng muốn thêm chút gì đó thăng trầm hơn.
Tuy ảo cảnh không phải do ý thức chủ quan của Tô Băng thiết lập, nhưng không phải ý thức chủ quan có đôi khi càng đại biểu cho suy nghĩ sâu trong lòng y.
Tô Băng vẫn luôn bất an, luôn ôm một nỗi bất an không rõ ràng đối với tình cảm của bọn họ.
Nếu như có thể nhân cơ hội này hóa giải nỗi bất an này, cũng xem như là một chuyện tốt.
Vì vậy Tô Hàn cổ động tinh thần, chuẩn bị đối đầu trực diện!
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Hàn không thấy Tô Băng, lại liếc nhìn thấy thanh niên nói chuyện hôm qua.
Nam nhân tên Phượng Tuyết kia.
Chỉ nhìn thoáng qua, Tô Hàn trầm mặc.
Phượng Tuyết cười lạnh nói: “Tỉnh rồi à, Tô đại minh chủ.”
Chán ghét trong lời nói rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, thế nhưng Tô Hàn không tức giận, đầy ắp đầu hắn đều là tuyệt đối không ngờ tới.
Tuyệt đối không ngờ tới có một ngày Tô Tuyết sẽ mặt lạnh đối đãi hắn như vậy.
Càng tuyệt đối không ngờ tới nhị ca thiên tiên của hắn sẽ trở thành một tên đê tiện diêm dúa lòe loẹt như thế này.
Tô Hàn biết thành kiến sâu sắc của Tô Băng với Tô Tuyết, nhưng mà… có cần sâu đến như vậy hay không!
Bịa cái ảo cảnh, kiếm một cái NPC,vả mặt Tô Tuyết, làm chuyện Tô Tuyết tuyệt đối không làm.
Tô Hàn nhìn y liền nhịn không được thoát vai.
Nhưng mà Phượng Tuyết chán ghét hắn thực sự: “Dậy uống thuốc, ngươi tưởng rằng mình tới làm khách chắc? Chẳng qua chỉ là món đồ chơi để giáo chủ giải sầu mà thôi!”
Tô Hàn: “…” Không được, hắn thực sự muốn cười, nhưng mà phải cố nhịn!
Phượng Tuyết đến đây chính là để khiêu khích hắn, y thấy Tô Hàn không có chút xíu dáng vẻ khổ sở nào, cảm thấy nên kích thích hắn thêm chút nữa: “Ngươi đừng tưởng rằng mình có sức quyến rũ lớn thế nào, giáo chủ y…”
“Phượng Tuyết.”Tô Băng gằn giọng quát y ngưng lại.
Phượng Tuyết tức giận nói: “Thuốc để đây, ta đi.”
Nói xong y xoay người rời đi.
Tô Băng đi tới, vươn tay thăm dò cổ tay hắn.
Tô Hàn nói: “Ngủ một giấc, ta cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.”
“Ừm.”Tô Băng cầm lấy chén thuốc bên cạnh nói, “Ngồi dậy uống thuốc.”
Tô Hàn lập tức cau mày, thuốc kia vừa ngửi đã biết rất kinh khủng, thực sự uống một ngụm có lẽ sẽ đắng đến hoài nghi cuộc đời luôn.
“Ta không sao rồi, không cần uống thuốc.” Tô Hàn nhỏ giọng nói.
Tô Băng sững sờ.
Tô Hàn còn nói: “Ngủ thêm mấy ngày nữa là khỏe, không uống thuốc có được không?”
Tô Băng rũ mắt nhìn hắn, thoáng chốc như quay trở về khoảng thời gian sáu năm trước, giọng y nhịn không được dịu đi: “Phải uống, nếu không thân thể không khỏe được.”
Tô Hàn đấu tranh một lát, thối lui mà xin thứ khác: “Có mứt hoa quả không?”
Ngón tay Tô Băng khẽ run lên, nói tiếp: “Chờ đó.”
Tô Hàn gật đầu lia lịa.
Chỉ chốc lát sau Tô Băng liền quay về, cầm một túi giấy, sau khi mở ra lập tức có mùi hương ngọt ngào xông vào mũi.
