Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời

Chương 12

Tô Hàn, Thẩm Tiêu Vân, Lâm Tiểu Phi với bộ quần áo màu đen xen lẫn trong đám đệ tử cực kỳ bắt mắt, vì có Thẩm Tiêu Vân đi đằng trước, người xung quanh tự giác nhường đường, đãi ngộ chẳng khác là bao so với ba vị đệ tử từ Cực Phong.

Vậy mới nói, muốn khiến người ta chú ý, hoặc là phải ở trên đỉnh cao nhất hoặc là phải ở dưới chỗ thấp nhất, Tô Hàn chỉ muốn bình bình đạm đạm mà lẫn vào đám thanh sam của Trung Phong, nhưng trời không chiều lòng người, hắn chỉ có thể lựa chọn một trong hai: là thần hay củi mục.

Bởi vì đã làm thần quá nhiều lần, cho nên lần này Tô Hàn chọn trở thành một con gà ốm.

Tàng Bảo Các đúng thời gian mở ra, đệ tử các Phong của Cửu Huyền Tông lần lượt tiến vào. Mặc dù là cùng một cánh cửa, nhưng sau khi đi vào sẽ bước lên một truyền tống trận, còn việc sẽ xuất hiện ở đâu thì phải dựa hết vào vận khí.

Dù sao nơi này là nơi quan trọng trong Cửu Huyền Tông, dù bây giờ tạm thời mở ra cho đệ tử hưởng chút phúc lợi, thì cũng vẫn cần đề phòng kẻ gian đi vào gây chuyện.

Thẩm Tiêu Vân trái nắm tay Tô Hàn, phải cầm tay Lâm Tiểu Phi, cùng đi về phía truyền tống trận, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, cho rằng như vậy thì ba người có thể truyền đến cùng một nơi, nhưng vẫn quá ngây thơ rồi. Đừng nói là nắm tay, dù cho hai người có ôm ghì chặt lấy nhau thì trong lúc truyền tống cũng bị tách ra, do đó sẽ ngẫu nhiên đến nơi hoàn toàn khác biệt.

Cho nên lúc Tô Hàn mở mắt ra, xung quanh không một bóng người.

Đây là chuyện nằm trong dự tính, Tô Hàn chẳng hề kinh ngạc, hắn quan sát xung quanh một lượt, xác định đại khái phương vị của mình.

Tàng Bảo Các của Cửu Huyền Tông là kiến trúc dạng toà tháp, những khác nhau ở chỗ, tòa tháp này toàn bộ xây dưới lòng đất, do kéo dài từ trên xuống dưới nên thành hình tam giác ngược, tổng cộng chín tầng, diện tích cực lớn.

Cổng mà Cửu Huyền Tông mở ra chính là ba tầng cao nhất, mà lúc này Tô Hàn đang ở trong một gian thiên thất tại tầng ba.

(*Thiên thất: phòng bên cạnh phòng chính)

Hắn chuẩn bị đi tìm Thẩm Tiêu Vân, vì cậu nhóc đó cũng đang ở tầng ba, mà Lâm Tiểu Phi thì lại ở tầng hai, có lẽ sẽ gặp Thẩm Tiêu Vân trước rồi mới đến tiếp viện y.

Hạ quyết tâm, Tô Hàn ra khỏi thiên thất, nào biết đâu hắn vừa bước chân ra, hai tiếng xé gió phá không mà tới.

Tô Hàn nghiêng mình né, hai cái bóng một trắng một đen “piu” một cái nhào về phía hắn.

Tô Hàn đột nhiên chìa tay ra, một đen một trắng kia chen nhau muốn dính vào lòng bàn tay hắn.

Bởi vì tốc độ của bọn nó tương đương, nên để tranh giành với đối phương rốt cuộc đánh nhau choeng choeng choeng.

Lập tức chớp sáng chói lọi, dẫn theo tiếng sấm ùng ùng.

Tô Hàn vô cảm nhìn hai thanh trường kiếm, một đen thùi thụi, một trắng ơn ởn, trông như bông cúc héo tàn, món đồ hỏng vô dụng, nhưng lúc này lại đang bộc phát sức mạnh khổng lồ đáng kinh ngạc.

