Bảo Vật Giang Hồ

Chương 10: Rơi xuống vực thẳm

Đêm lạnh vô cùng, trong phòng của Lạc thiếu gia, một đám người mặc đồ đen đứng xúm xít quanh giường. Người thủ lĩnh đám cận vệ nước mắt long lanh, tay cầm bình thuốc trị thương, thận trọng bôi lên người Lạc thiếu gia.

“Thiếu trang chủ, là ai đã gây ra? Tại sao lại ra tay ác độc đến vậy?”. Thủ lĩnh đám cận vệ cau mày suy ngẫm mãi mà không ra nổi gần đây thiếu gia nhà mình đã gây thù kết oán với người nào.

“Thiếu trang chủ, chỉ cần người hạ lệnh một câu, đám thuộc hạ nhất định sẽ phế luôn võ công của kẻ dám cả gan gây tổn thương cho người.”

Lạc Cẩm Phong đưa tay chống đầu, tựa vào thành giường, mái tóc dài buông xuống như dòng suối xoã ra sau lưng, chàng mỉm cười, khẽ nói: “Không cần. Không cần đâu. Bổn thiếu gia sẽ đích thân xuất mã, tận tay bắt lấy cô ấy.”

Chàng cười tươi rói như nắng mới, ấm áp tựa gió xuân, dáng vẻ vô cùng vui vẻ, sung sướng, khiến cho đám cận vệ đứng ngẩn tò te.

“Thiếu trang chủ…”. Thủ lĩnh đám cận vệ định nói điều gì đó nhưng ngay lập tức bị Lạc Cẩm Phong phẩy tay chặn lại.

“Về bức chiến thư lần trước, các ngươi đã có chút manh mối nào chưa?”. Giọng chàng đanh lại, đột ngột chuyển đổi chủ đề.

Thủ lĩnh đội cận vệ cũng nhanh chóng nghiêm túc báo cáo tình hình: “Khởi bẩm thiếu trang chủ, bức chiến thư này là do một ma giáo mới nổi dậy trên gi­ang hồ phát ra. Ma giáo này có tên là Bảo Thiềm Cung, vừa mới xuất hiện trong võ lâm trung nguyên một vài năm trở lại đây, ra tay vô cùng tà ác hiểm độc. Nghe nói, bọn chúng đồng thời hạ chiến thư với tất cả các bang phái khác trên gi­ang hồ, còn rêu rao khắp nơi là vào đại hội võ lâm đầu tháng mười tới, chúng sẽ đến nhậm chức minh chủ võ lâm.”

“Hả?”. Lạc Cẩm Phong khẽ cau mày, ngồi thẳng người dậy, hỏi tiếp: “Vậy thì từ quy thuận viết trên chiến thư đó ý nghĩa gì?”

Không chỉ Lạc Hà sơn trang mà chín bang, mười ba trại bao gồm cả mười đại sơn trang đều nhận được bức chiến thư này. Lời lẽ trong đó cực kì ngạo mạn, xấc xược, khiến người đọc chỉ muốn xé tan nó ra.

Mà đích thực là đã có người xé nát nó ngay tại chỗ.

Những người xé nát chiến thư đều có kết cục cực kì kinh khủng, nếu không phải thân thể bị rã nát ra rồi được trao trả nguyên đai nguyên kiện thì cũng bị trúng loại độc cổ quái, kì lạ, cơ thể từ từ mục nát, tan biến từng phần, từng phần một.

“Dạ bẩm thiếu trang chủ, trên chiến thư có viết, nếu như Lạc Hà sơn trang quy thuận Bảo Thiềm Cung thì Bảo Thiềm Cung nhất định sẽ đảm bảo cho sơn trang chúng ta có vị trí tối cao trong võ lâm, trở thành đệ nhất trang trên gi­ang hồ.”

Lạc Cẩm Phong nhếch miệng, từ từ nằm xuống, xua tay tỏ vẻ chẳng mấy để tâm rồi nói tiếp: “Làm đệ nhất trang cái gì chứ? Được cái danh hão bên ngoài, còn mọi người trong trang lúc nào cũng ảo não, muộn phiền. Đừng để tâm đến bọn chúng, trước tiên, chúng ta cứ tạm thời án binh bất động. Nhưng lần đại hội võ lâm sắp tới, ta nhất định sẽ đến tham dự, xem xem rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra.”

Nói xong, chàng đắp chăn lên người, chẳng buồn để tâm đến mấy người cận vệ đứng bên cạnh nữa, kéo chăn lên quá đầu rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mấy người cận vệ quay sang nhìn nhau, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu trước thái độ kì lạ của thiếu trang chủ. Thấy thế, viên thủ lĩnh liền thì thầm: “Mấy hôm nay, thiếu trang chủ tận tâm tận lực, đấu trí đấu dũng với Ngũ Thập Lang nên vô cùng mệt mỏi, khổ sở, chúng ta phải biết thông cảm cho thiếu gia.”

Câu nói chất chứa sự thương cảm, ai oán của người thủ lĩnh lập tức nhận được sự tán đồng của mấy huynh đệ còn lại, mọi người gật đầu lia lịa rồi tản ra, khẽ nhún người, nhảy bật ra khỏi khung cửa sổ.

Không lâu sau liền nghe thấy tiếng thét của bà chủ khách điếm: “Tướng công, mau ra ngắm thần tiên!”

Hiển nhiên là vì mọi hộ vệ trong Lạc Hà sơn trang đều đã trải qua quá trình huấn luyện cực kì nghiêm khắc nên đúng một phần tư tuần trà là lại có một người bay vụt lên.

Tốc độ thần sầu này tuân theo đúng một quy luật khiến cho bà chủ khách điếm vô cùng kinh ngạc.

“Mọi người phải giữ vững đội hình, lúc tiếp đất cũng phải đảm bảo thân hình tuyệt mĩ, đừng có làm mất mặt Lạc Hà sơn trang chúng ta!”. Vị thủ lĩnh áo đen hét lớn dưới ánh trăng, dẫn mọi người lượn mấy vòng quanh khách điếm, bay lên rồi lại bay xuống.

Đúng vậy, thiếu gia đã từng nói: “Thể diện cao hơn tất cả mọi thứ”.

Vì thể diện của Lạc Hà sơn trang mà mất đi đôi chút công lực thì cũng chẳng sao cả!

Đến nửa đêm, đang ngủ, Ngũ Thập Lang bị đánh thức bởi tiếng người gào thét.

“Ngũ Thập, mở cửa!”. Cửa phòng cô bị đập mạnh đến mức sắp rụng khỏi khung. “Cô còn không mở ra là ta sẽ đạp cửa xông vào đấy!”

