Nếu đối phương đã khẳng định là thật thì Lãnh lão trang chủ đương nhiên chẳng thể nào nói gì được nữa.
Tất cả những việc cần làm lúc này chính là ba bên cùng gặp mặt, đối chất với nhau.
Tam phu nhân nhanh chóng được mời ra ngoài, vừa mới bước được vài bước đã thở không ra hơi, khó khăn lắm mới đi ra được đến tiền sảnh tiếp khách. Bà chẳng nói năng gì, đứng tựa vào bên thành cửa, để hơi thở bình ổn trở lại rồi mới bước vào trong.
Vừa nhìn thấy hai người tộc Miêu Cương trong phòng khách, tam phu nhân bất giác run rẩy cả người.
Sau đó, bà liền cất tiếng hỏi: “Hai người đến tìm mẹ ta sao?”
Giọng nói của tam phu nhân yếu ớt, nhỏ bé, lời chưa nói ra mà lệ đã lăn dài trên má. Hai người kia vốn đang tức giận đùng đùng, giờ nghe thấy bà hỏi vậy thì vô cùng kinh ngạc, mở lời hỏi lại: “Hồng Ngân Sương có con gái sao?”
Kì thực, mọi người trong tộc Miêu Cương chưa hề nhìn thấy khuôn mặt thực sự của người phụ nữ này. Đừng nói đến con gái của Ngân Sương, đến ngay bản thân bà, bọn họ cũng chưa từng biết mặt. Ở tộc người của họ, phụ nữ quanh năm suốt tháng lúc nào cũng đeo mặt nạ. Hồng Ngân Sương từ bé đã theo người ngoài tộc học phép thuật, niệm chú, không hề ở trong trại tộc cùng mọi người nên những người biết mặt của bà lại càng ít ỏi, hiếm hoi.
“Ta là nghĩa nữ được mẹ nhận khi gặp nhau trên đường”. Tam phu nhân giải thích, đưa mắt sang nhìn Lãnh lão trang chủ, thẹn thùng nói: “Thiếp chưa từng kể những chuyện này cho tướng công, bởi vì sau đó, hai mẹ con thiếp cuối cùng vẫn phải xa cách nhau.”
Lãnh lão trang chủ bước lại gần, nắm lấy tay bà, dịu dàng bảo: “Hai vị đây đến để tìm mẹ nàng, nàng biết cái gì thì hãy nói cho họ nghe!”
Nghe thấy trang chủ nói vậy, hai người kia lập tức tiếp lời: “Vậy thì xin hỏi Hồng cô nương, hiện nay, Ngân Sương của tộc chúng tôi đang ở đâu?”
Tam phu nhân lập tức nước mắt lã chã, bi ai trả lời: “Mẹ nuôi đã mất trên đường tới Hoàn Nam.”
Giọng nói của bà vốn dĩ đã rất nhỏ, đột nhiên bật khóc như thế lại càng tạo cảm giác mong manh, dễ vỡ, khiến cho Lãnh lão trang chủ không khỏi chạnh lòng, hạ giọng hơn nữa, dịu dàng hỏi: “Vậy thì bà ấy có để lại vật gì cho nàng không?”
Tam phu nhân khẽ nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại, đột nhiên như nhớ ra điều gì. “Có, có một cái hộp nhỏ được phong kín, ngày thường thiếp thấy mẹ nuôi rất yêu thích, cho nên đã chôn cùng mộ với bà.”
Hai người Miêu Cương kia nhanh chóng xông tới, vội vã hỏi: “Vậy thì chắc hẳn phu nhân biết được mộ phần của Hồng Ngân Sương ở đâu đúng không?”
Vợ chồng họ, một người đeo mặt nạ quỷ, một người xăm trổ đầy mình, bỗng nhiên trở nên kích động, càng tạo nên cảm giác quái dị đến lạ thường.
Tam phu nhân sợ hãi lui về sau hai bước, nắm chặt lấy tay của Lãnh lão trang chủ, hơi run rẩy nhưng vẫn dũng cảm lên tiếng chối từ: “Ta sẽ không nói ra đâu.”
Chỉ một câu nói của bà khiến cho ba người còn lại trong phòng khách cau mày nhăn nhó.
“Tại sao phu nhân lại không nói cho chúng ta biết?”. Hai người tộc Miêu Cương kia càng thêm phẫn nộ, nếu không phải Lãnh lão trang chủ vẻ mặt không vui đứng chặn phía trước thì họ đã ngay lập tức xông lên rồi.
Tam phu nhân càng thêm sợ hãi, trốn ở phía sau lưng Lãnh lão trang chủ, khẽ khàng cất lời: “Hai người nhất định là hận mẹ nuôi ta thấu xương, nếu ta nói cho hai người biết mộ phần của bà ở đâu thì chắc chắn hai người sẽ hủy hoại mộ bà”. Vẻ ngoài mềm yếu mà bên trong kiên cường, càng làm cho bà trở nên xinh đẹp thêm vài phần.
Lãnh lão trang chủ đứng trước bảo vệ tam phu nhân, khuôn mặt cau có, nghĩ lại dáng vẻ hùng hổ, dữ tợn ban nãy của hai người Miêu Cương, trong lòng ông đương nhiên thiên vị tam phu nhân của mình hơn.
Tuy ông không biết nhân phẩm của Hồng Ngân Sương ra sao nhưng nếu tam phu nhân đã kiên quyết muốn bảo vệ mộ phần đó thì tốt nhất là ông phải nghĩ ra một phương cách vẹn toàn, vừa đem bảo vật trấn trại lành lặn trả lại cho người Miêu Cương, vừa giữ an lành mộ phần của mẹ nuôi tam phu nhân.
Lãnh lão trang chủ liền đưa ra chủ ý của mình: “Ta chợt nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, hai người thấy sao?”. Tuy đây là câu hỏi nhưng Lãnh lão gia lại sử dụng ngữ khí của một câu khẳng định.
“Được, mời trang chủ nói!”. Hai người tộc Miêu Cương lạnh lùng nhìn về phía tam phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy năm nay, họ đã lặn lội đi khắp nơi, truy đuổi tung tích của Hồng Ngân Sương, chịu đủ mọi khổ sở, đắng cay, phong ba bão táp, khiến họ vô cùng mệt mỏi. Tộc trại của bọn họ vốn dĩ là nơi thế ngoại đào nguyên, tất cả mọi người đều thuận hòa, hiền hậu, từ xưa đến nay, chưa có bất cứ ai nghĩ tới việc dùng bảo vật trấn tộc để tu luyện yêu quyền, phép thuật. Bởi vì tất cả mọi người đều biết rằng đồ vật nhỏ bé trong chiếc hộp đó chính là thứ nắm giữ tính mạng và sự an nguy của cả một tộc người, động một chết trăm. Cho nên, không có bất cứ cái gì có thể quan trọng hơn chiếc hộp đựng bảo vật trấn tộc đó.
Lãnh lão trang chủ hắng giọng rồi nói: “Hai vị có thể ở lại Ngự Kiếm sơn trang chúng ta ít ngày, ta sẽ sai người ngày đêm phi ngựa, đưa bảo vật trấn tộc quý giá của các người về đây. Như vậy vừa có thể giúp A Thấu làm trọn đạo nghĩa, lại có thể giải trừ nguy nan cho quý tộc.”
Chủ ý này của lão trang chủ đích thực là vẹn cả đôi đường.