Tô Hàn có dũng khí: “Đưa bát cho ta.” Hắn phải bịt mũi uống sạch một hơi!
Tô Băng nhìn thấu ý đồ của hắn, nét lạnh lùng dưới đáy mắt phai nhạt đi rất nhiều: “Còn hơi nóng.”
Dũng khí Tô Hàn vừa dấy lên lại tản đi hơn phân nửa: “Ta thật không…”
Hắn còn chưa nói dứt lời, Tô Băng múc một thìa, đưa tới bên miệng hắn: “Há miệng.”
Tô Hàn tội nghiệp nhìn y.
Tô Băng nói: “Nhân lúc còn nóng uống đi, nếu không hiệu quả của thuốc sẽ giảm đi rất nhiều.”
Tô Hàn còn lâu mới quan tâm thuốc có hiệu quả hay không, kỹ thuật chế thuốc ở nơi này quá kém cỏi, thuốc này ngoại trừ đắng chết người ra thì đối với hắn mà nói chẳng có bất kì tác dụng nào cả.
Nhưng mà Tô Băng hình như rất hiểu hắn: “Bây giờ ngươi không uống, ta đây buộc lòng phải bảo người ta đi sắc thêm một chén nữa.”
Tô Hàn: “…” Đau khổ quá, muốn nổ tung cái cảo cảnh này quá đi.
Nhịn nhin nhịn, phải nhịn!
Tô Hàn híp mắt tiến đến uống một thìa, sau đó bị đắng đến sắp khóc: “Rất… rất đắng…”
Khóe miệng Tô Băng khẽ nhếch lên, lại đút cho hắn thêm thìa nữa.
Tô Hàn uống thuốc đến mặt ủ mày chau, trời mới biết Tô đại lão sống trăm triệu năm chưa từng uống loại thuốc nào khó uống như thế này.
Hắc cực kỳ nhớ nhung đan dược tuyệt phẩm trước kia, trước đây coi thường chúng nó là hắn sai, chờ đến khi quay về, hắn chắc chắn sẽ “đối xử tử tế” với chúng nó!
Uống thuốc xong, Tô Băng đút cho hắn một miếng mứt quả.
Dáng vẻ Tô Hàn hòa hoãn hơn một chút, nhưng mà vị ngọt không thể át được vị đắng, lưỡi hắn mất hết vị giác rồi.
“Thực sự rất khó uống lắm á.”Tô Hàn nhịn không được lẩm bẩm.
“Nào có khoa trương như vậy.”Tô Băng khẽ nói.
Tô Hàn không phục: “Ngươi nếm thử mà xem.” Nói xong hắn hơi nhổm người, hôn Tô Băng.
Tô Băng sững người.
Tô Hàn dùng đầu lưỡi đụng đụng y, chủ động dẫn dắt y xâm nhập vào khoang miệng của mình.
Tô Băng chỉ cảm thấy đầu ung ung, chớp mắt tiếp theo liền đè gáy Tô Hàn lại, dùng sức hôn hắn.
Quả thực là có chút đắng, nhưng càng nhiều hơn chính là vị ngọt khó tả, không phải vị ngọt của mứt quả, mà là vị ngọt không thể nào hình dung thuộc về người này.
Hôn mãi hôn mãi, Tô Hàn liền cảm thấy khắp người khô nóng, sắc mặt hắn phiếm hồng, khẽ nói: “Tô Băng…”
Tô Băng ừm một tiếng.
Tô Hàn nói: “Ta muốn.”
“Được.”Tô Băng thỏa mãn hắn.
Lần này càng khiến Tô Hàn thoải mái đến cuộn cả ngón chân lại, Tô Băng dịu dạng quả thực mê chết người, khiến cho hắn khoan khoái đến vô cùng vô tận.
Lần này Tô Băng không làm xong liền chạy, mà là ôm hắn vào phòng tắm cẩn thận tắm rửa sạch sẽ.
Lúc ở Võ Lâm Minh, Tô Băng suy cho cùng vẫn có chút cố kỵ, tuy có thể tự do ra vào, nhưng nếu động tĩnh quá lớn vẫn sẽ kinh động người bên ngoài, cho nên mới phải làm xong liền đi, không dám lưu lại.