Ngũ Thập Lang lập tức bật dậy khỏi giường thò đầu ra cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài là một màu lửa đỏ rực, ngọn lửa đang lan tới những khung cửa bằng gỗ. Làn khói đen ngòm ngút lên cuồn cuộn, bay vào phòng qua lối cửa sổ, khiến Ngũ Thập Lang toàn thân rệu rã, không còn chút sức lực nào.

“Ta xông vào đây, nếu cô không mặc quần áo thì hãy dùng chăn mà che lại!”

Câu nói vừa dứt, cánh cửa đã bị Lạc thiếu gia một cước đạp tung ra. Chàng khoác một tấm áo dài màu lông ngỗng, trên cánh tay có một vết máu lớn, nhìn giống như một đoá tường vi đang bung cánh nở rộ.

“Lạc thiếu gia, ta không cử động được gì cả”. Ngũ Thập Lang thở hổn hển, tựa lưng vào khung cửa, khói đen liên tục tràn vào trong phòng. “Ta cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào hết”.

“Đáng chết!”. Sắc mặt trắng bệch, Lạc Cẩm Phong dùng cánh tay không bị thương cầm lấy chiếc khăn, xé ra một mảnh vải, che lên mũi của Ngũ Thập Lang rồi nói: “Đừng hít đám khói đen đó, có độc đấy!”

Trán đầm đìa mồ hôi, chàng cúi xuống, đưa cánh tay ra, bế thốc Ngũ Thập Lang lên rồi gượng gạo cười bảo: “Nếu cô không chủ động ôm lấy cổ ta thì ta e mình không thể bế nổi cô đâu.”

Vừa nói dứt lời, khuôn mặt chàng bỗng ngây ra, nhưng rất nhanh sau đó, nụ cười lại xuất hiện trên môi.

“Tiểu Ngũ Thập, ôm chắc vào, bổn thiếu gia đưa cô ra ngoài đây!”. Chàng nhấc chân, phi thân qua cửa sổ, sau đó hít một hơi thật sâu, thả người bay ra ngoài.

Lúc chạm đất, chàng lại hít thêm một hơi nữa, bước chân có phần loạng choạng, nghiêng nghiêng ngả ngả rồi khuỵu xuống.

“Ấy da, huynh làm ta bị ngã đau quá!”. Ngũ Thập Lang lăn lông lốc ra khỏi vòng tay của Lạc thiếu gia, tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.

Cố gắng chống tay xuống đất, dựng người dậy, liếc thấy Lạc thiếu gia vẫn giữ nguyên tư thế tiếp đất ban nãy, chân quỳ trên mặt đất, đầu cúi gằm xuống, mái tóc rũ ra che khuất gần hết khuôn mặt, mồ hôi từ trán chàng liên tục nhỏ xuống từng giọt, từng giọt một, khiến khoảng đất nhỏ trước mặt chàng nhanh chóng ướt đẫm.

“Huynh bị sao thế?”. Dù Ngũ Thập Lang có vô tâm vô tính đến đâu thì cũng nhận ra Lạc Cẩm Phong đang có chuyện không ổn, vậy nên, cô lấy hết sức bình sinh bò lại gần chỗ chàng rồi lập tức ớn lạnh cả sống lưng.

Lưng chàng bị chém một vết vừa to vừa dài, nằm xiên chéo, máu đỏ thấm đẫm cả vạt áo. Vết thương vô cùng sâu, phẫn thịt bên trong bị kéo ra ngoài, nhìn vô cùng đáng sợ.

Lúc đưa tay lên, vén tóc chàng sang một bên, Ngũ Thập Lang mới phát hiện Lạc Cẩm Phong đã chìm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh từ lâu rồi, sắc mặt trắng bệch, đôi môi bật cả máu tươi.

“Lạc thiếu gia!”. Ngũ Thập Lang sợ đến mức mất hết cả hồn phách, cô vội đưa tay lên xem chàng còn hơi thở hay không. “Huynh đừng có doạ ta đấy!”

Vừa bị cô động nhẹ vào, cơ thể Lạc Cẩm Phong đã mất thăng bằng, nghiêng trái nghiêng phải một lúc rồi ngã lăn ra mặt đất.

Ngọn lửa bốc cao tận trời, nhấn khách điếm chìm trong biển lửa. Có rất nhiều khách trọ không thể thoát ra ngoài được. Những ai may mắn sống sót thì ngồi sõng soài trước khách điếm, kêu trời gọi đất, khóc lóc thảm thương.


“Lạc thiếu gia, huynh mau tỉnh lại đi”. Tiếng khóc lóc thảm thiết càng khiến Ngũ Thập Lang hoảng loạn, cô nhanh chóng bò lại gần chỗ chàng, vừa quạt gió vừa hét lớn: “Không phải huynh rất lợi hại sao? Mau tỉnh lại cho ta!”

Cô không dám động vào lưng Lạc thiếu gia vì sợ sẽ chạm phải vết thương nên cánh tay cứ chống mãi dưới lưng chàng, khuỷu tay bị đống đá nhọn trên mặt đất cứa toé máu tươi.

“Người ở đâu rồi?”

Bỗng nhiên từ lâu truyền lại một tiếng thét lớn. Ngũ Thập Lang lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy bóng người cầm vũ khí đang bước về phía mình.

“Cô ta vẫn còn chưa chết.”

Một trong số họ thét lên, khiến tất cả đám người còn lại nhanh chóng xông tới.

Tên sát thủ đứng gần nhất vung thanh đao sắc nhọn trên tay lên, hướng thẳng đến cổ của Ngũ Thập Lang.

Hai tay đang đỡ Lạc Cẩm Phong, lại nhìn thấy thanh đao đang chém tới phía mình, Ngũ Thập Lang chẳng đắn đo gì, nhanh chóng đưa thân mình che chắn cho Lạc Cẩm Phong.

“Cô đúng là đồ ngốc!”

Lạc thiếu gia bị đè ở phía dưới bỗng mở mắt ra, ánh mắt như đang phát ra những tia lửa nóng rực. Chàng cố chịu mọi đau đớn, nghiến răng lấy hết sức lực còn lại để quay người, ôm Ngũ Thập Lang lộn vài vòng, che chở cho cô khỏi đao kiếm.

“Huynh mới là tên ngốc ấy!”. Nhìn thấy phía sau lưng Lạc Cẩm Phong, thanh đao lại được nhấc cao lên, chuẩn bị chém xuống, cô liền vội vã hét lớn: “Huynh mau cút đi!”

Lạc Cẩm Phong mỉm cười, nhẹ nhàng tựa làn gió ấm áp mùa xuân, giống như lúc nãy, chàng đang du ngoạn, ngắm cảnh non xanh nước biếc vậy. Trong đôi mắt chàng hiện lên hình ảnh Ngũ Thập Lang với khuôn mặt hoảng sợ, hãi hùng đến cực điểm.

