Edit: Tử Liên Hoa 1612
Cô không ngừng lui về phía sau. Bốn phương tám hướng sớm có cung nhân xông tới đỡ U Ly đứng dậy. Nhất thời trừ tiếng cung nhân hô "Mau! Mau!", trong điện không còn âm thanh nào khác. Ngay cả thái hậu cũng từ thượng vị đi xuống.
Bùi Sắt biết, lần này coi như cô mắc phải lỗi lớn rồi.
Cô quay đầu nhìn mọi người. Hiển nhiên, tầm mắt của mọi người đều bị việc U Ly ngã hút đi. Mà cũng ngay lúc này, U Cầm Ca vừa rồi còn gảy đàn làm nhạc đệm cho cô đã đứng lên, Bùi Sắt cũng không biết thế nào, nhích lại gần hắn theo bản năng.
U Cầm Ca nhìn cô một cái, không nói gì. Một bên Bùi Nhiên thấy lần này lớn chuyện rồi, vội vội vàng vàng tiến lên ngăn chắn trước người Bùi Sắt.
"Lui ra!"
Hiển nhiên, bị ngã như vậy, bao nhiêu mặt mũi của U Ly coi như là ném đi hết rồi. Giọng nói của hắn nghe vào cực kỳ âm trầm, Bùi Sắt run lên, bóng cung nhân tản ra, cô thấy rõ ràng hắn đứng lên, tóc có chút toán loạn, y phục cũng hơi nhàu nhĩ nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới phong thái hiên ngang lẫm liệt của hắn lúc này.
Đợi ánh mắt hắn đặt trên mặt Bùi Sắt lần nữa thì cô lại thấy toàn bộ hiên ngang lẫm liệt ấy đều hóa thành băng đao phóng tới, đâm vào gò má phát đau.
Hắn bước từng bước một tới chỗ Bùi Sắt, Bùi Sắt không nhịn được lui về phía sau. Bùi Nhiên chắn ở trước mặt hiển nhiên cũng không ngăn nổi khí thế bức người ấy, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Bùi Sắt cũng không rảnh đi lo cho nàng ta, chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng như có ma, cho đến, dưới chân đạp phải một vật gì đó.
"Hoàng thúc không việc gì chứ?"
Chợt nghe được một giọng nói thanh thúy như tiếng ngọc va chạm truyền đến từ phía sau, U Cầm Ca không biến sắc rút chân từ dưới gót giày Bùi Sắt ra, nhìn về phía U Ly, ánh mắt cười như không cười.
U Ly nhìn hắn một cái, bước chân đang tiến lên khựng lại. Hắn nheo mắt quan sát U Cầm Ca một lúc, ánh mắt sâu thẳm khiến Bùi Sắt kinh hồn bạt vía.
"Tam ca nói gì vậy, từ trước đến giờ thân thể hoàng thúc rất tốt, hơn nữa vừa rồi cũng chỉ là thử kiếm pháp của Thái Bình công chúa một chút, nghĩ xem, hoàng thúc vẫn là thương hương tiếc ngọc, nhớ lại cảnh vừa rồi là biết, vì không để cho Thái Bình công chúa bị thương mà hoàng thúc tình nguyện để mình bị thương."
Chỉ thấy phía sau U Ly có một người từ chỗ ngồi đi xuống. Một thân hồng Y, ánh mắt câu hồn đoạt phách, không phải U Hi Nhiên thì còn là ai.
Bùi Sắt nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía hắn, lúc lâu sau lại nhìn về phía U Ly.
Chỉ cảm thấy loại hơi thở làm người ta sợ hãi quanh người U Ly được thu bớt lại, một lúc lâu sau, hắn lạnh mặt chuyển ánh mắt từ chỗ U Hi Nhiên sang Bùi Sắt: "Công chúa không bị thương chứ?"
Rõ ràng là lời hỏi han ân cần, trong mắt hắn lại ngập tràn lạnh lẽo.
Theo bản năng nhìn U Cầm Ca đứng cạnh một cái, chỉ thấy hắn vẫn mang vẻ mặt tươi cười dịu dàng, Bùi Sắt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía U Ly cười nói: "Nhờ nhiếp chính vương xuống tay lưu tình, Bùi Sắt mới bình yên vô sự."
Cô nói như vậy cũng coi như là xóa sạch mọi lúng túng, mặc dù trong điện không một ai cảm thấy vừa rồi U Ly lưu tình, nhưng chuyện mất mặt như vậy, đâu có ai dám mạo hiểm đắc tội nhiếp chính vương, trong lúc nhất thời, mọi người trong điện cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, ăn uống linh đình, tiếp tục ca múa.
"Gia yến hôm nay, ngoài việc đón gió tẩy trần cho Thái Bình công chúa, còn có một chuyện quan trọng khác muốn tuyên bố."
Bữa tiệc chuẩn bị kết thúc, giọng nói của thái hậu Lăng Họa Phiến vang lên, bà ta nhìn về phía Bùi Sắt, nhếch môi cười nói: "Thái Bình công chúa tới Kỳ quốc ta cũng đã nửa tháng, trước bởi vì nàng bị thương nên hôn sự với Tấn vương mới phải kéo dài, hôm nay liền do ai gia định ra hôn sự này, mười lăm tháng tám là tết trung thu, hôn sự cứ tiến hành vào hôm đó là được."