Thiên Phật Thủ cau mày lại nói:- Cứu thì vẫn còn cứu được, nhưng phải mất nhiều chân khí hơn nữa.- Lão tiền bối cứ dốc sức mà cứu...- Chỉ có công lực của ta, e rằng không đủ.- Nếu cần tại hạ tiếp công lực lão tiền bối hãy dặn dò được rồi.Thiên Phật Thủ mắt lộ ra một luồng dị quang nhìn chàng Chương lâu mới nói:- Ngươi không hiểu ý của ta ư? Chàng kinh ngạc khẽ lắc lắc đầu. Thiên Phật Thủ thở dài, nhìn chân trời xa xôi suy nghĩ xem có nên nói hay không.Một lúc sau, bỗng nhiên lão nói:- Ý của ta là, nếu cô nương này không quan hệ gì với ngươi thì hãy bó tay không cứu, để tránh thị phi, đừng chuốc lấy phiền phức.Chàng giật mình, đưa mắt nhìn Thiên Phật Thủ nói:- Không thể được đâu, ta đã hứa với cô ta rồi, làm sao mà thay đổi được đây.Thiên Phật Thủ nghe thế động lòng nói:- Lão phu sẽ làm hết sức mình.Rồi lão đặt nàng xuống mặt đất, móc từ trong túi ra mấy viên linh dược bỏ vào miệng nàng, giơ tay vỗ vào mấy nơi huyệt đạo của nàng.Một lúc sau, Thiên Phật Thủ nói với chàng:- Ta dùng chân khí để trợ giúp dược lực vận hành, ngươi hãy bảo hộ cho ta, không cho ai đến đây phá rối, nếu không hai người rất có thể bị tẩu hỏa nhập ma.- Lão tiền bối hãy an tâm, tại hạ sẽ bảo hộ cẩn thận.Thiên Phật Thủ ngồi trên mặt đất đôi mắt từ từ nhắm lại, tả chưởng điểm vào tiểu hài huyệt của nàng, rồi truyền chân khí vào người nàng.Thạch Kiếm đứng giữ bên cạnh, đề phòng vạn nhất. Khoảng nửa tuần trà Thiên Phật Thủ trán đổ mồ hôi hột, sắc mặt xanh xao, bỗng nhiên hữu thủ điểm nhẹ rồi đứng dậy.Thạch Kiếm thấy lục y thiếu nữ vẫn hôn mê chưa tỉnh trong lòng nôn nóng hỏi:- Lão tiền bối làm sao thế?- Cô ta trúng độc đã lâu, lão phu hao mất rất nhiều chân khí, nhưng vẫn không thể làm cho cô ta tỉnh dậy...- Để ta dùng công lực giúp cô ta xem.- Được thôi, ngươi ngồi xuống đây, hữu chưởng điểm tiểu hài huyệt, dùng chưởng lực vận nhẹ chân khí vào người cô ta.Thạch Kiếm làm theo, chân khí từ từ đưa ra.Thiên Phật Thủ ngồi bên cạnh bảo hộ, thấy chàng thần sắc thản nhiên, biết công lực rất thâm hậu có thể cứu được thiếu nữ này, trong lòng mừng rỡ.Bỗng một âm thanh lạnh như băng vang lên bên tai lão:- Ai đã cả gan giết chết ái tử của lão phu?- Thiên Phật Thủ giật mình, quay người nhìn chỉ thấy ngoài ba thước đang đứng một lão già mặc hắc bào, mặt bịt khăn đen.Nghe âm thanh Thiên Phật Thủ trong lòng kinh động nói thầm:- Âm thanh này rất quen thuộc.Lão già bịt mặt lạnh lẽo nói:- Lão phu hỏi ngươi nghe thấy không? Thiên Phật Thủ mặt nộ khí quát: Truyện được tại TruyệnFULL.vn- Các hạ, thì ra là người cắp bảo trong quỷ cốc, mười mấy năm ta bị nhốt trong thạch động âm u ngươi quá tàn nhẫn đấy.Kẻ bịt mặt nghe qua giật mình, Chương lâu không nói lên lời, một lúc sau mới thốt:- Trí nhớ của Thiên Phật Thủ quả là không tồi... Ta hỏi ngươi ái tử của lão phu có phải ngươi giết không?- Phải thì sao không phải thì sao nào?- Ngươi dám giết ái tử của ta, cái chết gần kề rồi đấy.- Ta bị ngươi nhốt trong thạch động sống mười mấy năm trong đen tối, còn chuyện báo thù ngươi lại dám giết ta nếu là anh hùng hào kiệt thì hãy bỏ khăn đen bịt mặt xuống báo rõ danh tánh.