“Không kịp nữa rồi, Tiểu Ngũ Thập…”. Lạc Cẩm Phong nhắm mắt lại, ôm Ngũ Thập Lang vào lòng mình chặt hơn nữa.

Quả thực là không còn kịp nữa, bây giờ, ngay cả thời gi­an lăn lộn trốn chạy cũng đã trở nên quá xa xỉ đối với họ. Ngũ Thập Lang nhắm nghiền mắt lại, nằm gọn lỏn trong vùng tay ấm áp của Lạc Cẩm Phong.

Trong lòng cô lúc này vô cùng hoảng loạn, chỉ sợ con người đang che chở cho mình đột nhiên chẳng còn hơi thở nữa.

Bỗng dưng tiếng quỵ ngã trên mặt đất vang lên, đang nhắm nghiền mắt lại, Ngũ Thập Lang lập tức mở mắt ra. Thanh đao nọ không hề chém xuống người họ, trên không chợt xuất hiện thêm mấy bóng đen, hoà lẫn vào đám người xấu kia. Sau một hồi đao kiếm loạn chém, không khí đột ngột trở nên im lìm, tĩnh mịch.

“Thiếu trang chủ, người có sao không?”. Thủ lĩnh đám cận vệ áo đen giọng nói run run, đưa tay ra mấy lần mà chẳng dám chạm vào phần lưng của Lạc Cẩm Phong.

Khuôn mặt của Lạc Cẩm Phong trắng bệch như tuyết, trông còn nhợt nhạt hơn trước đó vài phần, chàng cố nhịn đau, gắng sức từ từ ngồi dậy, kéo luôn Ngũ Thập Lang lên.

“Cả hai chúng ta đều đã trúng Nhuyễn Cốt Tán…”. Lạc thiếu gia thở hổn hển, mệt mỏi chớp chớp mắt rồi nói: “…cho nên, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa.”

Ngũ Thập Lang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lạc Cẩm Phong. “Trong khi ta không còn chút sức lực nào, tại sao huynh lại có thể…”

Lạc Cẩm Phong mỉm cười, giơ tay ra. Trên đôi tay ấy có đến chục vết cứa khá sâu, vẫn đang không ngừng chảy máu.

“Chỉ đôi chút đớn đau thế này là có thể lấy lại được tinh thần và sức lực”. Chàng nói nhẹ nhàng, thản nhiên nhưng lập tức khiến cho Ngũ Thập Lang và những người cận vệ quỳ trên mặt đất lệ hoen đôi mắt.

“Thiếu gia…”. Người thủ lĩnh đám cận vệ nấc nghẹn, chẳng thốt ra nổi lời nào.

Thiếu gia nhà họ từ bé đã được nâng niu như trứng như hoa, rất ít khi bị dính vào những chuyện ám sát, trả thù đẫm máu chốn gi­ang hồ, nhiều lắm cũng chỉ có thể coi là một nửa người trong gi­ang hồ mà thôi.

Từ khi hành tẩu gi­ang hồ, thiếu gia mới oai phong xuất kích một vài lần thôi. Đây là lần đầu tiên thiếu gia bị thương tích trầm trọng chỉ vì muốn bảo vệ một người.

Nghĩ đến đây, người thủ lĩnh không khỏi sôi máu, liền quay sang nhìn Ngũ Thập Lang, gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc là kẻ nào muốn giết cô?”

Ngũ Thập Lang trợn mắt, đưa ngón tay cái chỉ vào mũi mình quay đầu lại nhìn Lạc Cẩm Phong, không nói lời nào, ánh mắt đầy sự nghi hoặc, mơ hồ.

“Đúng vậy, người bọn chúng muốn giết chính là cô đấy!”. Lạc Cẩm Phong dịu dàng cất tiếng, đôi mày cau lại. Tên cận vệ đang bôi thuốc cho chàng đúng là kẻ thô lỗ, gì mà mạnh tay thế cơ chứ!

Ngũ Thập Lang mặt mũi tái xanh, lắc đầu quầy quậy. Là ai muốn ám hại cô? Cô chẳng qua chỉ là một kẻ tép riu không biết chút võ công nào trong gi­ang hồ mà thôi, ai mà lại rắp tâm muốn giết cô bằng được chứ?

“Ta thực sự không biết...”. Ngũ Thập Lang sực nhớ người mình đang mang kịch độc và hình dung đến những mối nguy hiểm đang rình rập, chờ đợi cô phía trước, tâm trạng bỗng nhiên chán nản, hoảng loạn vô cùng.

“Tiểu Ngũ Thập, đừng sợ!”. Lạc Cẩm Phong mỉm cười, cố nhịn nỗi đau đớn truyền lại từ phần lưng do tên cận vệ tay chân vụng về nào đó đang đắp thuốc gây ra, dịu dàng cất lời an ủi Ngũ Thập Lang: “Cho dù trời có sập xuống thì bổn thiếu gia cũng chống đỡ cho cô.”

Nhìn nụ cười của chàng, cô vẫn chẳng thể vui vẻ lên được.

Không biết vì sao mà trong đầu cô lúc này tràn ngập hình ảnh Lãnh Vô Song với khuôn mặt như ngọc tạc, lạnh lùng, lãnh đạm nhìn về phía cô, chẳng biết có đang cười hay không.

Vừa nghĩ tới chàng, một luồng sức mạnh kì lạ bỗng trào dâng trong người Ngũ Thập Lang.

“Vô Song, cho dù thế nào thì ta cũng sẽ kiên cường tới cùng để gặp lại huynh, chí ít cũng phải nhìn thấy huynh phục hồi được công lực”. Ngũ Thập Lang thầm nghĩ, bàn tay nắm chặt lại, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực, hớn hở nhìn Lạc Cẩm Phong, cất tiếng nói giống như đang tuyên thệ một điều cực kì to tát với trời cao: “Ta phải sống tiếp một cách khoẻ mạnh, ta phải sống lâu hơn cả Vương Bát!”

Lạc Cẩm Phong nở nụ cười méo xẹo, thều thào đưa lời an ủi: “Đúng vậy, đúng vậy, bổn thiếu gia đảm bảo cô sẽ Vương Bát hơn cả Vương Bát...”

Im lặng...

Lời chàng vừa dứt, ngoại trừ Ngũ Thập Lang khuôn mặt đang không ngừng co giật, tất cả những người còn lại khoé miệng đều bất giác nhếch cao.

Được thôi, hành tẩu gi­ang hồ thì lúc nào cũng phải hiên ngang bất khuất, binh đến chặn binh, nước dâng đắp đất. Dù trời có sập xuống thì vẫn còn có Lạc thiếu gia thay mặt chống đỡ. Ngũ Thập Lang quay đầu lại, đột nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng an định, mỉm cười nhìn Lạc Cẩm Phong đang rệu rã, mướt mát mồ hôi rồi nói: “Được thôi, trước khi tìm được Vô Song, ta đành phải miễn cưỡng, chịu thiệt ở bên huynh vậy.”