Hôm nay trở về Thần Vô Giáo thì không còn những cố kỵ đó nữa.
Tắm rửa trong phòng tắm một lúc lại làm thêm một lần.
Tô Hàn thở hổn hển, dựa vào lòng y, trong lòng mềm đến rối tinh rối mù: “Tô Băng Tô Băng Tô Băng.”
Tô Băng khẽ khàng mát xa cho hắn.
Lòng Tô Hàn ngọt ngào: “Ngươi tốt quá.”
Tay Tô Băng khẽ ngừng lại.
Tô Hàn hơi nhổm dậy, ôm lấy cổ y, ngửa đầu nhìn y: “Tô Băng, ta yêu ngươi.”
Tô Băng nhìn hắn, dời tầm mắt: “Nước lạnh rồi, đi ra thôi.”
Tô Hàn kéo mặt y qua, nói: “Ngươi…”
Tô Băng cắt đứt lời hắn: “Đừng giở mấy thủ doạn này ra nữa, ta sẽ không thả ngươi đi.”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng ôm hắn ra khỏi thùng nước tắm, mặc xong quần áo thả hắn về giường: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện phải làm.”
Nói xong liền đi không quay đầu lại.
Tô Hàn nằm trên chiếc giường lạnh như băng, tâm tình… rất không tốt.
Tỏ tình chả thèm hôn, lại còn bảo hắn giở thủ đoạn, bực ghê!
Cả ngày Tô Băng vẫn chưa quay lại, Tô Hàn nằm trong phòng buồn chán, muốn đi ra ngoài một chút, kết quả vẫn có luôn người theo dõi hắn.
Buổi trưa, Phượng Tuyết tới một chuyến, vẻ mặt bất thiện nói: “Hồ ly tinh.”
Tô Hàn: “…” Nhị ca huynh cứ ngứa đòn như thế thì sẽ tẩn huynh thật đó.
Phượng Tuyết tức giận nói: “Ngươi nói xem sao ngươi còn có mặt mũi trở về!”
Tô Hàn điềm đạm ăn trưa, coi lời của y như truyện cười: “Sao ta lại không thể trở về?”
Phượng Tuyết nhìn dáng vẻ này của hắn liền giận không chỗ phát tiết: “Năm đó ngươi đối xử với Tô Băng như vậy, thực sự không sợ y giết ngươi ư?”
Tô Hàn nói: “Chuyện năm đó ta không giải thích, nhưng ta thực sự thích y, về sau chắc chắn sẽ không thương tổn y nữa.”
“Ai thèm tin! Trong mắt ngươi ngoài quyền thế địa vị ra, nào còn chỗ cho người khác!”
Tô Hàn ngước mắt nhìn y: “Lời này của ngươi chả có lý tý nào, nếu như ta chỉ coi trọng quyền thế địa vị, vậy muốn tới Thần Vô Giáo làm chi? Ở lại Võ Lâm Minh làm minh chủ của ta không phải tốt hơn à?”
Phượng Tuyết nói: “Ai mà biết ngươi đang có âm mưu gì, chưa biết chừng đang ngấm ngầm mưu tính Thần Vô Giáo chúng ta!”
Tô Hàn nở nụ cười nói: “Ngươi thật là coi trọng ta ha.”
Phượng Tuyết thở phì phì nói: “Chờ đó, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng sẽ lòi đuôi cáo ra thôi.”
Tô Hàn nói: “Xin lỗi nhé, ta thực sự thích Tô Băng, chỉ cần có thể ở lại bên y, những cái khác đều chẳng là gì cả.”
Phượng Tuyết hừ lạnh nói: “Chỉ biết dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người, đáng tiếc, lần này giáo chủ sẽ không mắc lừa nữa đâu!”
Tô Hàn hoàn toàn không để lời của y vào lòng.
Buổi tối Tô Băng trở về, Tô Hàn nghênh đón hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Vẻ mặt Tô Băng hơi sửng sốt: “Ăn rồi.”