Hai người tộc Miêu Cương kia tuy trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng vì đại cục nên đành phải nghiến răng chấp thuận.
Cứ như vậy, hai người họ ở lại sơn trang hơn nửa tháng trời.
Tuy rằng ba năm trời qua, để truy đuổi tung tích của Hồng Ngân Sương – người đã phản bội cả bộ tộc, họ đã chịu hết mọi khổ cực, nhưng do nhiều năm sống ở vùng đất ôn hòa nên từ sâu thẳm trong họ vẫn cứ toát lên sự đôn hậu, hiền lành, chất phác. Vì vậy, khi tạm thời ở lại Ngự Kiếm sơn trang, họ đã nhanh chóng làm quen và sống thuận hòa cùng mọi người. Đại phu nhân thậm chí còn học cách làm vài món ăn dân tộc Miêu Cương từ cặp vợ chồng đó.
Đến ngày thứ bốn mươi, người mang bảo vật cuối cùng cũng quay trở về.
Chiếc hộp đựng bảo vật đó chỉ to bằng bàn tay, đen sì, phần nắp hộp được phong kín lại bằng lớp da trâu dày dặn, phía trên dán đầy bùa chú. Chiếc hộp được làm rất chắc chắn, cầm trên tay cũng khá nặng.
Nhìn thấy chiếc hộp đó, hai người Miêu Cương nọ đương nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, sau khi đón lấy nhìn ngắm, họ nhanh chóng xác định đây chính là chiếc hộp đựng bảo vật trấn tộc hơn nữa còn không bị chút tổn hại nào hết.
Vốn dĩ sự việc đến đây cũng có thể coi là một kết thúc viên mãn, hoàn hảo rồi. Ai ngờ đúng hai tuần sau, đôi vợ chồng người Miêu Cương đó quay lại, nộ khí xung thiên, quát lớn là phải liều sống liều chết cùng Ngự Kiếm sơn trang.
Thì ra chiếc hộp nhỏ bé đen đen kia đã bị người ta động đến từ trước, bảo vật đặt trong đó đã không cánh mà bay từ lúc nào. Mọi manh mối, tung tích cũng mất hết. Nghĩ tới nghĩ lui thì thấy cũng chỉ có người trong Ngự Kiếm sơn trang là có khả năng động tới bảo vật mà thôi. Thế nên họ khẳng định thánh vật chắc chắn đang nằm trong tay một người nào đó của Ngự Kiếm sơn trang.
Tộc người Miêu Cương vốn dĩ rất cố chấp, một khi đã coi đó là sự thật thì dù chết cũng không chịu buông tha. Tính mạng của cả một tộc người đều đặt vào bảo vật đặt trong chiếc hộp đó. Bây giờ, thánh vật đã mất, bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng. Vậy nên, họ liều đặt tính mạng của mình vào canh bạc cuối cùng.
“Vậy sau đó thì sao?”. Ngũ Thập Lang tò mò cất tiếng, hoàn toàn coi phần kí ức đó của đại phu nhân như một câu chuyện hấp dẫn, vừa hỏi vừa cau mày suy ngẫm: “Rốt cuộc là ai đã động đến thánh vật trong chiếc hộp đó chứ?”
Đại phu nhân thở dài rồi trả lời: “Tam phu nhân.”
Đích thực là tam phu nhân. Thứ đựng trong chiếc hộp đó không ngờ lại là một con ếch màu đỏ vô cùng nhăn nheo, xấu xí. Năm xưa, trước khi tắt thở, Hồng Ngân Sương có dặn lại rằng cứ hai ngày phải đổ một ít máu vào trong đó.
Còn về việc đổ vào như thế nào thì tam phu nhân hoàn toàn không biết.
Bởi vì Hồng Ngân Sương không hề cho bà biết rằng cần đổ vào thứ máu đã được trộn lẫn bột mài. Ở miêu trại, từ xưa đến nay, mỗi khi có một sinh mạng mới ra đời, cha mẹ của đứa trẻ phải đưa nó đến chỗ tộc trưởng để cầu phúc, sau đó, tộc trưởng sẽ đích thân lấy bảo vật trấn tộc ra, cầu phúc cho sinh linh bé nhỏ này. Một khi đã cầu phúc thành công thì trong máu của đứa trẻ đó sẽ phát ra một tia sáng nhàn nhạt.
Bọn họ gọi tia sáng ấy là “Ánh sáng của thánh”.
Tam phu nhân hoàn toàn không biết những điều này nên ngay ngày đầu tiên khi mở chiếc hộp ra, vừa nhìn thấy con ếch đỏ rực xấu xí nằm trong đó, bà đã sợ hãi đánh rơi chiếc hộp xuống đất.
Tất nhiên cũng làm mất con ếch đỏ trong đó luôn.
“Thế thì tại sao mọi người trong sơn trang lại không hề biết chuyện này?”. Ngũ Thập Lang tiếp tục hỏi.
Đại phu nhân thở dài, nhẫn nại trả lời cô: “Người trong trang hiện nay hầu hết đều gia nhập sơn trang trong khoảng hai mươi năm trở lại đây, những người còn lại đều là số người thoát chết ít ỏi trong trận tử chiến năm xưa.”
Những người biết chuyện này chỉ có tam phu nhân và những người đã chết là lão Lưu, Châu Nhất Đao và Bích Hà.
Năm xưa, chính bản thân Lãnh lão trang chủ cũng vì trúng phải loại độc Thánh Vật Thi Du mà nhắm mắt xuôi tay sau ba năm chống chọi với kịch độc.
“Ta biết rồi”. Ngũ Thập nhảy dựng lên, ngồi xổm trên chiếc ghế tròn, đập bàn nheo mắt, thần thái vô cùng nghiêm nghị. “Biết được hung thủ thực sự là ai.”
Tất cả mọi người ngồi đó đều nín thở im lặng mà chờ đợi, ngay cả Lãnh Vô Song cũng quay đầu qua nhìn cô, tỏ vẻ lắng nghe cao kiến.
“Hung thủ chính là… oan hồn của những người tộc Miêu Cương”. Ngũ Thập Lang dõng dạc tuyên bố rồi ngẩng đầu cười lớn, chân tay múa may loạn cả lên, vô cùng tự đắc: “Ha ha ha ha… Ta thực sự quá đỗi thông minh!”
Đang cười đến độ hứng khởi nhất, Ngũ Thập Lang bỗng dưng im bặt, mắt long lanh đẫm lệ quay sang nhìn Lãnh Vô Song, nước mắt lã chã, dáng vẻ đáng thương vô cùng: “Vô Song, ta thông minh như vậy thì liệu có bị trọc đầu không?… Người ta không muốn bị thế đâu!…”
Tiếp đó, cô hai tay ôm đầu, khóc lóc thảm thiết.
Trên đầu của Tiêu lão gia không có sợi tóc nào, cho nên bốn mùa đều mũ không rời đầu. Hồi Ngũ Thập Lang còn bé, mỗi khi cô không chịu nghe lời, các mẹ trong nhà thường dọa rằng: “Ngũ Thập Lang, nếu con tiếp tục nghịch ngợm kiểu này thì chắc chắn sẽ bị trọc đầu giống như lão gia đấy!”
Với Ngũ Thập Lang, ý nghĩa của hai chữ “nghịch ngợm” và từ “trí tuệ” cũng chẳng khác nhau là mấy.
