Thập Tam Phong trước giờ chả có ai lui tới, Thẩm Tiêu Vân đến nay vẫn còn đang tu dưỡng ở Y Dược Đường, Tô Hàn qua thăm hắn một lần, sau khi biết hắn bình an liền không tới quấy nhiễu hắn nghỉ ngơi dưỡng sức nữa.
Lâm Tiểu Phi thì chẳng biết đi đâu, Tô Hàn không bước chân ra khỏi cửa, hận không được ngày ngày trông nom ngắm nhìn ba nhóc siêu đáng yêu kia, nhưng ai ngờ sáng sớm ngày nọ liền bị người ta tới gõ cửa viện tìm.
“Đệ tử Thập Tam Phong Tô Hàn, tư chất trác tuyệt, phẩm hạnh tốt đẹp, được điện chủ Luyện Tinh Điện xem trọng, đặc biệt cho phép vào viện dự thính!”
Tô Hàn đẩy cửa viện ra, tâm tình chẳng mấy vui vẻ.
Quản sự tới truyền lời kia cười híp mắt: “Vận khí của Tô thiếu gia tốt thật đó, có thể được Luyện Tinh điện chủ tán thưởng, sau này nhất định một bước lên mây, tiếu ngạo Long Trung.”
Tô Hàn: “…”
Quản sự lấy một thẻ bài bằng đồng từ trong ngực ra đưa cho Tô Hàn: “Xin hãy cầm lấy cái này, Luyện Tinh Điện ở chân núi Đệ Thất Phong, Tô thiếu gia thu thập xong thì nhanh chóng đi nghe giảng đi.”
Tô Hàn nhận lấy thẻ bài đồng.
Mặc dù từ đầu đến đuôiTô Hàn đều không lên tiếng, nhưng quản sự không hề tức giận, nhân chi thường tình thôi, đứa trẻ ở Khí Phong còn có thể đến Luyện Tinh Điện dự thính, đoán chừng vui đến đần luôn rồi ha!
Quản sự là một người cực kỳ rộng lượng thấu hiểu nhân tình thế thái, cho nên hắn không để bụng chút nào, còn ân cần vỗ vỗ vai Tô Hàn, chân tình nói: “Phải học cho tốt, con đường Luyện tinh không liên quan đến tư chất, mà hoàn toàn dựa vào sự cố gắng không ngừng nghỉ, nếu có thể lấy được thành tựu trên con đường này, vậy cũng đủ để ngày sau chấn hưng gia môn rồi!”
Tô Hàn không nói một lời tiễn quản sự đi, quay đầu hắn đang định ném thẻ bài đồng đi…
Đúng lúc này, một con hạc giấy phấn hồng dễ thương lao thẳng đến trước mặt hắn.
Hạc giấy lớn chừng một bàn tay, toàn thân màu hồng, đỉnh đầu cài một đóa hoa, hai cánh mỗi cánh ba đóa, tổng cộng bảy đóa…
Tạo hình này trừ ba chữ “nhìn cay mắt” ra, không còn nghĩ ra bất cứ từ ngữ nào khác để miêu tả.
Nhưng Tô Hàn lại không thể không nhận con hạc giấy này.
Bảy đóa hoa, màu hồng, hợp chung một chỗ chính là truyền âm của Tưởng Thất Nương yêu dấu!
Đúng như dự đoán, hạc giấy vừa rơi vào lòng bàn tay hắn liền hóa thành một luồng ánh sáng màu hồng, cuộn vòng lên còn rắc thêm cánh hoa nữa, thanh âm của Tưởng Thất nương cũng theo đó truyền ra: “Cục cưng bảo bối, ở tông môn có khỏe hay không? Nương rất nhớ con, bảo bối có nhớ nương không…” chỗ này giản lược đi năm trăm chữ.
Tô Hàn nghe mà trán đổ mồ hôi mãi mới nghe đến trọng điểm.
“Con chắc là nhận được môn bài của Luyện Tinh Điện rồi nhỉ? Nhắc tới cũng trùng hợp, biểu đệ của đường đệ của phu nhân của tam nhi tử của biểu di của cha con vừa hay đang nhậm chức ở Luyện Tinh Điện, nhờ có hắn giúp đỡ, lấy được tư cách đi dự thính cho con…”
Tô Hàn: “…”Người họ hàng thân thích bắn đại bác cũng không tới này và trùng hợp chả có chút xíu quan hệ nào có được không!
Tiếng Tưởng Thất Nương vẫn còn tiếp tục: “Con đừng nghĩ quá nhiều, chú tâm tu hành, quần áo của nương vẫn còn nhiều, dùng đến mười năm nữa cũng vẫn đủ.”
Nói bóng gió là ngài đã dùng số tiền mua quần áo mười năm đi quà cáp nhờ vả để lấy được cái tư cách dự thính mắc toi kia đó hả?
Tưởng Thất Nương vẫn còn đang miễn cưỡng vui vẻ: “Bảo bối ngoan, chỉ cần con có thể học được chút thành tựu, sau này nương không mặc quần áo cũng không sao.”
Nương à có phải người nên thêm một chứ “Mới” nữa vào không? Không mặc quần áo mới với không mặc quần áo khác biệt rất lớn đó!
Tô Hàn bóp trán, đến tận khi hạc giấy màu hồng hoàn toàn biến mất hắn mới không thể không thừa nhận sự thật.
Thứ nhất, cha mẹ hắn hi vọng con trai hóa rồng, đào tim móc phổi tìm cho hắn con đường tắt để thành tài.
Thứ hai, nếu hắn không học ra chút thành quả, từ giờ mẫu thân hắn có thể sẽ không mặc quần áo.