- Giết ái tử ta, còn dám ngông cuồng muốn biết danh tánh của lão phu thì hãy đến gặp Diêm Vương thì sẽ biết.Đau lòng vì con mình đã chết, nên lão bịt mặt quét tay áo ra, phóng ra một chưởng.Thiên Phật Thủ bị nhốt trong thạch động mười mấy năm, sự giận dữ vào oán hận đều dồn vào song chưởng đánh ra một cách mãnh liệt trút hết những nỗi u uất trong lòng.Lão bịt mặt đánh ra một chưởng xem ra rất nhẹ nhàng nhưng lại rất huyền cơ.Thiên Phật Thủ vừa tiếp chưởng, thì thân hình lắc lư lui ra sau hai bước, nhưng lão bịt mặt đã tung mình đánh ra một chiêu.Thân pháp của lão bịt mặt nhanh vô cùng.Thiên Phật Thủ mắt hoa lên, vừa định giơ song thủ lên...Bỗng có một luồng chưởng phong như ngọn nộ hải ba đào quét tới.Thiên Phật Thủ kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài mấy trượng xa, thở hổn hển.Lão bịt mặt hừ một tiếng định tung người lên thì một bóng người tung đến.Lão bịt mặt ngẩng đầu cười nhạt nói:- Trì Nương đến đúng lúc thật, hãy đem Thất Khổng Địch ra.Trì Nương phóng mình đến bên Thiên Phật Thủ, thấy lão bị trọng thương mắt ngấn lệ, giận dữ quát:- Ngươi quả là độc ác! Y bị nhốt mười mấy năm, ngươi còn không tha cho y, vả lại ngươi được chia Thánh Nữ Kiếm rồi còn tham lam muốn lấy Thất Khổng Địch...- Thiên Phật Thủ to gan dám giết ái tử của ta, ta chỉ dùng máu trả máu mà thôi, còn việc đoạt bảo thủ binh khí quý giá đến thế, ai mà không muốn?- Hôm nay ta thề không đội trời chung với ngươi, còn không bỏ khăn bịt mặt xuống, dùng mặt đối mặt đấu với nhau ba trăm chiêu.Lão bịt mặt cười nhạt nói:- Ngươi muốn biết mặt thật của ta, không đơn giản như thế, còn đấu ba trăm chiêu là ngươi tự mình không biết tự lượng, nếu ngươi thoát được ba chiêu của lão phu. Lão phu lập tức dâng Thánh Nữ Kiếm ra.Trì Nương giận dữ quát:- Ngươi quả là ngông cuồng. Xem chưởng! Song chưởng khô gầy, nhanh như lá khô bay ra.Lão bịt mặt lánh mình tránh ra rồi vận cộng quét ra một chưởng.Phút chốc bụi bay mù mịt cả không trung.Trì Nương một chưởng đánh vào khoảng không, lại tung mình phóng tới, quả là để sống chết với lão bịt mặt.Lão bịt mặt cười nhạt, song chưởng giở ra một luồng chưởng phong lợi hại xé tan không trung lướt tới.Trì Nương tấn công đến bỗng ngẩn người ra, bóng người lão bịt mặt đã bay đến trước mặt. Bà thất kinh, toát mồ hôi, định tung người bay lên.Bỗng một luồng tiềm lực vô song xông tới.Trì Nương kêu lên một tiếng thê thảm, lùi ra sau năm bước ngã lăn ra đất chết ngay.Bỗng một thân hình lướt nhanh tới lãnh đạm nói:- Ngươi quả là độc ác.Lão bịt mặt thấy người này chân phải bị cụt, người thì muôn phần diễm lệ, bèn hỏi:- Ngươi là ai?- Thổi Địch Tiên Tử.Thì ra Thổi Địch Tiên Tử bị trọng thương, đành dưỡng thương trong thạch động, rất lâu không yên tâm, nên mới đi ra lại thấy thân mẫu chết thảm, tay phải bị trọng thương.Nàng cố hết sức còn lại quét ra một chưởng.Lão bịt mặt thấy thế lãnh đạm nói:- Tiểu nữ ngươi muốn chết! Nói rồi giơ cánh tay lên, chưởng phong bay ra vèo vèo.Thổi Địch Tiên Tử bị trọng thương thân hình yếu ớt, không thể chịu nổi luồng chưởng phong mạnh tuyệt luân này.Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc ấy.Bỗng một bóng đen thế như điện xẹt nhảy xuống trước mặt lão bịt mặt, đồng thời chưởng hổ giơ lên, đẩy ra một luồng chưởng lực chấn động sông núi.Lão bịt mặt giật mình, một luồng nhiệt kình bao trùm lên mình lão.Lão thấy một vị thiếu niên đứng trước mặt, đang nhìn với đôi mắt căm giận.Thì ra Thạch Kiếm giúp lục y thiếu nữ vận hành dược lực xong thì thấy Thổi Địch Tiên Tử đang gặp nguy liền lập tức ra tay.Lão bịt mặt giận dữ quát:- Ngươi là ai?- Thạch Kiếm, còn ngươi?- Hà tất hỏi ta, xuống chín suối vàng mà hỏi Diêm Vương đi! Nõi xong vung chưởng phóng tới.Thạch Kiếm giận dữ, song chưởng đẩy ra, mang theo luồng kình phong mạnh mẽ.Phút chốc, một trường quyết đấu bắt đầu.Thổi Địch Tiên Tử thấy lão bịt mặt tuyệt chiêu rất lợi hại, Thạch Kiếm thần công mạnh mẽ, hai người vây lấy nhau, bụi bay mù trời.Bỗng một âm thanh yếu ớt vọng tới:- Nữ nhi, hãy đến đây.Thổi Địch Tiên Tử khập khiễng bước tới. Chỉ thấy Thiên Phật Thủ thương thế rất nặng mắt nhắm mắt mở hơi thở hấp nối, nàng lo lắng gọi:- Thân phụ! Thân phụ...Thiên Phật Thủ nhịn sự đau đớn nói:- Đừng khóc, con mà khóc thì lòng ta càng rối bời.- Thân phụ! Con không khóc...- Ta không còn hy vọng rồi, con hãy phấn đấu, vả lại con bị thương nặng cần phải tìm một loại Huyết Thảo mới có thể phục hồi công lực, tăng thêm chân khí của mình.- Huyết Thảo ư?- Một loại cỏ màu đỏ.- Nơi nào thân phụ?- Điều này rất khó nói, nói tóm lại chỉ có thể gặp mà không thể cầu xin... Còn nữa sau khi con uống Huyết Thảo rồi còn phải đi tìm một bí kíp.- Bí kíp ư?- Cuốn bí kíp đó là Thất Khổng Phổ, con luyện xong Thất Khổng Phổ thì hãy trả thù cho ta và thân mẫu con.- Thân phụ, lão bịt mặt đó là ai thế?- Ta cũng không biết, nhưng mà con phải ghi nhớ giọng nói của lão, vả lại võ công của lão rất cao cường, tuyệt thế khó thấy, đừng bao giờ mạo hiểm, sau khi ta chết đi, con hãy nhanh chóng đem thi hài ta và thân mẫu con rời khỏi nơi nguy hiểm này. Việc báo thù, nhất định phải đợi cho đến khi con uống Huyết Thảo, tìm được Thất Khổng Phổ mới có thể...Thiên Phật Thủ nắm chặt tay nàng lấy Thất Khổng Địch ra nói:- Con hãy giữ lấy... còn nữa Thạch Kiếm đã đồng ý hôn sự với con...Nói đến đây đầu lão rũ xuống, tắt thở.Thổi Địch Tiên Tử rơi lệ xuống như mưa.Bỗng nàng đứng phắt dậy, một tay ôm thi hài Thiên Phật Thủ, một tay ôm thi hài Trì Nương khập khiễng đi vào rừng sâu.Thạch Kiếm và lão bịt mặt đánh nhau vô cùng kịch liệt.Bỗng một âm thanh như sấm vang lên làm chấn động hai người.- Dừng tay! Thạch Kiếm và lão bịt mặt cùng đẩy ra một chưởng rồi lui ra sau, đưa mắt nhìn thì không biết tự lúc nào đã đến một cái kiệu trên đó đang nằm một lão già.Bên cạnh kiệu là hai hàng đồng tử bận bạch y, trong còn oai phong hơn Hoàng Đế tuần hành.Thấy lục y thiếu nữ gọi:- Phụ Vương...Vừa gọi một tiếng lệ đã tuôn trào.Lão già thương xót nói:- Chi nhi, nghe nói con bị mất tích Phụ Vương vô cùng lo lắng, nên đích thân đi tìm con.- Phụ Vương, con trúng độc của người ta.- Ai dám to gan hạ độc con?