Chính vì vậy mà lúc này, cô đang khóc lóc vô cùng ai oán, sầu thảm.
Im lìm…
Tất cả những người đang im lặng lắng nghe còn lại đều biết “im lặng là vàng”, đưa mắt nhìn về phía Ngũ Thập Lang.
Khuôn mặt vốn đã lạnh nay còn lạnh hơn, Lãnh Vô Song nho nhã cầm chiếc màn thầu để trên bàn nhét thẳng vào miệng của Ngũ Thập Lang.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, không khí yên tĩnh trở lại.
Xem ra, ngay từ đầu, chàng không nên đánh giá quá cao trí tuệ của Ngũ Thập Lang.
Lãnh Vô Song lặng lẽ thở dài một tiếng, đứng dậy rồi nhẹ nhàng nói: “Ta không tin trên thế gian này có ma quỷ gì hết, cho nên, hung thủ chỉ có thể là một trong số những người ở đây.”
Lúc này còn cả thảy bốn mươi hai người.
Loại bỏ đi Ngũ Thập Lang vô tội thì tất cả những người còn lại trong trang đều nằm trong diện tình nghi.
“Hơn nữa, chỉ có thể là người biết được chân tướng sự việc năm xưa”. Ngũ Thập Lang lập tức nhả chiếc màn thầu ra rồi nói chen vào.
Lần này, Lãnh Vô Song không hề tức giận lườm cô mà chỉ lạnh lùng nói khẽ một tiếng: “Phí lời!”
Ngũ Thập Lang rất biết điều, tự giác nhét chiếc màn thầu trên tay vào miệng, sau đó đưa đôi mắt tinh nghịch sang nhìn Lãnh Vô Song.
“Được rồi, mọi người đều đã mỏi mệt, tạm thời ai nấy quay về phòng thu dọn mọi thứ, bắt đầu từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ tập trung lại một chỗ, không được tách ra khỏi mọi người. Cho nên, tất cả cố gắng thu dọn những thứ thiết yếu cần dùng nhất lại”. Đại phu nhân nói rồi đứng dậy, dáng vẻ mệt mỏi, rệu rã, khuôn mặt bi ai, thương tâm, khổ sở.
Hẳn là bà đang nhớ đến lão trang chủ đã tạ thế.
Tất cả mọi người đều im lặng đứng dậy. Ngũ Thập Lang đột nhiên nhận ra, mọi người trong trang đều đang mang theo vũ khí, có đao, có kiếm, thậm chí cả roi da. Tất cả những thứ này thường ngày, mọi người đều cố gắng giấu đi.
“Vô Song, thế còn ta phải làm sao?”. Ngũ Thập Lang chỉ vào mũi mình. Kể từ sau vụ việc ở nhà bếp, sự ỷ lại của Ngũ Thập Lang vào công tử Vô Song đã đến mức độ không rời nửa bước.
Lãnh Vô Song quắc mắt giận dữ. “Ai cho phép cô gọi ta là Vô Song?”. Sắc mặt chàng vô cùng lạnh lùng, tỏ rõ thái độ ta và cô chẳng quen thân, làm cho Ngũ Thập Lang bất giác nộ khí xung thiên.
“Vô Song! Vô Song! Vô Song!…”. Chàng không cho phép gọi, cô cứ gọi bằng được, một hơi gọi liên tiếp hơn chục tiếng liền.
Lần này, Lãnh Vô Song không hề tức giận, đôi mắt nhẹ chớp, nhìn chằm chằm vào nhị phu nhân đi lướt qua mình, vừa mới bước chân ra khỏi thềm cửa. Đột nhiên, chàng lạnh lùng cất tiếng: “Nhị phu nhân, xin dừng bước!”
Chàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều quay đầu lại, chăm chăm nhìn vào chàng.
“Nhị phu nhân, người có thể để lại túi thơm cho con xem qua một chút được không?”. Lãnh Vô Song từ từ bước lại gần rồi đưa tay ra, bàn tay với những ngón thon dài, trắng trẻo hơi hướng lên phía trên, cho thấy rõ thái độ kiên định không lui.
Sắc mặt nhị phu nhân phút chốc trắng bệch, lắp bắp nói: “Túi thơm gì chứ? Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ dùng túi thơm cả, có lẽ là mùi hương trầm trong Phật đường còn vương trên áo thôi.”
Đại phu nhân cũng đột nhiên dừng bước, quay mặt qua nhìn nhị phu nhân, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
“Có lẽ con phải gọi người là… tam phu nhân mới đúng”. Ánh mắt của Lãnh Vô Song sáng lóe lên.
Tam phu nhân? Tam phu nhân đã chết rồi mà!
Ngũ Thập Lang trốn biệt ra phía sau lưng Lãnh Vô Song, chỉ thò mỗi đầu ra, nói: “Thế còn nhị phu nhân đâu?”
Lãnh Vô Song cười lạnh lùng đáp. “Nhị phu nhân đang ở đâu thì phải hỏi tam phu nhân mới biết được.”
Quả nhiên, tam phu nhân đang cải trang thành nhị phu nhân liền thẳng lưng, quay sang nhìn Lãnh Vô Song với ánh mắt vô cùng dịu dàng, giọng nói đột nhiên trở nên ngọt ngào, mềm mỏng: “Ta phải khen ngợi con đấy, con mắt của tiểu công tử nhà ta càng ngày càng lợi hại, sắc bén hơn trước.”
“Tại sao muội phải cải trang thành Anh Anh? Muội ấy hiện giờ đang ở đâu?”. Đại phu nhân lên tiếng, sắc mặt tỏ rõ vẻ kinh hoàng, không thể tin nổi.
“Đại phu nhân, tỉ không cần phải vội vã quá làm gì, không đến một tuần hương nữa là tất cả mọi người có thể gặp lại nhau rồi”. Tam phu nhân từ từ gỡ chiếc mặt nạ da người xuống rồi mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Vốn dĩ ta định để cho mọi người cứ lặng lẽ như thế này mà ra đi, không phụ tấm chân tình bao nhiêu năm chúng ta sống chết bên nhau. Có điều sau cùng, mọi chuyện vẫn cứ bị tiểu công tử nhìn thấu.”
“Phu nhân đã hạ độc?”
“Tam phu nhân, tại sao người lại làm như thế?”
Mọi người vốn dĩ đang im lặng nãy giờ bỗng nhiên trở nên kích động, tất cả đứng thành một vòng, bao vây lấy tam phu nhân.
Ngũ Thập Lang bất giác đưa tay bịt chặt miệng, đôi mắt trợn to lên.
“Vô Song, lần này, chúng ta đều phải chết sao?”. Nước mắt nhanh chóng hoen nhòa khóe mắt, lấp lánh từng giọt, từng giọt lăn dài trên gò má.
“Cô sợ cái gì chứ?”. Lãnh Vô Song quay sang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. “Dù gì thì cô cũng đã trúng độc rồi.”
Ý nghĩa của câu nói này nghĩa là: Trúng một lần cũng là trúng, trúng hai lần cũng là trúng, cho nên lợn chết không còn thấy sợ nước nóng nữa. Bởi vậy, Ngũ Thập Lang là người duy nhất không nên lo lắng, sợ hãi ở đây.