Tô Hàn vốn muốn chìa tay ra bẻ bẻ thanh trường kiếm gây chuyện này từ một thành bốn..giờ lại do dự.

Đây là pháp khí thượng phẩm? Tư chất cũng không tệ lắm, nhánh Luyện Khí của Cửu Huyền Tông này coi như có chút bản lĩnh.


Đương nhiên có bản lĩnh thế nào đi nữa, hắn cũng có thể bẻ gãy bọn chúng, nhưng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, e rằng sẽ quấy nhiễu đến thủ vệ nơi đây.

Tuy bảo rằng Tô Hàn đã tạm áp chế tu vi đến Nguyên Anh kỳ, nhưng khả năng hồi phục của hắn rất mạnh, sức mạnh bị tiêu hao do “Quay ngược thời gian” đang quay trở lại với một tốc độ đáng kinh ngạc, chả biết lúc nào sẽ đột phá từ Nguyên Anh tới Hóa Thần nữa…

Chẳng may không chỉ bẻ nát cây đen cây trắng này, mà còn bẻ luôn cả Tàng Bảo Các nữa thì có vẻ không ổn lắm.

Tô Hàn suy trước tính sau, quyết định án binh bất động.

Nếu như thanh đen thanh trắng này có thế đánh đến lưỡng bại câu thương, coi như là giảm bớt việc cho hắn.

Nhưng mà… hắn vẫn nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp.

Hai thanh trường kiếm này vô cùng lợi hại, sức mạnh cũng tương đương. Vì tranh đoạt “Chủ nhân”, hai thanh kiếm quyết liều cái mạng già, càng đánh càng hăng, càng đánh càng kịch liệt, bình bình ầm ầm, choeng choeng keng keng, sức mạnh giải phóng ra càng lúc càng lớn, những chỗ uy lực quét qua, nổ ùng ùng, phía sau lưng Tô Hàn tức khắc trở thanh bãi phế tích.

Tô Băng lơ lửng trên không trung, thổi thêm gió: “Tăng thêm chút lực, hủy luôn Tàng Bảo Các.”

Tô Hàn: “…”

Hai thanh kiếm đần như được cổ vũ, cư nhiên bộc phát ra sức mạnh càng lớn, cứ như đang khoe khoang, càng chẳng biết xấu hổ!

Chúng nó hủy không nổi Tàng Bảo Các, nhưng gây một trận long trời lở đất ở tầng ba thì trong tầm tay.

Tô Hàn ngẫm đến cảnh kia, lập tức đau đầu, khẽ quát: “Dừng!”

Hai thanh kiếm vờ như không nghe thấy, kiếm khí quét tới quét lui như đuôi sao chổi.

Tô Hàn nhướn mày, trực tiếp uy hiếp: “Đánh nữa, ta lập tức bẻ các ngươi thành bốn khúc!”

“Pặc” một tiếng, hai thanh kiếm hỏng tức khắc ngừng lại.

Tô Hàn thấy bọn nó quả thực có chút linh trí, liền nói ngay vào trọng điểm: “Ta sẽ không thu nhận các ngươi, vì vậy không cần làm mấy việc vô ích.” Ngừng lát, hắn lại nói, “Chờ ở đây, chủ nhân của các ngươi sẽ đến tìm các ngươi.”

Hai thanh kiễm rõ ràng đã sợ run, hiểu ra rồi thì hức hức híc híc, khổ sở như sắp khóc đến nơi.

Nhưng… Tô Hàn bất vi sở động.

Quá xấu xa! Kiếm đen run run làm rơi đầy xỉ than xuống đất, kiếm trắng lẩy bẩy ra một đống gàu.


Ai mà thèm hai thanh kiếm hỏng này chứ? Đúng là cay mắt!

Tô Hàn bỏ đi không thèm ngoảnh lại, hai kiếm muốn đuổi theo mà lại không dám, do do dự dự, lắc đến rung đi, đống đen đen trắng trắng trên mặt đất càng lúc càng nhiều…

Cuối cùng cũng quăng được hai món kia, Tô Hàn vốn cho rằng mình có thể suôn sẻ mà tìm thấy Thẩm Tiêu Vân, kết quả qua khỏi khúc ngoặt hành lang, đi thêm ước chừng khoảng mười mét, hắn bị ép phải dừng lại.