- Thiên Độc Lão Nhân.Lão già nằm dựa trên kiệu, hừ hai tiếng giận dữ nói:- Thiên Độc Lão Nhân Cơ Bạch Tùng to gan đến thế, nội trong ba ngày, Phụ Vương lấy mạng chó của hắn.Lão nói xong bỗng quay sang kẻ bịt mặt lãnh đạm nói:- Lén lén lút lút, gặp bổn Thánh Quân còn không mau bỏ khăn đen xuống! Kẻ bịt mặt bị ánh mắt oai nghiêm của lão làm hoảng sợ không dám nói gì, lão thấy vậy giận dữ dùng hữu chưởng búng ra nói:- Còn không lấy khăn xuống! Luồng chỉ phong cuộn đến, vén khăn của lão bịt mặt lên, mặt thật của kẻ bịt mặt lộ ra.Lão già oai nghiêm giận dữ quát:- Thì ra là ngươi, còn không mau xéo đi.Kẻ bịt mặt như được lệnh, quay người phóng đi.Thạch Kiếm thấy lão già ra lệnh vô cùng tôn nghiêm liền bước đến hỏi:- Tiền bối là ai? Lão già trợn mắt nói:- Bổn Thánh Quân chưa hỏi ngươi, ngươi lại hỏi ta trước. Ngươi là ai?- Ngươi hãy trả lời ta trước.- Tiểu tử kia, nếu còn vô lễ, ta sẽ giết ngươi ngay tức khắc.Lục y thiếu nữ thấy hai người như thế bèn nói nhỏ với lão rằng:- Thân phụ, người này chính là Thạch Kiếm.Xong rồi quay sang Thạch Kiếm khẽ nói:- Thạch Kiếm người này là thân phụ tiểu muội mọi người gọi là Võ Lâm Bạo Quân.Thạch Kiếm vưa nghe thế, mày kiếm khẽ động, tung người đến nói:- Võ Lâm Bạo Quân. Ta muốn giết ngươi.Võ Lâm Bạo Quân nằm trên kiệu, lạnh lẽo nói:- Tiểu tử kia, ta bị ngươi hại đến nằm liệt giường...- Im miệng! Ta phải trả thù thay cho sư phụ ta Bạch Diện Lang Quân.Nói rồi tung người đến, song chưởng quét ra. Một luồng chưởng phong xé tan màn không phóng tới.Võ Lâm Bạo Quân nhẹ nhàng giơ hữu chưởng lên...Thạch Kiếm tâm huyết sôi sục lên, như bị một cây rìu to giáng đến, lui ra sau hai bước, sắc mặt trở nên trắng bệch.Võ Lâm Bạo Quân oai lực vô cùng, một chưởng lên một chưởng xuống. Thạch Kiếm cảm thấy luồng chưởng lực ấy như nước vỡ bờ đê của sông Hoàng Hà, mạnh mẽ đến khó mà chống cự.Chàng liên tiếp lui ra sau hơn mươi bước, đứng không vững ngồi phịch xuống đất, thổ ra một ngụm máu tươi, nội tạng đều lay động, xương tủy như bị nứt ra.Võ Lâm Bạo Quân mắt lộ hung quang, mặt đầy sát khí, lại cách không phát chưởng.Thạch Kiếm đã hoàn toàn mất đi sức kháng cự.Bỗng lục y thiếu nữ nhảy ra chặn lấy một chưởng lợi hại này của Võ Lâm Bạo Quân.Lúc Võ Lâm Bạo Quân phát giác thì đã chậm mất một bước. Lục y thiếu nữ người bay ra ngoài mấy trượng, miệng búng ra ngụm máu tươi.Lục y thiếu nữ cố gắng đứng dậy, đi một cách miễn cưỡng đến trước mặt Võ Lâm Bạo Quân nói:- Phụ Vương, hãy tha cho hắn.- Chi nhi, con xem Phụ Vương quanh năm phải nằm liệt giường, vô cùng đau đớn, phải ăn tim Thạch Kiếm mới có thể hết bệnh được.- Phụ Vương dùng thuốc khác không được sao?- Không được, khắp thiên hạ trừ tim Thạch Kiếm ra, không vật gì có thể thay thế.Lục y thiếu nữ cắn môi nói nhỏ:- Phụ Vương, con đã yêu hắn rồi.- Cái gì? Như sét đánh ngang tai, Võ Lâm Bạo Quân kinh ngạc hỏi:- Con nói gì thế?- Con nói là đã yêu Thạch Kiếm! Võ Lâm Bạo Quân thất sắc, run rẩy nói:- Không thể được, con và hắn là huynh muội.Câu nói này làm cho lục y thiếu nữ và Thạch Kiếm vô cùng kinh ngạc, họ là anh em ruột như thế Võ Lâm Bạo Quân là thân phụ của Thạch Kiếm sao? Không! Nhưng câu nói vô cùng đích thực chính Võ Lâm Bạo Quân nói ra. Đầu óc Thạch Kiếm như đảo lộn, xoay vần.