“Để ta… để ta hỏi một câu trước được không?”. Ngũ Thập Lang đau khổ, buồn bã đưa tay đẩy mọi người sang một bên, cố gắng hết sức để chen vào phía trong, ai oán cất tiếng: “Tam phu nhân…”
Tất cả mọi người đều im lặng, lắng nghe câu hỏi của cô.
“Loại độc này liệu còn có bất cứ tác dụng phụ nào không? Ví dụ như sẹo dài, biến dạng khuôn mặt hay hủy hoại dung nhan…”
Im lìm…
Tất cả mọi người vẫn không nói gì mà chỉ quay sang nhìn cô, hình như vào những lúc thế này, không nên hỏi mấy câu như vậy mới đúng…
Tam phu nhân ngây người ra một lúc, sau đó nghiêm túc trả lời câu hỏi của Ngũ Thập Lang: “Cô coi Hồng Ngân Sương ta là người thế nào chứ? Những loại thuốc độc hạ cấp đó trước nay ta không bao giờ dùng”. Khẽ dừng lại một chút, bà vỗ ngực nói: “Ta dám đảm bảo với cô, lúc chết đi, cô nhất định sẽ xinh đẹp như hoa, khuôn mặt không có gì thay đổi!”
À, thì ra là vậy! Ngũ Thập Lang hoàn toàn có thể an tâm, thở phào nhẹ nhõm rồi. Cô cũng vỗ ngực, cười tít cả mắt: “Như vậy thì ta có thể yên tâm rồi.”
Tất cả mọi người đều tức giận, chỉ hận là không thể giống như công tử Vô Song, một cước đá bay Ngũ Thập Lang đi ngay lập tức.
“Tại sao ngươi lại hạ độc?”. Đại phu nhân lạnh lùng hỏi, tay nắm chặt thanh kiếm Thanh Phong. “Lão trang chủ vì ngươi mà trúng độc của người Miêu, ngươi đã không niệm ân cũ thì cũng phải nghĩ tới hai mươi năm nay, mọi người sóng gió, vui buồn có nhau chứ!”
Đột nhiên tam phu nhân ngẩng đầu lên trời, bật cười lớn tiếng, cười đến mức toàn thân run rẩy. Sau đó, bà chỉ tay vào Lãnh Vô Song, nhìn chàng trừng trừng với ánh mắt căm hận: “Ta rất hận.”
Ánh mắt bà phát ra nỗi ái oán, căm hờn lớn nhất thế gian, dường như chỉ hận là không thể hóa ánh mắt đó thành ngàn mũi đao nhọn, lóc từng miếng thịt trên người Lãnh Vô Song xuống.
“Vô Song… lẽ nào…”. Ngũ Thập Lang đưa tay ôm lấy miệng, cứ nhìn qua nhìn lại giữa tam phu nhân và Lãnh Vô Song, đôi mắt đẫm lệ: “Lẽ nào… huynh và tam phu nhân có quan hệ mờ ám?”. Nếu đúng như thế thì thật quá đỗi loạn luân, quá đỗi biến thái! Đây thực sự là mối tình mẹ con không hơn không kém, cho dù Lãnh Vô Song không phải là đứa con do tam phân nhân dứt ruột đẻ ra.
Cùng với Ngũ Thập Lang, tất cả mọi người đều kinh ngạc, hướng ánh mắt khó hiểu, nghi ngờ về phía thiếu trang chủ và tam phu nhân.
Chính đại phu nhân sau khi nghe thấy câu hỏi của Ngũ Thập Lang cũng đưa tay lên ôm miệng, mắt lệ chứa chan, hỏi: “Vô Song, thực sự là vậy sao?”. Hai con người này bắt đầu đi lại với nhau từ khi nào vậy? Thật là mất hết đạo lí!
Đuôi mắt khẽ giật, từ người Lãnh Vô Song phát ra một luồng hàn khí mãnh liệt, chàng cúi đầu thấp xuống, từ từ đưa tay ra phía sau lưng, rút thanh kiếm Hùng Thanh ra.
Khóe miệng tam phu nhân co giật như bị trúng gió, ánh mắt chuyển từ thù hận sang ai oán, nhìn về phía Ngũ Thập Lang.
Khí thế ngút trời mãnh liệt đột nhiên trút cả lên đầu Ngũ Thập Lang.
Cô bất giác lùi lại phía sau một bước rồi ngồi sụp xuống đất, đưa tay lên ôm đầu, hét lớn: “Mọi người mau tới đây! Hai người này định giết người diệt khẩu!”
Im bặt…
Chỉ trong giây lát, mọi người đang bao vây lấy tam phu nhân chợt tản ra, đưa ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn về phía Lãnh Vô Song và tam phu nhân, dáng vẻ như vừa bắt được đôi gian phu dâm phụ đốn mạt.
Tam phu nhân lúc này chỉ muốn khóc òa, mọi việc không nên trở thành thế này, không nên trở thành thế này… Kế hoạch ban đầu của bà vô cùng hoành tráng: chính là dùng ánh nến leo lét, dễ gây hoảng hốt làm đạo cụ, đem nỗi thống hận, đau khổ bao năm nay mà bản thân phải gánh chịu để điên cuồng tàn sát. Đáng lẽ, theo hướng phát triển của kịch bản, ánh mắt của mọi người phải đầy hoảng loạn và kinh hãi mới đúng…
Chỉ muốn òa khóc, bà càng nghĩ lại càng thấy tức giận, đột nhiên nộ khí xung thiên, đưa bàn tay nổi đầy gân xanh phóng về phía Ngũ Thập Lang.
Ngũ Thập Lang ngốc nghếch ngồi trên mặt đất, nhìn bà tiến lại gần không hề phản ứng gì, ngay cả mắt còn không kịp chớp. Công tử Vô Song đã từng nói, trúng một lần cũng là trúng, trúng hai lần cũng là trúng, vậy nên, sự việc cũng chẳng thể nào xấu hơn được nữa…
Khi đôi tay đầy gân xanh sắp cào lên khuôn mặt của Ngũ Thập Lang, đột nhiên một vỏ bao kiếm vút lên từ phía sau, đâm trúng một cách diệu kì qua lớp áo của Ngũ Thập Lang. “Xoẹt” một tiếng, Ngũ Thập Lang bị treo trên chiếc bao kiếm rồi bay vụt lên phía trên tiến thẳng đến xà nhà.
Ngũ Thập Lang bị treo ngược trên xà nhà, im lặng lộn đầu nhìn Lãnh Vô Song khuôn mặt lạnh lùng tựa băng.
“Ngươi không được động đến cô ấy!”. Lãnh Vô Song cầm kiếm lên, tức giận hét lớn: “Cô ấy là người của ta!…”
Thực ra câu nói này đầy đủ phải là: “Cô ấy là người ta chịu trách nhiệm giải độc, muốn đánh cũng không đến lượt ngươi”, nhưng Lãnh tiểu thiếu gia trước nay có thói quen nói câu ngắn gọn nên chỉ nhả ra từng ấy lời vàng ý ngọc. Có điều, mấy chữ nói ra vừa rồi đã được người nghe hiểu theo chiều hướng hoàn tác khác ý nghĩa vốn có ban đầu.
Mọi người trong trang hầu như đã quên khuấy mất việc mình đang bị trúng độc, đồng loạt vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt, ngay cả đại phu nhân cũng nâng cao tay áo lên mà chấm chấm nước mắt, thầm nghĩ: “Đứa trẻ dại dội này cuối cùng cũng từ loạn luân quay trở lại con đường chính đạo rồi”.