Cơ mặt của Lạc thiếu gia không ngừng co giật, im lặng một hồi lâu, sau đó, chàng nói một cách chân thành: “Quả nhiên là trời cao ban phước cho ta... Tiểu Ngũ Thập...”

“Miễn cưỡng”, “chịu thiệt”, thật khâm phục khi cô dám thốt ra khỏi miệng những lời này.

*

* *

Trước cửa khách điếm Vân Lai, có hai vị công tử điển trai tuấn tú cũng mặc trên người y phục màu đen đang đứng.

Vị công tử vạt áo thêu chỉ ánh vàng đôi mắt lạnh lùng toát ra hàn khí, khuôn mặt lãnh đạm, dửng dưng, thân người chẳng khác nào một nhánh tùng băng giá. Tuy chàng vô cùng anh tuấn, đẹp trai khiến người khác chẳng nỡ rời mắt khỏi, nhưng không mấy ai dám nhìn chàng một cách quang minh chính đại. Bởi vì ánh mắt của chàng vừa mới lướt nhẹ qua, còn chưa nhìn thẳng vào đã khiến người đang nhìn ớn lạnh thấu tim, hoảng loạn, sợ hãi.

Mặc dù đẹp trai, tuấn tú nhưng đó đích thực là một mĩ nam lạnh lùng.

Vị công tử mặc y phục đen vạt đỏ hai bên thì ngược lại, cực kì dịu dàng, hoà nhã, ánh mắt vô cùng quyến rũ, long lanh như mặt hồ đầu thu, đôi môi hồng đào, đứng ở chỗ đó, phẩy quạt phong lưu, mắt cười lúng liếng, chàng chỉ vừa khẽ đưa mắt qua đã khiến hồn phách của người đối diện bay đi quá nửa.

“Hai người bọn họ hiện đang đi về hướng nào?”. Lãnh Vô Song lạnh lùng lên tiếng hỏi.

Đoạn Thu Thủy nhẹ nhàng phe phẩy quạt, mỉm cười, liếc mắt nhìn qua, nói: “Lòng huynh giờ đang nôn nóng vậy sao?”

Lãnh Vô Song im lặng không nói gì, không phủ định mà cũng chẳng khẳng định, thái độ dửng dưng, lãnh đạm như không.

“Theo tin tình báo của ta thì hiện nay, hai người họ đang đi về nơi diễn ra đại hội võ lâm”. Đoạn Thủy Tiên tiếp tục phe phẩy chiếc quạt, mắt vừa nhẹ lướt qua đã nhìn thấy ở phía xa kia, ẩn khuất trong đám dân thường có một người trong tay đang cầm bút vẽ. Chàng liền vội vã, lập tức thay đổi tư thế, hơi quay người đứng nghiêng nghiêng, tay cầm cây quạt, khuôn mặt từ từ đưa lên đúng bốn mươi lăm độ, đôi mắt bộc lộ vẻ dịu dàng, ấm áp mà quyến rũ vô cùng.

Hình dáng và ánh mắt này là thành quả của bao ngày bao đêm chàng không ngừng luyện tập khi nhìn bóng mình in trên mặt nước.

Đoạn Thủy Tiên giữ tạo hình trầm tư, suy nghĩ một thời gi­an khá lâu, bàn tay cầm quạt dần dần được đặt lên khuôn mặt, hàng mi hơi rung rung, chuyển sang dáng vẻ u sầu, buồn bã.

Lãnh Vô Song im lặng nhìn người bên cạnh giống như một bệnh nhân tâm thần đang trong thời gi­an phát bệnh, đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Trên kẽ răng của ngươi còn dính cả miếng rau to kìa!”

Đoàng! Đoạn Thủy Tiên nhanh chóng ngậm miệng lại, khuôn mặt biến sắc, nhìn người hoạ sĩ đang đắm mình trong nghệ thuật bằng ánh mắt sầu thảm rồi tiếc nuối dứt áo bay vút đi.

Người hộ vệ áo xanh quay sang nhìn công tử Vô Song bằng ánh mắt ai oán rồi thở dài, buộc vạt áo vào thắt lưng, nhổ một bãi nước miếng, vỗ hai tay vào nhau, nghiến răng rồi nhanh chóng đuổi theo thiếu gia nhà mình.

Có ai biết trong lòng người hộ vệ áo xanh đang vô cùng đau thương?

Toi rồi, toi rồi, lần này hoàn toàn toi rồi! Từ trước đến nay, thiếu gia vô cùng yêu thích cái đẹp, bị mất mặt như vậy, chẳng biết người sẽ tức giận bay lượn trên không trung bao nhiêu lâu nữa...

Vừa nghĩ tới đây, người hộ vệ liền quay đầu lại, trợn mắt nhìn công tử Vô Song đầy oán hận.

Nhưng ngay lập tức, toàn thân người hộ vệ bị đóng băng, cảm giác như mùa đông đang tràn về. Bởi Lãnh Vô Song vẫn đứng ở chỗ cũ, hai tay khoanh trước ngực, trợn mắt lườm lại, từ đôi mắt ấy bắn ra không chỉ là hàn khí mà là vô vàn những thanh kiếm băng tuyết sắc nhọn.

Người hộ vệ áo xanh đành phải nuốt hết nước mắt đau khổ vào trong, điên cuồng guồng chân để cùng luyện loại khinh công thượng thừa bậc nhất trong thiên hạ với thiếu gia nhà mình.

*

* *

“Lần này chúng ta sẽ đi về đâu đây?”. Trong chiếc xe ngựa sang trọng, Ngũ Thập Lang cau mày nhìn Lạc Cẩm Phong tay cầm cuốn sách chăm chú đọc, cất tiếng hỏi.

Chiếc xe ngựa đi chậm rãi, hình như đang đi về hướng thành Kim Lăng.

“Đại hội võ lâm”. Lạc Cẩm Phong không rời mắt khỏi cuốn sách lấy một giây, đầu cúi thấp, mái tóc từng sợi từng sợi dần dần rơi xuống, buông xoã trên bờ vai, khẽ khàng rung rinh theo nhịp chuyển động của xe ngựa.

“Tại sao lại phải đi đến nơi đó?”. Ngũ Thập Lang hoàn toàn không hiểu, trong lòng cực kì lo lắng. Nếu không phải Lạc Cẩm Phong đang bị thương thì cô đã nổi cáu từ lâu rồi.

Mấy ngày nay, họ đã đi chậm chạp quá mức. Mỗi ngày chỉ đi có hai canh giờ, những lúc còn lại, chàng không nhắm mắt dưỡng thần thì sẽ ngồi bên khung cửa sổ, tiêu diêu ngắm phong cảnh.