Luyện Tinh Điện, Tô Hàn thở dài.
Tu chân giới trừ con đường tu hành chính thống, thì cũng có không ít nhánh rẽ, ví như luyện dược, luyện khí, chế phù, vẽ trận cùng với luyện tinh mà Tô Hàn sắp sửa đi dự thính… cũng thuộc vào đó.
Những nhánh rẽ này vạn vạn năm trước còn chưa được coi trọng, nhưng theo thời gian đưa đẩy, sau khi đan dược, pháp khí, phù chú nghịch thiên và trận pháp ra đời, hoàn toàn thay đổi cái nhìn mới của thế nhân đối với những “ngã rẽ” này, có thời kỳ thậm chí còn sùng bái quá độ, đến tận ngày nay, không ít tông môn vẫn tồn tại quy củ “mỗi đệ tử đều phải lựa chọn một thứ trong đó tu luyện.”
Cửu Huyền Tông thì không có quy định thép như vậy, nhưng con đường tu hành, vốn hao phí cực lớn, cho dù có là con em thế gia, không nhất định lúc nào cũng dư thừa của cải, nếu có thể học được một ít đạo để kiếm tiền, thì cũng rất hữu ích với việc tu hành sau này.
Nói thật, Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương dành rất nhiều tâm trí cho cậu con trai thứ ba nhà mình, bởi vì tư chất của hắn không tốt, tu hành chính thống khẳng định khó thành, cho nên cố ý lựa chọn luyện tinh vốn không cần tư chất, không quan tâm tu vi, chỉ cần đầu óc thông minh chăm chỉ tu luyện thì sẽ có chút thành tựu.
Cái gọi là luyện tinh, là một loại năng lực vô cùng phổ biến giúp nâng cao sức mạnh của các món đồ.
Tiến hành luyện tinh cho đan dược, nếu thành công, vậy chất lượng sẽ tăng lên cao vút, chưa biết chừng còn có thể đột phá phẩm cấp vốn có.
Tiến hành luyện tinh cho pháp khí, uy lực gấp bội, tư chất cũng có thể tăng lên.
Phù chú cũng có thể luyện tinh được, cũng có thể nâng cao năng lực.
Càng đáng sợ hơn là, luyện tinh có thể tiến hành nhiều lần, cùng một viên bổ khí đan, chín sao và không sao đó chính là sự khác biệt giữa thiên phẩm và hạ hạ phẩm.
Nói tới đây, nhất định sẽ có người hỏi: Nếu luyện tinh trâu bò thế, tại sao yêu cầu lại thấp đến vậy chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì sẽ có chút thành tựu?
Trọng điểm chính là ở cái “Chăm chỉ luyện tập” này.
Luyện tinh chỉ có một tỷ lệ thành công nhất định, nhất là giai đoạn đầu gần như trăm phần trăm thất bại, khi thất bại món đồ được luyện tinh rất có khả năng sẽ bùm một tiếng hóa thành tro bụi.
Thử nghĩ mà xem, một viên bổ khí đan biến thành tro bụi, không quá đau lòng, vậy nếu như một cái pháp khí thiên phẩm thì sao?
Bùm một tiếng, phỏng chừng ý nghĩ chết ngàn lần cũng có.
Lợi ích lớn thì cũng đi đôi với nguy hiểm cao, luyện tinh sư không chỉ không dễ làm, còn không dễ luyện.
Chăm chỉ luyện tập sẽ tự nhiên mà hình thành một loại xúc cảm huyền diệu, đến lúc đó tỷ lệ thành công sẽ tăng cao hơn rất nhiều, người ngàn vàng đến cầu cũng sẽ lượn quanh một vòng đại lục.
Nhưng quá trình luyện tập này chính là một đoạn lịch sử đốt tiền của máu và nước mắt.
Bổ khí đan rẻ, nhưng hàng ngàn hàng vạn viên bổ khí đan cũng đủ để một thế gia bậc trung táng gia bại sản.
Hơn nữa luyện tinh không thể chỉ lặp đi lặp lại mấy món đồ cấp thấp, muốn nắm được xúc cảm tốt hơn, phải thử nghiệm đồ vật cấp cao.
Mà một viên đan dược từ tứ phẩm trở lên cũng đã đủ cho phòng đấu giá tranh đấu sục sôi ngất trời rồi…
Vì vậy có lời đồn rằng: tất cả luyện tinh đại sư đều không phải người bình thường, hoặc là coi tiền như rác, hoặc là kẻ điên.
Người trước rất ít, người sau chiếm đa số.
Cho nên, muốn có chút thành tựu trong lĩnh vực luyện tinh không khó, nhưng nếu muốn thực sự đi trên con đường này, vậy chính là không có khó nhất chỉ có khó hơn.
Tô Cảnh Thần và Tưởng Thất Nương dám để nhi tử học luyện tinh, nói thật, hai người bọn họ không phải bậc phụ huynh bình thường!
Nhưng mà Tô Hàn…trước khi phá vỡ hư không, từng là một thánh sư luyện tinh duy nhất ở thế giới kia.
─Là sự tồn tại được hậu nhân xưng tụng thần luyện tinh.
Rốt cuộc thần đến mức nào? Tục truyền rằng, suốt một ngàn năm, từ bàn gỗ vô phẩm đến thần khí thần phẩm, chỉ cần Tô Hàn ra tay, chưa bao giờ từng thất bại.
Một ngàn năm, vô số lần, cho dù vào thời khắc then chốt từ chín sao lên mười sao, Tô Hàn cũng chỉ có thành công.
Thay đổi sang một thế giới khác, hắn vậy mà lưu lạc đến mức phải đi dự thính thuật luyện tinh.