Các đòn tấn công của tam phu nhân càng lúc càng kịch liệt, hiểm độc, nhưng công tử Vô Song trước sau chỉ một tay chống đỡ, tay kia để ra sau lưng, đường đao mũi kiếm vẫn còn đôi phần nhân nhượng. Thấy vậy, Ngũ Thập Lang đang treo ngược trên xà nhà lập tức vỗ tay cổ vũ: “Vô Song, hãy vì lòng tự tôn của cánh nam nhi mà đá bay bà ta đi! Hãy dùng sức mạnh chém đôi Hoàng Sơn của huynh chém bay bà ta đi!…”
Lãnh Vô Song cố gắng nén chặt cơn giận đang bùng lên trong tim, ngay lập tức đưa tay múa kiếm, xuất một chiêu trong Túy Nhược Lưu Vân, giống hệt như con hạc đầu đội mẫu đơn, nho nhã, cao quý bay tới, đặt thanh kiếm chếch chếch trên cổ tam phu nhân.
“Ha ha ha ha, Lãnh Vô Song, lẽ nào người không biết kiếm khí của mình có vấn đề sao?”. Tam phu nhân điên cuồng cười lớn, khuôn mặt không chút sợ hãi gì. “Ta thực sự không ngờ rằng vào lúc này mà ngươi vẫn dám dùng đến nội lực.”
Lần này, ngay đến cả Ngũ Thập Lang đang bị treo ngược trên xà nhà cũng cảm thấy có gì đó kì lạ.
Tuy Lãnh thiếu gia mặt vẫn lạnh lùng không biểu cảm, mắt sáng như sao, đôi môi mím chặt, nhưng trên trán chàng rõ ràng đang lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn xuống làn da trắng như ngọc của chàng.
“Vô Song, phải chăng con đã phát tác kiếm kiếp?”. Đại phu nhân đứng ngoài trận chiến trông thấy ngay lập tức trở nên căng thẳng.
Kiếm nhà họ Lãnh đương nhiên là thiên hạ vô song, thế nhưng, bất cứ ai tập luyện Túy Nhược Lưu Vân đều sẽ gặp một lần kiếm kiếp. Nếu không thể công phá một thức sau cùng thì dần dần sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Các tiền bối nhà họ Lãnh đều phải đến bốn mươi tuổi mới gặp kiếm kiếp. Vốn dĩ đại phu nhân hoàn toàn tự tin trước việc Vô Song thiếu gia có thể một tay bắt lấy tam phu nhân, thế nhưng trăm tính ngàn tính không thể ngờ rằng chàng lại gặp kiếm kiếp khi mới tròn hai mươi tuổi.
“Không sao cả”. Lãnh Vô Song bình tĩnh đáp, thả lỏng thanh kiếm trong tay thêm vài phần. “Con vẫn thừa sức đối phó với bà ta.”
Tam phu nhân bỗng ngồi bệt xuống mặt đất, cười nhạt: “Dù gì ta cũng chẳng quan tâm, các người đều đã trúng phải độc của ta, có nhiều người cùng chết với mình cũng quá tráng lệ rồi.”
“Tại sao ngươi lại hạ độc?”. Vô Song công tử lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì ta hận các ngươi, ta căm hận sự giả dối, ngụy quân tử của các ngươi”. Tam phu nhân bất giác nộ khí xung thiên, vô cùng tức giận, đưa cổ đến gần mũi kiếm của Lãnh Vô Song thêm một chút. “Cả ngươi và lão già cha ngươi đều là phường giả dối, vậy mà lúc nào cũng tỏ ra là một quân tử đĩnh đạc.”
Câu nói của bà vừa phát ra, mọi người trong trang đều vô cùng kinh ngạc, sau đó, nỗi tức giận, căm phẫn lại càng dâng cao.
Những người ở đây không trực tiếp thì gián tiếp đều chịu ân huệ của Lãnh lão trang chủ và đại phu nhân, sự kính phục, tôn trọng lão trang chủ đã ăn sâu bén rễ trong tâm can họ. Nghe tam phu nhân đột nhiên mở miệng chửi rủa người họ yêu kính, nhanh chóng có người đứng ra, phẫn nộ quát lớn: “Nói bậy!”
“Hừm”. Tam phu nhân quay đầu lại, nhìn người vừa quát, mỉa mai hỏi lại: “Ngươi đã vào sơn trang được bao lâu? Ngươi có hiểu được bản chất thực sự của lão tặc họ Lãnh không?”. Lời nói của bà chứa đầy sự thống hận, căm hờn.
“Được, hôm nay, ta sẽ cho lũ các người biết lão trang chủ tốt đẹp nhà các ngươi năm xưa đã làm những chuyện gì với ta”. Bà vừa cười lạnh lùng vừa kéo mạnh y phục trên người ra.
Trên làn da trắng như tuyết đó chằng chịt những vết sẹo kì dị màu xanh lam, trải khắp cơ thể của bà. Mỗi khi dòng máu chảy qua, các vết sẹo đó lại giật giật lên, nhìn vô cùng khủng khiếp, đáng sợ, trông chẳng khác nào vô số con rắn nhỏ màu lam uốn lượn trên cơ thể, ngo ngoe cái lưỡi chẻ đôi, như sắp sửa bật ngay ra ngoài.
“Đây chính là bằng chứng của việc lão tặc đó dùng ta để thử thuốc độc!
Mọi người chỉ biết rằng trước đây, lão tặc đó đã vì ta – một phận hồng nhan mà quyết sống quyết chết đấu với những người ở tộc Miêu Cương thôi. Thế nhưng, các người làm sao có thể ngờ được lão ta đã rắp tâm đoạt lấy thánh vật của tộc trại chúng ta chứ?”
“Không thể nào!”. Đại phu nhân ngắt lời bà, vô cùng phẫn nộ: “Võ công của lão trang chủ có thể xưng danh nhất nhì trên giang hồ, người tuyệt đối sẽ không thèm để tâm đến thứ thánh vật của bộ tộc man di các người!”. Từ trước đến nay, đại phu nhân đều nho nhã, lễ độ, đối xử với ai cũng dịu dàng, nhã nhặn, rất ít khi nổi giận. Phản ứng như lúc này có thể coi là lần đầu tiên.
“Đương nhiên là lão ta thèm khát rồi”. Tam phu nhân cười lạnh lùng. “Năm đó, khi biết được con ếch màu đỏ ấy có thể tăng gấp bội công lực của bản thân, lão ta đã rắp tâm cướp cho bằng được thánh vật.”
Phàm là người, dù võ công có giỏi đến mấy đi chăng nữa thì đều có lúc không thỏa mãn. Để nâng cao công lực, đạt được cơ thể ngàn độc bất nhập như trong truyền thuyết, Lãnh lão trang chủ đã lừa Hồng Ngân Sương, đoạt lấy thánh vật của tộc người Miêu Cương.
“Lúc đó, ta đã mang thai, đứa trẻ chỉ kém Lãnh tiểu thiếu gia có ba, bốn tháng”. Tam phu nhân nhìn Lãnh Vô Song với ánh mắt căm hận. “Vì muốn ta thử độc cho lão mà lão tặc đó đã nhẫn tâm đến mức không quan tâm đến cốt nhục của ta, bảy tháng đã ép ta phải sinh sớm rồi vội vã bế đi mất.”