Dường như hoàn toàn quên mất rằng bên cạnh chàng còn có một người là Ngũ Thập Lang.

Lạc Cẩm Phong khẽ nhếch miệng cười, ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài xe, sau đó lướt mắt qua Ngũ Thập Lang rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay một cách nghiêm túc.

Thỉnh thoảng, chàng lại khẽ thở dài như bàng hoàng tỉnh ngộ ra điều gì đó.

“Lạc Cẩm Phong, huynh còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy!”. Ngũ Thập Lang phát bực, giơ chân đạp vào đùi chàng.

“Ây da…”. Lạc Cẩm Phong lập tức gập người xuống, kêu lên một cách yếu ớt, hai tay ôm lấy chỗ bị đạp, hít một hơi thật sâu, đôi mày nhíu chặt, nhắm nghiền mắt lại, chỉ có hàng lông mi là hơi hơi rung lên.

“Thiếu trang chủ, người bị sao thế?”. Một người thò đầu vào xe qua khung cửa sổ với thái độ quan tâm vô ngần, nhìn thấy bộ dạng của Lạc Cẩm Phong, vội vã cất tiếng hỏi: “Lẽ nào vết thương của thiếu gia lại toác ra?”

Lạc Cẩm Phong ngẩng đầu, thở dốc, lườm Ngũ Thập Lang một cái rồi xua xua đầy ai oán, miễn cưỡng mỉm cười: “Không phải, không phải. Không phải vết thương bị toác ra, mà là tuyệt đối cũng không phải Ngũ Thập Lang đã đạp lên chân ta.”

“Tuyệt đối không phải do Ngũ Thập Lang đã đạp lên chân ta đâu”. Chàng lặp lại câu nói một lần nữa, dáng vẻ vô cùng chân thật, giống như đang ra sức bao bọc, che chở cho Ngũ Thập Lang vậy.

Người thò đầu vào trong xe lập tức nổi giận đùng đùng, trợn mắt lườm Ngũ Thập Lang.

Ngũ Thập lang suýt nữa thì bật khóc tu tu, đôi mắt vô cùng chân thành, đáng thương nhìn người đàn ông đang nộ khí xung thiên kia, đưa lời giải thích: “Ta chỉ nhẹ nhàng...ừm, chính là vậy...chạm vào người huynh ấy một tí thôi.”

Cô run run đưa một ngón tay ra để chứng minh cho điều vừa nói, nhưng khi đầu ngón tay vừa mời chạm vào người Lạc Cẩm Phong thì xe ngựa bỗng rung mạnh lên, cô không kịp thu tay lại nên đã đập mạnh vào vết thương trên ngực của Lạc thiếu gia.

Lần này, Lạc Cẩm Phong chỉ còn biết khẽ “hừm” một tiếng, cúi đầu xuống, cong lưng lên, nghiến răng chịu đựng.

Người thủ lĩnh đám hộ vệ ngay lập tức rút đầu ra khỏi cửa sổ, vòng lên phía trước xe ngựa, mở ngay tấm rèm chắn gió ra, hét lớn: “Cô xuống xe mau, từ giờ trở đi, cô sẽ cưỡi ngựa giống như những hộ vệ còn lại!”

Cho dù sau này, cô có thể sẽ trở thành phu nhân thiếu trang chủ thì bây giờ tuyệt đối không thể để cô ở bên cạnh thiếu gia được. Cứ nhớ lại khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của thiếu trang chủ khi nãy, trong lòng người thủ lĩnh lại phẫn nộ vô cùng.

Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt mà!

Tại sao ông trời lại có thể khiến thiếu trang chủ phải lòng một người phụ nữ thô bạo, lỗ mãng đến mức này cơ chứ?

“Ta không thích đâu, cưỡi ngựa sẽ đau mông lắm”. Ngũ Thập Lang ôm chân, uất ức đưa mắt liếc nhìn Lạc Cẩm Phong. “Lạc thiếu gia, lẽ nào huynh cũng muốn ta phải đi ra ngoài cưỡi ngựa sao?’

Lạc Cẩm Phong mỉm cười, xua xua tay, quay sang nói với người thủ lĩnh: “Không cần, không cần đâu, ta chỉ sợ cô ấy đi ra ngoài sẽ đem lại nhiều phiền phức không nên có cho mọi người”. Khuôn mặt dần dần trở nên sầm sì, chàng chán nản nhắm mắt lại trong giây lát rồi từ từ mở mắt ra, nghêm nghị nói: “Nếu nhất định phải có một người hi sinh thì hãy để ta gánh vác cho!”

Vẻ mặt chàng cực kì kiên định, thể hiện rõ quyết tâm hi sinh vì nghĩa.

Nghe thấy thế, tất cả những người hộ vệ áo đen đang cưỡi trên ngựa suýt chút nữa thì bật khóc tập thể.

Thiếu trang chủ nhà họ quả là một con người vô cùng vĩ đại!

Người thủ lĩnh áo đen cau chặt đôi mày, vừa mở miệng ra, định tranh luận điều gì đó thì đã bị Lạc Cẩm Phong xua tay, ra hiệu đừng nói.

“Cứ như vậy đi, ta có thể chịu đựng được, ta sẽ kiên trì đến cùng!”. Chàng gật đầu một cách khẳng khái, tỏ rõ thái độ đã hạ sẵn quyết tâm hi sinh vì nghĩa đến hơi thở cuối cùng.

Phía ngoài cửa sổ, đám hộ vệ áo đen nhất loạt thắng cương ngựa, nhìn về phía thiếu trang chủ với ánh mắt vừa đồng tình vừa kính trọng.

Câu nói của Đức Phật: “Ta không vào địa ngục thì ai vào?” chắc cũng chỉ đến cảnh giới này mà thôi!

Đây thực sự đã là biểu hiện cao nhất của nó rồi.

Trông thấy khuôn mặt bi phẫn của Lạc thiếu gia, Ngũ Thập Lang im lặng, không lên tiếng, ôm chặt lấy cánh tay, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không khí trong xe lập tức chìm vào yên tĩnh.

Lạc Cẩm Phong vừa cầm trong tay cuốn sách dày cộp, cau mày lật giở từng trang, từng trang một, thỉnh thoảng còn lấy bút lông viết thêm chú thích vào những chỗ quan trọng, khuôn mặt đanh lại, thái độ khá là nghiêm túc.

Ngũ Thập Lang nhẫn nhịn một hồi rồi cất tiếng hỏi: “Huynh đang đọc cái gì thế?”.

Lạc Cẩm Phong lập tức dừng bút, ngẩng đầu lên, thẳng thắn, nghiêm nghị nói: “Danh mục thỉnh thế.”