Tô Hàn tiếc nuối nói: “Ta chưa ăn, vẫn muốn đợi ngươi về cùng ăn.”
Tô Băng nói: “Sau này không cần đợi ta.”
Tô Hàn nói: “Ăn một mình chả có ý nghĩa gì, ngươi trở về sớm hơn chút, chúng ta cùng nhau ăn.”
Tô Băng ngừng lát, rồi nói: “Sáu năm nay bên cạnh ngươi có người rồi?”
Tô Hàn chớp chớp mắt, không kịp phản ứng lời này là có ý gì.
Tô Băng nhìn hắn: “Nếu không thích ăn một mình, vậy nghĩa là có người cùng ngươi?”
Tô Hàn mệt tim: Lão công não thủng quá lớn thì phải làm sao? Dấm này ăn còn có thể không đáng tin chút nữa không!
“Chính là vì ăn một mình sáu năm nên mới hi vọng có người ăn cùng.”
Ngón tay Tô Băng khẽ run, giọng nói bình thản nói: “Vậy thực lấy làm tiếc, trong Thần Vô Giáo lại không có ai có thể ăn cùng ngươi.”
Tô Hàn nhìn y chòng chọc: “Ta cũng không cần người khác ăn cùng…”
Trái tim Tô Băng thót một cái.
Tô Hàn nắm tay y nói: “Tô Băng, ta chỉ muốn ngươi.”
Tô Băng hất tay hắn ra, sải bước ra ngoài: “Tối nay ngươi nghỉ ngơi đi, ta không tới.”
Tô Hàn: “…” Lại làm sao nữa đây? Cơm không ăn cùng thì thôi, sao mà ngủ cũng không ** vậy?
Chuyện tình yêu này rốt cuộc phải nói làm sao!
Tô Băng vừa đi là đi liền ba ngày, mãi đến ngày thứ tư mới xuất hiện trước mặt hắn.
Tô Hàn nhớ y vô cùng, gặp mặt không nói hai lời liền nhón chân lên hôn y.
Thân thể Tô Băng khẽ cứng lại, nhưng nhanh chóng đáp trả lại hắn.
Chuyện yêu đương nói thể nào Tô đại lão không rõ lắm, nhưng làm thế nào để Tô Băng vui vẻ thì hắn rất rõ ràng.
Giận dỗi thì làm một phát, một phát không được thì hai phát.
Quả nhiên, xong chuyện thái độ của Tô Băng đã tốt hơn nhiều, cả đêm vẫn luôn ôm hắn, chưa từng buông tay.
Mặc dù có hơi nóng, nhưng Tô Hàn cũng không nỡ đẩy y ra, ngủ đến túa mồ hôi nhưng trong lòng lại vô cùng dễ chịu.
Sáng sớm hôm sau, Tô Hàn ngoan ngoãn uống thuốc, vẻ mặt chờ được khen ngợi.
Đáy mắt Tô Băng mang theo ý cười, khẽ hỏi: “Sáng muốn ăn cái gì?”
Tô Hàn nói: “Muốn ngọt, cái loại mà cực ngọt ý.”
Tô Băng nói: “Ăn nhiều ngọt không tốt cho dạ dày.”
Tô Hàn nghĩ một lát nói: “Vậy thì cháo yến mạch bí ngô nhé.”
Tô Băng tỉnh rụi hỏi: “Không phải ngươi không thích ăn cháo yến mạch à?”
Tô Hàn nói: “Ngươi thích ăn mà.”
Tô Băng: “…”
Tô Hàn thuộc làu làu nói: “Yến mạch là một trong năm loại gạo, bí đỏ đừng cắt miếng nhỏ, không cho đường, món ăn phối thích hợp nhất là măng xào.”
Tô Băng không lên tiếng.
Tô Hàn còn nói thêm: “Buổi tối ngươi trở về, ta nấu thức ăn cho ngươi, đảm bảo khiến ngươi hài lòng.”
Tô Băng thích ăn măng, thích ăn thịt bò, ghét nhất cho rau thơm vào món ăn, thích nhất canh nấm Khẩu Bắc.