Nỗi đau đớn mất đi cốt nhục đã giày vò bà suốt bao năm nay. Nỗi đau ấy chẳng khác nào một vết thương mãi mãi chẳng thể liền sẹo, chỉ cần chạm nhẹ tới là máu sẽ tuôn ra không ngừng.
Bao nhiêu năm nay, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của đại phu nhân dành cho Lãnh Vô Song là trái tim bà lại ứa máu, đứa con của bà lẽ ra cũng đã lớn như thiếu trang chủ, đẹp trai, anh tuấn giống hệt vậy.
Biết bao tháng ngày qua, mỗi lần Bích Hà bê bát canh đen ngòm vào, lạnh lùng nhìn bà uống cạn hết, nỗi hận trong lòng bà lại trào dâng dữ dội.
Thứ độc kinh khủng đó lần sau lại nhiều hơn lần trước.
Bởi vì cốt nhục của mình nên bà nhẫn nhịn chịu đựng hết tất cả mọi đớn đau.
“Vậy tại sao ngươi âm thầm chịu đựng suốt thời gian hai mươi năm, đến tận bây giờ mới ra tay trả thù rửa hận?”
Nước mắt tam phu nhân từ từ chảy xuống hai bên má, cổ lại càng đưa sát lại gần lưỡi kiếm của Lãnh Vô Song, hai bàn tay lại giơ lên, phóng về phía chàng, hoàn toàn không thèm để tâm đến phần cổ đang tóe máu của mình. Rõ ràng lúc này, bà đang muốn quyết chết cùng với Lãnh Vô Song. Thấy thế, đại phu nhân hoảng hốt rút kiếm đâm tới nhưng vẫn cứ chậm hơn một bước.
Mắt thấy bàn tay của bà ta sắp chạm tới phần ngực của mình nhưng Lãnh Vô Song vẫn không hề có ý định tránh né, sắc mặt chàng bỗng trở nên nhợt nhạt, hơi thở nặng nhọc, ánh mắt toát ra nỗi đau đớn, máu tươi từ từ chảy xuống bên khóe miệng.
Kiếm kiếp của chàng đã phát tác sớm hơn chàng tưởng.
“Vô Song!”. Nhìn thấy sắc mặt của chàng trắng bệch, miệng chảy máu tươi, Ngũ Thập Lang vô cùng kinh ngạc, chẳng suy nghĩ quá nhiều, cô nhảy ngay xuống khỏi xà nhà, vừa chuẩn xác vừa dũng mãnh, giáng cả bàn tọa lên đầu của tam phu nhân. Tam phu nhân hoàn toàn không thể ngờ được biến cố này, lập tức hoa mày chóng mặt.
“Chuẩn xác!”. Ngũ Thập Lang hào hứng hét lên rồi nhổm đứng dậy khỏi người của tam phu nhân, nhấc chân giẫm thẳng lên ngực của bà. “Rắc! Rắc! Rắc!…”, không biết cô đã giẫm gãy mất mấy cái xương sườn trong người tam phu nhân.
Xong việc, cô nhanh chóng chạy lại bên Lãnh Vô Song.
Lãnh Vô Song hoàn toàn mất hết sức lực, nếu như không phải cố gắng tựa người lên thanh kiếm Linh Tê thì chắc hẳn chàng đã ngã rạp xuống đất từ nãy rồi.
Ngũ Thập Lang đột ngột xông tới như thế đương nhiên khiến chàng chẳng còn cách nào cầm cự thêm được nữa, lập tức ngã ngửa ra phía sau, sắc mặt nhợt nhạt quay qua nhìn
“Vô Song!”. Ngũ Thập Lang ôm chặt lấy chàng giống hệt như con mực tuôn xúc tu bủa vây con mồi. Đầu nhấc lên khỏi khuôn ngực Vô Song, cô lo lắng không yên hỏi: “Huynh không sao chứ?”
Lãnh Vô Song mím chặt môi lại, ánh mắt như tóe ra tia lửa, bừng bừng lửa giận. Tuy sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng chàng cũng lấy lại được đôi phần tinh thần: “Cô, xuống ngay!”
Nói ra cũng thật lạ kì, bị Ngũ Thập Lang xông tới, nằm đè lên người, vậy mà nỗi đau đớn ở ngực chàng lại giảm đi phần nào.
Trong khi đó, đại phu nhân đã kịp bắt lấy tam phu nhân.
Ngũ Thập Lang vẫn cứ giữ nguyên hiện trạng, nằm đè lên người Lãnh Vô Song, hoàn toàn phớt lờ nỗi tức giận của chàng, quay đầu sang, mỉm cười đầy hối hận: “À, chuyện là thế này, tam phu nhân, lúc nãy tôi trót giẫm hơi khẽ lên ngực của bà, thành thật xin lỗi!”
Tam phu nhân một lần nữa nước mắt đầm đìa. Cái đó không thể gọi là “trót giẫm hơi khẽ” được, mọi người có hiểu không?
Không cách nào kháng cự được nữa, bà đưa tay ôm lấy ngực, nước mắt lã chã nhìn sang Ngũ Thập Lang: “Cô… được lắm…”
Quá đỗi mạnh mẽ, trên thế gian này không còn bất cứ thứ vũ khí nào có thể mạnh mẽ được như vậy nữa!
Cô ta chẳng qua mới giẫm có mấy phát lên phần ngực của bà thôi, vậy mà xương cốt đã gãy lung tung, loạn xạ rồi.
Sức đả thương còn mạnh gấp trăm lần so với những người đã tập võ lâu năm.
“Hồng Ngân Sương, tại sao ngươi lại cứ chĩa mũi nhọn về phía Vô Song thế?”. Đại phu nhân nhặt kiếm lên, hỏi. “Ta tự thấy rằng mẹ con ta chưa bao giờ bạc đãi ngươi cả.”
Tam phu nhân cười lạnh lùng, ai oán thốt lên: “Hai người chẳng làm điều gì có lỗi với ta cả, chỉ có điều, Lãnh Vô Song là con trai của lão tặc đó, ta chẳng thể nào nuốt trôi được mối hận này.”
Bà thực sự chẳng thể nào nuốt trôi được mối hận này.
Những lúc Lãnh Vô Song ngạo nghễ hành tẩu giang hồ, chẳng biết cốt nhục của bà phải chịu đựng cuộc sống khốn khổ đến mức nào, bị chính cha đẻ giam giữ trong một căn phòng bé nhỏ, chật hẹp để uy hiếp mẫu thân của mình.
Hai đứa nó là huynh đệ một nhà, thế nhưng, vận mệnh lại khác biệt như hai đầu thái cực.
Một người tự do như mây trên trời cao, còn một người lại bị coi như một tù nhân, giam giữ dưới lòng đất.
Bà không phục, có chết đi sống lại cũng không bỏ qua được mối hận này.
“Thắng làm vua, thua làm giặc”. Tam phu nhân mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài, có lẽ ngay lát nữa thôi, bà có thể nhìn thấy con trai của mình rồi. Những ngày tháng khốn khổ, đớn đau vì phải thử thuốc độc cuối cùng cũng sắp kết thúc. “Cho nên, ta cũng chẳng oán thán gì nữa.”
Đôi mắt bà khép lại, hai hàng lông mày vốn nhíu chặt giờ từ từ giãn ra, trên miệng dường như nở một nụ cười. Từ khóe miệng bà chảy ra rất nhiều máu đen.