Nghe tên đã biết đó là một cuốn sách cao thâm khó lường, ý nghĩa sâu sa!

Ngũ Thập Lang chẳng hỏi gì nữa, thỉnh thoảng lại liếc về phía Lạc Cẩm Phong với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Xem ra trước nay, cô đã đánh giá chàng quá thấp, thì ra chàng là một thanh niên thời đại mới, văn võ song toàn.

Chiếc xe cứ lắc la lắc lư, đi thêm một canh giờ nữa mới tới một khách điếm tiếp theo.

Xe vừa dừng lại, Lạc Cẩm Phong liền vén áo, nho nhã nhảy ra ngoài. Từ trước đến nay, chàng luôn quan niệm rằng cho dù khách điếm có cao cấp đến đâu thì cũng phải hợp nhãn, nếu không theo đúng ý của chàng thì thà dựng lều trại ngủ qua đêm bên rừng chứ quyết không ở lại khách điếm đó. Tóm lại, bao giờ cũng phải do Lạc thiếu gia ngắm rồi đưa ra quyết định sau cùng. Chàng vừa xuống xe, Ngũ Thập Lang đã nhanh chóng vơ lấy cuốn sách dày cộp kia của chàng rồi mở ngay mấy trang đầu ra đọc. Mới đưa mắt nhìn vào, cô lập tức ngây thần người tại chỗ.

Bút tích của Lạc thiếu gia để lại trên đó đến hàng ngàn câu hỏi tại sao. Câu hỏi thì phức tạp, biến đổi khôn lường, ví dụ như: “Tại sao lại là dáng ếch nhảy?”, “Tại sao lại phải nhắm mắt?”....Vô số những câu hỏi nhiều tầng nghĩa, đa mặt được chàng đặt ra.

Có điều, những thứ nãy vẫn chưa phải là trọng điểm, điều quan trọng hơn cả là cuốn sách Danh mục thỉnh thế mà Lạc thiếu gia ôm khư khư trên tay, nghiêm nghị theo dõi nãy giờ lại là một tác phẩm tập hợp những bức ảnh dâm đãng không hơn không kém.

Một cơn gió lạnh luồn qua khung cửa sổ, thổi lật cuốn sách trên tay Ngũ Thập Lang sang mấy trang liền.

“Thiếu trang chủ bảo cô xuống xe chọn phòng”. Tấm rèm cửa sổ đột nhiên bị vén lên, viên thủ lĩnh đám hộ vệ thò đầu vào, đưa mắt liếc nhìn qua đã kinh ngạc dừng lại ngay chỗ cuốn sách, con ngươi tưởng như sắp bắn ra ngoài.

“Cô...cô...cô...cô...”. Khuôn mặt đỏ ửng lên, viên thủ lĩnh hết chỉ ngay vào Ngũ Thập Lang rồi lại bàng hoàng chỉ về phía cuốn sách trên tay cô.

Cuốn sách đó lại được cơn gió lật sang vài trang mới, sau cùng dừng hẳn ở một bức hoạ cực kì đặc sắc, sinh động, tả thực dáng vẻ đàn ông, phụ nữ vui vẻ lúc đêm khuya.

Ngũ Thập Lang cúi đầu xuống nhìn rồi giật mình, lắp ba lắp bắp giải thích.

“Cái này, cái này...là Lạc thiếu gia xem.”

Bị viên thủ lĩnh trợn mắt nhìn trừng trừng, cô đành ngậm miệng lại ngay.

“Cô đừng huyễn tưởng nữa, có lão Hắc ta ở đây, chớ mong có thể rủ rê thiếu trang chủ nhà chúng ta theo con đường dâm đãng!". Viên thủ lĩnh nhấc cao kiếm, chỉ vào người Ngũ Thập Lang, hùng hổ nói. “Ta quyết không để cô làm vấy bẩn khí chất tựa băng thanh ngọc khiết của thiếu trang chủ nhà ta!”

Viên thủ lĩnh tức giận đến mức bộ râu tớn lên rõ cao, phẫn nộ lườm cô hết lần này đến lần khác, sau cùng phất tay áo một cái, vận khí dùng khinh công bay vào khách điếm trước, bỏ Ngũ Thập Lang lại một mình.

“Làm vấy bẩn”, “rủ rê theo con đường dâm đãng”? Những từ ngữ thật đáng sợ biết bao!

Hai cụm từ nghiêm khắc này đã khiến Ngũ Thập Lang ngây người ngồi đó một hồi lâu, tay vẫn cầm cuốn sách Danh mục tình thế đặc sắc, sinh động, lắm hình minh hoạ, nhiều chú thích, kinh hoàng đến mức chẳng tuôn nổi lệ.

*

* *

Ngũ Thập Lang được xếp ở phòng chữ “Địa”, còn phòng của Lạc thiếu gia là phòng chữ “Thiên”, cách nhau tận ba tầng lầu, cô phải ngẩng đầu lên thì mới thấy cửa sổ phòng của Lạc thiếu gia.

“Tại sao không cho ta ở phòng thượng hạng?”. Ngũ Thập Lang nước mắt ngắn dài nhìn lão Hắc mặt sắt đen sì, nhất nhất không chịu thoả hiệp mà não nề, sầu muộn.

Lão Hắc cứ đứng sừng sững trước của phòng của Lạc thiếu gia, dáng vẻ nghiêm nghị chẳng khác nào đang đối diện với kẻ địch mạnh nhất, mắt chẳng thèm chớp, lạnh lùng bảo: “Chỉ có căn phòng đó mới cách xa phòng của thiếu trang chủ nhất.”

Dừng lại đôi giây rồi lão Hắc bổ sung thêm một câu bằng giọng nói chán nản: “Có điều, mọi thứ ăn, dùng, mặc, ở đều theo đúng tiêu chuẩn của phòng thượng hạng.”

Nghe thế, Ngũ Thập Lang coi như cũng được an ủi đôi chút, nhấc chân lên định bước đi.

Bỗng nhiên, một tiếng “lạch cạch” vang lên, cánh cửa sổ bằng gỗ liền mở ra, lập tức hương hoa lan thoang thoảng, dịu nhẹ lan toả trong không khí. Cô nhìn thấy Lạc thiếu gia đang nghiêng người tựa bên khung cửa sổ, dịu dàng mỉm cười.

“Thiếu trang chủ!”. Lão Hắc nhanh chóng chào hỏi.

“Ngươi mau lui xuống, ta với Ngũ Thập Lang đang có rất nhiều chuyên quan trọng cần bàn”. Chàng khẽ buông ống tay áo xuống khung cửa sổ, gió vừa tràn tới đã phiêu diêu tung bay.