Tô Hàn vẫn luôn cảm thấy Tô Băng rất dễ nuôi, hơn nữa những món thích đều khá thông thường, là mấy món ăn hiếm hoi mà hắn biết nấu.
Tô Băng lắc đầu nói: “Buổi tối ta có việc.”
Tô Hàn lại nói: “Không sao, ngươi không quay về ta sẽ ăn một mình.”
Kết quả Tô Hàn chưa nấu cơm xong, Tô Băng đã trở về.
Đồ ăn trên bàn rất đơn giản, nhưng lại có loại cảm giác ấm áp bất ngờ.
Tô Hàn biết ngay y sẽ quay về, vội vàng nói: “Đợi chút, canh lập tức xong ngay đây.”
Hắn không tìm người giúp đỡ, một mình làm tất mọi việc, tuy Tô Băng không để hắn rời khỏi Thần Vô Giáo, nhưng lại không hạn chế hành động của hắn, hơn nữa trong viện này có một gian bếp nhỏ, Tô Hàn dùng một chút không khó.
Tô Băng yên tĩnh ăn xong cơm.
Tô Hàn cẩn thận đánh giá thần thái của y, hỏi: “Mùi vị được không?”
Tô Băng nói: “Ừm.”
Tô Hàn cười híp mắt: “Ngày mai vẫn về được không? Ta lại nấu mấy thứ khác.”
Tô Băng ngước mắt nhìn hắn: “Vì sao vẫn còn nhớ những thứ này.” Khẩu vị của y sở thích của y vì sao hắn vẫn còn nhớ?
“Chuyện của ngươi…” Tô Hàn nói: “Tất cả chuyện của ngươi ta đều sẽ không quên.”
Trái tim Tô Băng nhảy loạn, y vựa tự nói với mình không được tin tưởng, lại vừa nhịn không được kỳ vọng ─ tuy rằng chính y cũng không biết rốt cuộc mình đang kỳ vọng cái gì.
Sau khi ăn xong, bọn họ ngồi nhâm nhi chút trà, ngay đến hương vị trà y yêu thích Tô Hàn cũng thuộc nằm lòng, quen thuộc đến mức dường như bọn họ chưa từng chia xa, giống như bọn họ vẫn luôn bên nhau, ngọt ngào như người yêu bên nhau vậy.
Cuộc sống như thế trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã qua một tháng.
Tô Hàn cảm thấy ảo cảnh này cũng được, tuy Tô Băng vẫn còn làm mình làm mẩy, nhưng thời gian có thể chứng minh tất cả, trái tim hắn chỉ có y, bên y cả đời, y rồi sẽ hiểu thấu.
Tô Hàn không vội, nhưng có người lại gấp.
Mắt thấy Tô Băng lại sắp sửa rơi vào cái gọi là bẫy rập dịu dàng của “Tô Hàn”, Phượng Tuyết quả thực sắp phát điên rồi.
Tô Băng tâm tàn ý lạnh sáu năm trước vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt, sao mà mới qua sáu năm, y đã có thể tha thứ cho tên cặn bã này?
Phượng Tuyết không cam lòng, thừa dịp Tô Băng ra ngoài đi tìm Tô Hàn.
“Ê!”
Tô Hàn đang phơi nắng: “Sao thế?”
Phượng Tuyết nói: “Ta có thể thả ngươi ra khỏi Thần Vô Giáo!”
Tô Hàn: “…” Nhị ca huynh mau nghỉ ngơi đi!
Phượng Tuyết tưởng hắn không tin, vội nói: “Ta thực sự có thể mang ngươi ra ngoài, người của Võ Lâm Minh vẫn luôn tìm kiếm ngươi, chỉ cần ngươi ra khỏi Thần Vô Giáo, lập tức sẽ có người tiếp ứng ngươi.”
Tô Hàn lời biếng nói: “Không muốn.”
Phượng Tuyết tức giận: “Ngươi không cần Võ Lâm Minh của ngươi nữa à?”
Tô Hàn nói: “Một đám lão già cả ngày mắng Tô Băng, muốn làm giề? Ta chỉ muốn đánh chết mấy lão đó thôi.”
Tô Băng vừa từ bên ngoài trở về vừa khéo nghe thấy câu này.