“Bà ta đã uống thuốc độc”. Lãnh Vô Song dần dần khôi phục được thể lực, từ từ nhổm dậy, tựa vào bên tường, lạnh lùng lên tiếng.
Câu nói cuối cùng của tam phu nhân khá mơ hồ nhưng trong đó lại thấm đẫm nỗi sầu muộn, ai oán, bà đã mãi mãi nhắm mắt xuôi tay.
Thanh kiếm trên tay đại phu nhân đột nhiên chúc mũi xuống. Nỗi căm hận của tam phu nhân mãnh liệt như vậy thì chắc chắn những lời bà ấy nói ra không hề giả dối.
Thì ra người cùng chăn gối với bà mấy chục năm lại là một kẻ thủ đoạn, ác độc, bỉ ổi, vô sỉ. Người chồng mà bao năm nay bà tôn thờ chẳng khác nào thánh thần bỗng dưng lại bị phơi bày rõ bản chất thực sự, niềm tin của bà cũng theo đó mà sụp đổ hoàn toàn. Đột nhiên bị mất đi chỗ dựa tinh thần, chỉ trong chốc lát mà đại phu nhân như già đi cả chục tuổi.
“Mau đem Nhục Linh Chi Hoàn phát cho mọi người!”. Đại phu nhân đưa cái lọ trong tay cho a hoàn đứng gần nhất. “Những loại độc thông thường đều có thể giải được hết.”
Sau đó, bà từ từ lê những bước nặng nhọc, mệt mỏi bước ra ngoài.
May thay, thứ độc tam phu nhân hạ là loại thông thường nên ngoại trừ Ngũ Thập Lang ra thì tất cả mọi người trong trang đều đã được giải độc hoàn toàn. Nhục Linh Chi Hoàn vốn là một loại thuốc vô cùng thượng hảo, tất cả số thuốc còn lại trên thế gian đều đã nằm ở đây hết rồi.
Đây chính là của hồi môn của đại phu nhân. Bao nhiêu năm nay, nó là thứ bảo bối vô cùng quý giá, luôn được bà giữ gìn cẩn thận.
Khi biết tin tam phu nhân hạ độc, tất cả mọi người đều vô cùng hoang mang, lo sợ, chỉ riêng đại phu nhân là trấn tĩnh đến lạ thường, đương nhiên là vì sự tồn tại của lọ Nhục Linh Chi Hoàn kia.
Đáng tiếc là nó chỉ có thể giải trừ những loại độc thông thường chứ không hề có tác dụng với kịch độc mà Ngũ Thập Lang trúng phải.
“Chỉ còn mỗi mình ta là trúng độc thôi”. Ngũ Thập Lang đột nhiên bỏ bàn tay đang đỡ Lãnh Vô Song ra, một mình trốn vào góc tường, ủ rũ nói.
Lãnh Vô Song từ từ điều tiết chân khí trong người rồi cầm kiếm lên, chậm rãi bước tới trước mặt Ngũ Thập Lang, khẽ búng ngón tay vào trán cô, ngạo nghễ nói: “Có ta ở đây, không có chuyện gì đâu.”
Ngạo khí hiển hiện rõ trong lời nói của chàng dường như không phải để an ủi Ngũ Thập Lang mà là đưa một lời đảm bảo nặng tựa Thái Sơn cho cô.
Ngũ Thập Lang nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức quay người lại, xông tới ôm chặt, tay chân kết hợp, tiếp tục dính sát lấy Lãnh Vô Song, cười tít mắt rồi gật gật đầu: “Ta tin huynh!”
Ngũ Thập Lang ngẩng cao đầu, chẳng khác nào một con vật cưng tin tưởng chủ nhân vô điều kiện, chỉ còn thiếu gắn thêm chiếc đuôi ở phía sau. Đôi mắt to chớp chớp, chiếc miệng xinh nhếch lên, cười vô cùng hạnh phúc.
Lần này, Lãnh Vô Song không đá bay Ngũ Thập Lang như mọi khi, ánh mắt chàng sáng long lanh, nở nụ cười dịu nhẹ, rất nhẹ, rất dịu, giống như đóa lan khẽ bung cánh rồi nở rộ giữa đêm khuya.
Hương thơm nhẹ nhàng mà dịu dàng…
Ngũ Thập Lang ngây đờ người, không dám tin vào mắt mình, liên tục đưa tay dụi dụi rồi ngẩng đầu nhìn trời, hét lớn: “Công tử Vô Song bị tam phu nhân nhập hồn rồi! Không ngờ huynh ấy lại đang mỉm cười dâm tà…”
Đang cười dâm tà… Đang cười dâm tà…
“Vèo”, khuôn mặt trong chốc lát giảm xuống dưới một ngàn độ, Lãnh Vô Song nhấc chân lên cao, đá Ngũ Thập Lang một cái, sau đó quay người, tức giận bỏ đi.
Để lại cả phòng toàn hộ vệ và a hoàn ngây người đờ đẫn nhìn Ngũ Thập Lang lồm cồm bò ra khỏi gầm bàn.
Ngũ Thập Lang lại ôm đầu vò tóc, nước mắt lã chã, ngồi bệt xuống đất, cố nghiêm túc suy ngẫm xem rốt cuộc bản thân cô đã đắc tội với thiếu gia Vô Song từ lúc nào.
Nước suối ấm áp, mĩ tửu ngập tràn.
Một đàn bồ câu trắng muốt sà xuống từ bầu trời bao la rồi đậu bên suối nước nóng của Lạc Hà sơn trang.
“Bẩm thiếu gia, là bồ câu đưa tin”. Mấy gia nhân bên cạnh suối chậm rãi đưa chiếc khăn màu trắng qua.
Một cánh tay vẫn còn đẫm nước thò ra, thon dài trắng trẻo chẳng khác nào bạch ngọc, như ẩn như hiện trong sương khói mịt mù, nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừm.”
Giọng nói như có ma lực khiến cho người nghe cảm thấy dễ chịu từ tận đáy lòng, hệt như có cảm giác vừa mới thưởng thức xong một tách trà hảo hạng.
Đám bồ câu đậu bên suối tập hợp thành một nhóm, cất tiếng kêu ríu rít, một con bồ câu béo ị bị đẩy bật xuống nước, lập tức cất cánh bay vút lên trời.
“Cô ấy đang ở Ngự Kiếm sơn trang sao?”. Người đang ngâm mình trong nước nóng bỗng đứng dậy, bộ tóc dài óng mượt như lụa xõa xuống ngang lưng, khuôn mặt vẫn còn đẫm những giọt nước, hơi hơi đỏ ửng, diễm lệ vô cùng.
Những người hầu cận đứng hai bên máu mũi tuôn trào, trái tim loạn nhịp…
Đáng tiếc là cảnh đẹp nhanh chóng bị phá vỡ.
Đang tung cánh lượn trên bầu trời, đám lông đuôi con bồ câu trắng hơi vểnh lên rồi dũng cảm thải một bãi phân trắng thẳng xuống đầu của mĩ nam.