Hôm nay, chàng mặc một bộ y phục bằng lụa trắng, thắt đai lưng nạm vàng, càng khiến khuôn mặt nhợt nhạt, suy nhược thêm phần bệnh tật, yếu ớt.

“Thiếu trang chủ...”. Lão Hắc lo lắng nói. “Thuộc hạ ...thuộc hạ...không thể lui xuống được”. Nói xong, lão Hắc liền quỳ rạp xuống đất.

“Hả? Ngươi lại sắp sửa hát vở nào thế?”. Lạc thiếu gia tựa bên cửa sổ, mỉm cười tươi tắn, đưa ánh mắt nhìn Ngũ Thập Lang đang ảo não, u sầu. “Lẽ nào Tiểu Ngũ Thập đã làm điều gì khiến ngươi không hài lòng?”

Khuôn mặt như thể vừa nuốt xong bả chuột, lão Hắc khẽ liếc Ngũ Thập Lang, định thôi nhưng cuối cùng vẫn buột miệng nói: “Thiếu trang chủ, Tiêu tiểu thư, cô ấy...Tóm lại là kiểu gì thuộc hạ cũng quyết không rời thiếu gia nửa bước.”


Lão Hắc quỳ trên mặt đất, dáng vẻ kiên cường, bất khuất.

“Hả?”. Ánh mắt của Lạc Cẩm Phong lộ vẻ hoài nghi, nhìn về phía Ngũ Thập Lang rồi nói: “Tiểu Ngũ Thập, cô đã sàm sỡ, trêu chọc lão Hắc sao?”

Lời chàng vừa dứt thì cả người quỳ dưới đất lẫn kẻ đang đứng ngây ngô đều nảy mình như bị sét đánh ngang tai.

“Lạc Cẩm Phong!”

“Thiếu trang chủ!”

Lạc thiếu gia chua chát thở dài rồi tiếp tục nói: “Lẽ nào ta không bằng cả lão Hắc? Tiểu Ngũ Thập, nếu cô muốn…”. Chàng lại cúi đầu, thở dài một tiếng. “…bổn thiếu gia nguyện gánh vác trách nhiệm trọng đại hi sinh vì sơn trang thay cho bọn họ.”

Lão Hắc đang quỳ trên mặt đất suýt giận quá mà bỏ đi, nước mắt long lanh giải thích: “Thiếu trang chủ, lão Hắc cũng nguyện gánh vác trách nhiệm hi sinh vì sơn trang để giữ gìn danh tiết cho thiếu trang chủ.”

Hai người đó đã hoàn toàn quên khuấy Ngũ Thập Lang đang ngây ngô như gà gỗ ở bên cạnh.

“Hả? Ngươi cũng có tâm nguyện đó sao?”. Nụ cười của Lạc Cẩm Phong rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt đen láy sáng long lanh, bàn tay đang đặt trên thềm cửa sổ siết chặt lại, khiến cho vài mẩu gỗ bị bẻ ra, khẽ khàng rơi xuống nền nhà, Lạc đại thiếu gia từ từ đứng thẳng dậy, giọng nói trầm hẳn xuống: “Lão Hắc, không ngờ ngươi lại muốn tranh hoa đoạt liễu với bổn thiếu gia.”

Rõ ràng là thiếu gia đang cười, vậy mà lão Hắc đang quỳ trên mặt đất lại như nghe thấy ẩn trong đó tiếng nghiến răng ken két, mồ hôi không ngừng tuôn trào trên trán, liên tục nhỏ xuống đất.

Lão Hắc cúi rạp đầu xuống, suýt chút nữa bật khóc thành tiếng. Lẽ nào từ nãy đến giờ, mình đã nói chuyện với người phiên bang? Tại sao cùng là người của Lạc Hà sơn trang mà lại chẳng thể hiểu đúng ý nhau được chứ?

Chuyện gánh vác trách nhiệm, hi sinh vì sơn trang sao lại liên quan đến cả cỏ cây hoa lá?

Lão Hắc nghiến răng nghiến lợi, khổ sở suy nghĩ một hồi mà chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

“Nếu đã như vậy thì ta chẳng thể giữ ngươi bên cạnh được nữa”. Lạc thiếu gia nho nhã phẩy tay áo, lãnh đạm nói tiếp: “Bổn thiếu gia không thích có bất cứ nhân tố bất lợi nào tiềm ẩn ngay cạnh người mình.”

Chàng nói vô cùng thản nhiên, tự tại như thể đang bảo bổn thiếu gia không thích ăn ớt xanh vậy.

Lão Hắc vội vã giơ tay lên, tuyên thệ cùng trời cao: “Lòng trung thành của lão Hắc đối với thiếu gia có trời đất chứng giám.”

“Ừm, cái này ta biết”. Lạc đại thiếu gia nghếch đầu lên, đưa tay sờ cằm, mỉm cười nói tiếp: “Điều quan trọng là lão Hắc, trông dáng vẻ của ngươi thật quá quyến rũ, bổn thiếu gia không kìm được lòng ganh tị. Cho nên trước tiên, ngươi cứ quay về sơn trang, quản lý lương thực cho ta.”

Lão Hắc lệ tuôn đầm đìa, hai tay ôm mặt, cố nhẫn nhịn nỗi bi thương, nghiến răng nói: “Đây là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ quyết định tự huỷ dung nhan để được theo thiếu gia mãi mãi.”

Ngũ Thập Lang người run lên cầm cập, suýt nữa thì bật cười rũ rượi.

Người đàn ông này thực sự quá thật thà đôn hậu, người ngợm đen sì chẳng khác nào than hoa, mũi thì tẹt dí, miệng lại bè bè, vậy mà còn dám đòi “tự huỷ dung nhan”.

Rõ ràng là đã làm một việc thừa!

Lão Hắc tức giận quay đầu lại, dúng đôi mắt bé tí tẹo như hạt đỗ đen nhìn Ngũ Thập Lang chằm chằm, sau đó quay đầu lại nhìn Lạc đại thiếu gia với ánh mắt thiết tha.

“Làm sao có thể như thế được?”. Lạc đại thiếu gia lắc đầu quầy quậy, chân thành nói tiếp: “Đừng có phụ lòng thương yêu của ông trời với mình như thế! Đi đi, quay về sơn trang, đối xử thật tốt với Ngưu đại thẩm nhé! Hãy dùng sự quyến rũ của mình để chinh phục đại thẩm, sai khi ta với Tiểu Ngũ Thập quay trở về từ đại hội võ lâm, mong rằng có thể nghe được tin vui từ hai người.”

Ngữ khí của chàng lạnh như băng, xem ra không phải là lời khuyên giải mà như đang hạ lệnh xuống.

Lão Hắc đành gật đầu trong nước mắt, đau đớn như cắt ruột thu xếp hành lý để quay về sơn trang, chuẩn bị rửa tay gác kiếm đổi sang làm đầu bếp.