Ầm! Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, trăm đến ngàn pháp khí như phát rồ nhào đến.

Dù Tô Hàn đã sống ngàn ngàn vạn vạn năm, cũng chưa từng gặp tình huống nào như vậy!

Năm đó thân thể và sức mạnh của hắn là tiến triển cùng lúc, chưa bao giờ có chuyện hắn không khống chế được sức mạnh của mình, muốn áp chế thì áp chế, muốn phóng ra thì phóng ra, hoàn toàn muốn gì được nấy, là cường giả chân chính. Cho nên hắn của thời điểm đó, tuy cũng nhận được nhiều ưu ái của pháp khí, cơ mà vì hắn có thể không chế uy áp như ăn cơm, mấy thứ kia căn bản không dám tiếp cận hắn.

Nhưng hôm nay, thân thể hắn mới chỉ là một tiểu thiếu niên, sau khi áp chế toàn bộ sức mạnh, nhưng tư chất lại không giấu nổi linh vật… Lấy ví dụ cho dễ hiểu, hôm nay hắn tựa như một món bánh ngọt thơm ngon ngào ngạt mới ra lò, mà đám pháp khí chính là ác thú đã đói bụng tám đời rốt cuộc nhìn thấy đồ ăn, muốn mau chóng ăn hắn đến phát điên phát rồ!

Tô Hàn tối sầm mặt, giơ tay lên liền diệt mấy cái pháp khí dẫn đầu, ý định ban đầu của hắn là dọa đám này một chút, để chúng nó đừng điên cuồng vậy nữa.

Tiếc rằng… Hắn đã đánh giá quá cao tư chất của những pháp khí trung hạ phẩm này.

Chúng nó không có linh trí, chỉ có bản năng, phía trước chết một đám, chẳng trở ngại đến đám đằng sau tiếp túc lao về phía bánh ngọt thơm ngon.

Tô Hàn hủy diệt liên tiếp mười mấy pháp khí đành phải ngừng tay, cứ tiếp tục như vậy, sẽ gây ra đại loạn, hơn nữa chuyện này cũng không công bằng lắm với những thiếu niên vất vả tích góp “tiền tiêu vặt” ba năm trời mới được vào đây một chuyến.

Suy nghĩ của Tô Hàn chợt sáng, xoay người trở lại thiên thất lúc trước.

Không ngoài dự liệu của hắn, hắn mới quay lại đến góc ngoặt hành lang, đám chó điên lập tức dừng lại, nôn nóng lại sợ hãi bồi hồi, muốn tới lại không dám qua.

Tô Hàn lặng tim, trăm ngàn lần không muốn, nhưng lại chỉ có thể quay về tìm hắc kiếm bạch kiếm xấu đến cùng cực kia.

Lúc này bạn đen bạn trắng đang tuyệt vọng dựa vào nhau khóc vang trời đất.

Tô Hàn vừa xuất hiện, song kiếm đứng nghiêm, mẩu đen mẩu trắng bay lơ lửng, chúng nó vừa khẩn trương vừa hưng phấn.

“Các ngươi đi theo ta.” Tô Hàn mở miệng nói.

Hắc bạch song kiếm như được sống lại, kích động nhãy cẫng bên hông hắn, cố gắng treo mình lên…

“Dừng!” Tô Hàn không thể chịu nổi: “Đứng sau lưng ta!”

“Xa hơn chút nữa.”

“Cách ít nhất ba thước!”

Song kiếm đáng thương liên tục lui về phía sau, không cam lòng trôi dạt phía sau hắn.

Tô Hàn đi ra khúc ngoặt hành lang lần nữa, quả nhiên, khi hắc bạch song kiếm xuất hiện, chỉ nháy mắt trắm nghìn pháp khí chó điên vèo phát biến mất không còn tung tích.

Bởi vì độ chênh lệch quá lớn, nên đám pháp khí hạ phẩm không nhận ra sự kinh khủng của Tô Hàn, chỉ bằng bản năng e ngại hắc bạch sửu kiếm có phẩm cấp cao hơn chúng nó rất nhiều lần kia.

Cá lớn nuốt cá bé, quy luật này hiển nhiên có thể áp dụng được ở bất cứ nơi đâu.