Mấy người hầu cận hoảng sợ đưa mắt nhìn người đang đứng trong hồ nước, hoang mang giải thích: “Chuyện này… thiếu gia… gần đây, lũ bồ câu đổi sang ăn ngô, thỉnh thoảng có một vài con bị tiêu chảy cũng là chuyện bình thường…”
Mĩ nam đứng trong hồ nước khóe miệng hơi co giật, bàn tay run rẩy hệt như bị trúng gió rồi vò bức thư đó thành hình tròn, kẹp giữa hai ngón tay, sắc mặt xanh tím, ngẩng đầu nhìn cánh chim tự do trên bầu trời, nheo mắt ngắm bắn…
Quả nhiên là võ công cái thế! Trúng “đạn chỉ thần công”, con bồ câu béo ị hỗn xược kia lập tức rơi vèo xuống, hai chân bị mĩ nam kẹp chặt, đôi mắt tỏ ra hoàn toàn vô tội…
Người gia nhân đứng trên bờ mồ hôi nhễ nhại, tiếp tục giải thích: “Thiếu gia, tiểu nhân nhận ra con bồ câu này, ngoại hiệu của nó là Tiểu Ngũ Thập, bởi vì để kỉ niệm khi xưa đã mua đến con bồ câu thứ năm mươi. Con bồ câu này tham ăn tham uống, thích ngủ…”
Vừa nghe thấy hai chữ “Ngũ Thập”, hai mắt mĩ nam trong hồ sáng bừng lên, chăm chú nhìn đôi mắt vừa ngây thơ vô số tội vừa trì độn của con bồ câu kia, khẽ cất tiếng cười: “Vừa tham ăn tục uống lại vừa thích ngủ, quả nhiên là giống hệt với thói quen của một ai đó”. Chàng vừa cười vừa bỏ ngón tay đang siết chặt lấy hai cẳng của con bồ câu ra. “Nể tình ngươi có một cái tên rất hay nên ta tha cho ngươi lần này.”
Vừa được tha bổng, con bồ câu ngốc nghếch, béo ị ngay lập tức sà lên đầu của mĩ nam, rung cánh, cong mông, tiếp tục chiến đấu… ngoan cường thả thêm một bãi phân trắng xóa to hơn trước lên đó.
Hai bãi cộng lại thật chẳng khác nào một đóa cúc Ba Tư chễm chệ nở trên đầu Lạc đại thiếu gia.
Người gia nhân đứng bên cạnh cuối cùng không chịu được thêm bất cứ đả kích nào nữa, mắt trợn tròn lên rồi lăn ra bất tỉnh nhân sự.
Làm sao có thể không ngất đi được chứ? Thiếu gia nhà họ có bệnh sợ bẩn, toàn trang không ai không biết. Cho nên, chỉ có thể tự mình ngất đi trước khi để thiếu gia trực tiếp ra tay đánh cho bất tỉnh nhân sự.
“Ha ha ha ha…”. Nằm ngoài dự kiến của kẻ bị ngất lẫn chuẩn bị ngất, mĩ nam trong hồ nước không những không tức giận mà còn bật cười lớn, trong đôi mắt sáng thể hiện rõ niềm vui. “Ngũ Thập Lang, không ngờ lại có một con vật giống hệt như cô.”
Cười mãi, cười mãi, một lúc sau, chàng mới im lặng, đội trên đầu cả đống phân chim lớn, Lạc Cẩm Phong thất thần nhìn con bồ câu béo ị, lông trắng muốt đang đậu bên bờ, đôi môi hồng khẽ nhếch lên, nở thành một nụ cười dịu dàng, ấm áp.
Được thôi, núi không đến tìm ta thì ta sẽ đến tìm núi.
Cho nên, Ngũ Thập Lang, cô không đến tìm ta thì ta sẽ đến tìm cô…
Ở chốn xa xôi, trước cửa Ngự Kiếm sơn trang, đang bận rộn sắp xếp hành lí, Ngũ Thập Lang bỗng hắt xì hơi một cái. Nước mắt nước mũi tèm lem, cô đưa tay lên day day chiếc mũi bé xinh đến mức đỏ hồng cả lên.
“Mặc vào!”. Lãnh Vô Song vứt chiếc áo khoác đang mặc trên người mình qua, vẻ mặt lạnh lùng, không mang chút biểu cảm. “Đường đi rất xa, ta không muốn chung đường cùng một con quỷ bệnh tật.”
Rõ ràng là một cử chỉ thân tình nhưng lời nói phát ra từ miệng chàng mãi mãi lạnh giá tựa băng.
May thay, từ nhỏ đến lớn, Ngũ Thập Lang đã nghe chán những lời nịnh nọt, ngọt ngào nên khi người khác lạnh lùng với mình, cô lại cảm thấy họ đang vô cùng chân thành, thật lòng thật dạ quan tâm đến mình.
Cô cười tươi đến mức mũi với mắt nhúm thành một đống.
“Ngũ Thập Lang, con hãy giúp ta chăm sóc Song nhi nhé!”. Đại phu nhân nắm lấy tay của Ngũ Thập Lang, dặn dò hết lần này đến lần khác, từ tính cách của Lãnh Vô Song cho đến thói quen ăn uống của chàng, không còn thiếu bất cứ chuyện gì.
Lãnh Vô Song im lặng đứng bên cạnh nghe, một hồi lâu sau, chút nhẫn nại cuối cùng trong chàng hoàn toàn cạn kiệt. Cánh tay vươn ra, ngoắc lấy phần thắt lưng Ngũ Thập Lang, kéo cô vào xe, rồi chàng lạnh lùng quay sang từ biệt mẫu thân: “Mẫu thân đừng tiễn nữa, xin hãy quay về!”
“Còn nữa, Ngũ Thập Lang, gần đây kiếm kiếp của Song nhi hay phát tác, con nhớ phải chăm sóc nó tận tình nhé, đừng để nó một mình cố gắng chịu đựng!”. Đại phu nhân nước mắt nhạt nhòa, đứng bên cửa sổ chiếc xe ngựa, nói lời tiễn biệt sau cùng với Ngũ Thập Lang.
Ngũ Thập Lang thò đầu ra khỏi xe ngựa, ra sức gật gật rồi lớn tiếng nói: “Cháu sẽ chăm sóc huynh ấy tận tình, nửa bước cũng không rời xa!”
Lãnh Vô Song im lặng ngồi trong xe, hai mắt nhắm chặt như đang thiền, nghe thấy lời đảm bảo “nửa bước không rời xa” của Ngũ Thập Lang, không kiềm chế được mà nhếch miệng lên. Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc Ngũ Thập Lang rụt cổ vào trong xe, chàng lại phục hồi khuôn mặt lạnh giá như băng thường ngày.
“Vô Song, chúng ta sẽ đi đâu?”
“Tìm thuốc giải độc, đi Miêu Trại”. Từ trước đến nay, chàng không bao giờ nói nhiều, lời nói thốt ra vô cùng rõ ràng, ngắn gọn.
Trước tiên, cần phải tìm được thứ thuốc làm chậm thời gian phát độc của loại độc trong người Ngũ Thập Lang, sau đó, cô mới có đủ thể lực để cùng chàng lên đường tới Miêu Trại lấy thuốc giải.
Đường đi rất xa xôi…
Thời gian rất dài…
Chàng và cô sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Ánh mắt của Lãnh Vô Song khẽ lướt qua Ngũ Thập Lang rồi đặt lên thanh kiếm Thư Thanh đang giắt bên thắt lưng của cô, lặng thầm thở dài ngán ngẩm. Quả nhiên… đã bị buộc chặt vào nhau rồi.