Về Ngưu đại thẩm ở khu bếp ăn của Lạc Hà sơn trang, có thể nói đó là một người đã đi qua thì không thể nào không ngoái lại nhìn một lần. Người phụ nữ này đã gần bốn mươi nhưng vẫn giữ nguyên được tâm hồn của thiếu nữ tuổi đôi mươi, suốt ngày cắm hoa đầy đầu, đi lại vô cùng gợi cảm, lặng lẽ theo đuổi lão Hắc gần mười năm nay.

Tấm chân tình này thấu tận trời xanh…không thể nào không cho Ngưu đại thẩm được toại nguyện.

Lạc thiếu gia tựa bên khung cửa sổ nhẹ nhàng than thở rồi quay đầu lại, sầu muộn nói: “Tiểu Ngũ Thập, mọi người đều nói những kẻ có tình cuối cùng sẽ thành người một nhà, cô bảo có đúng không?”

Ngũ Thập Lang gật gật đầu. “Đúng thế, đúng thế!”

Nghe vậy, Lạc Cẩm Phong vô cùng hài lòng, nhìn Ngũ Thập Lang bằng đôi mắt long lanh, chứa chan tình cảm, đôi mắt biết cười, dưới ánh trăng, tay áo trắng tựa tuyết lay động theo làn gió nhẹ, tạo nên dáng vẻ nho nhã, thần tiên thoát tục.

“Cho nên sớm muộn gì, ta với Vô Song cũng sẽ thành một đôi chim liền cánh”. Ngũ Thập Lang đặt bàn tay lên chỗ trái tim, ánh mắt nhẹ lướt qua Lạc đại thiếu gia đang phiêu linh như tiên giáng trần rồi hướng về vầng trăng thanh khiết, sáng trong.

“Vô Song, ta ở chỗ này, đợi huynh đến tìm.”

Trên vầng trăng màu bạc dần dần hiện ra một khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng như băng. Khoé miệng khẽ nhếch lên, Ngũ Thập Lang si mê nhìn chằm chằm vào mặt trăng.

“Hừm”. Lạc Cẩm Phong sa sầm mặt lại, ánh mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ, tức giận nói “Cái gì mà chim liền cánh? Nếu cô có cánh, ta sẽ tận tay bẻ gẫy cánh của cô.”

Nếu cô có đôi cánh, chàng sẽ bẻ gẫy đôi cánh ấy, dù điều đó khiến cô phải đau đớn đến chết thì chàng vẫn sẽ làm và ở bên cạnh cô, cùng cô gánh chịu đớn đau.

Ngữ khí ác nghiệt, hằn học đó cuối cùng khiến cho Ngũ Thập Lang đang si mê phải bừng tỉnh khỏi mộng đẹp. Cô quay mặt sang, nghi hoặc nhìn Lạc Cẩm Phong với sắc mặt sầm sì, tức giận, không nói gì cả.

“Cô không cần về phòng nữa, hôm nay cứ ở lại căn phòng này đi!”. Sau một hồi nhìn vào mắt nhau, Lạc thiếu gia khẽ thở dài rồi nhẹ nhàng lên tiếng.

“Không thể được!”. Ngũ Thập Lang cau mày, túm chặt vạt áo của mình lại, vô cùng thẹn thùng: “Nam nữ thọ thọ bất tương thân, chúng ta không thể ở cùng một phòng được.”

Cô đột nhiên có ý thức về thân phận nữ nhi của mình?

Lạc Cẩm Phong quay ngoắt người đi, ánh mắt tức giận, nộ khí phừng phừng: “Ta với cô thì nam nữ thọ thọ bất tương thân, vậy còn cô với Lãnh Vô Song thì sao? Cô với hắn ta chẳng phải cũng từng ở cùng một phòng ư?”

Ngũ Thập Lang nghiến răng không nói gì, uất ức nghĩ thầm: “Này, Lạc đại thiếu gia, vị trí của Vô Song với huynh trong lòng ta không giống nhau, có hiểu không?”

Lạc Cẩm Phong nhìn thấy khuôn mặt đầy uất ức và đôi môi chu lên vì giận dỗi của cô liền chán nản thở dài rồi hạ giọng, dịu dàng giải thích: “Mấy hôm nay, có vài kẻ khả nghi đi theo xe của chúng ta. Nếu không phải lần này bổn trang mang theo nhiều người thì e rằng ta đã phải động thủ mấy lần rồi. Cô ở một mình một phòng, ta không yên tâm”. Chàng đưa tay ra, vừa chỉ vào bố trí của căn phòng vừa nói: “Cô nhìn xem, chỗ này được chia thành hai phòng riêng biệt, ta ở phòng ngoài, cô ở phòng trong. Thế nên kì thực, chúng ta cũng chẳng phải ở chung một phòng.”

Đích thực là như vậy, phòng chữ “Thiên” ở khách điếm thường được chia thành hai gi­an, phía trong là phòng ngủ còn phía ngoài là nơi tiếp khách.

Ngũ Thập Lang mím môi, nhớ lại thanh đao sáng loé đêm hôm trước, đắn đo một hồi, sau cùng gật đầu đồng ý. Cô ngồi xuống giường, nhìn Lạc thiếu gia bằng ánh mắt phòng bị, định mặc nguyên đồ ngủ.

Lạc Cẩm Phong vốn dĩ cười tươi hơn hớn, đang định giúp cô trải chăn ra giường, sua khi nhìn thấy vẻ mặt phòng bị của cô, sắc mặt ngay lập tức sầm sì lại, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Bổn thiếu gia cho dù mắt thẩm mĩ có kém tới đâu cũng quyết không phải lòng một người con gái như cô, không ngực không mông, không tim không phổi”. Chàng càng nói lại càng tức giận, hất hàm bảo: “Với ta, cô chẳng khác gì những người hầu gái khác trong Lạc Hà sơn trang cả.”

Tuy ngoài miệng không thừa nhận nhưng ánh mắt đầy ý phòng bị đó của Ngũ Thập Lang đích thực là đã làm tổn thương trái tim cao ngạo của Lạc thiếu gia. Chàng nộ khí đùng đùng phẩy áo bỏ đi, đôi ngọc bội đeo bên thắt lưng khẽ va vào nhau, vang lên những tiếng động vô cùng vui tai.

Để mặc Ngũ Thập Lang với khuôn mặt vô tội, đáng thương ngồi ngây thần trên giường nhìn vào ngực mình. Sau một hồi lâu, cô tự lên tiếng an ủi bản thân: “Không ngực không mông, không tim không phổi, chí ít ta vẫn còn cái dạ dày.”

Rồi cô hân hoan rút chiếc bánh điểm tâm đã giấu vào ống tay áo từ lúc ăn tối ra, thưởng thức một cách ngon lành.