Edit: Tử Liên Hoa 1612
Hắn đứng dậy chậm rãi đi tới trước mặt Bùi Sắt, nhìn thoáng qua cả người cô một lượt rồi mới vươn tay bắt mạch cho Bùi Sắt, một khắc sau lại sờ nắn cánh tay của Bùi Sắt, Bùi Sắt dù đang ngủ mê man cũng không nhịn được nhíu mày khổ sở, thấy vậy, U Cầm Ca sáng tỏ cười một tiếng nhìn về phía U Hi Nhiên nói: "Cũng chỉ là té gãy tay cộng thêm bị kinh sợ, sau khi nối xương thì nghỉ ngơi mấy ngày là được."
"Vậy Tam ca nối xương cho nàng ấy giúp đệ." U Hi Nhiên vội vàng tiếp lời.
U Cầm Ca nhìn hắn một cái, lạnh nhạt quay sang chỗ khác: "Lúc nối xương, có thể nàng ta sẽ đau quá mà tỉnh lại, thập nhị đệ nên đưa Thái Bình công chúa về dịch quán nghỉ ngơi trước thì hơn."
Lời vừa nói ra, U Hi Nhiên lập tức biết vừa rồi mình nhất thời nóng lòng nói chuyện ngu xuẩn. Hiện tại mấy huynh đệ bọn họ đang ở cùng nhau, nếu để cho người ngoài bắt gặp thì rơi xuống đầu chính là tội danh kết bè kết cánh, chỉ sợ được không bù nổi mất. "Là đệ suy nghĩ không chu đáo, đệ sẽ mang nàng ta trở về dịch quán."
U Cầm Ca khẽ gật đầu một cái, U Hi Nhiên lại ôm Bùi Sắt ra khỏi quán trà.
"Tam ca, ca nói có phải hình như thập nhị đệ tích cực quá mức không?" Hiển nhiên, U Hi Nhiên khác thường, U Tử Hàm nhìn rõ toàn bộ.
"Tích cực hay không tích cực không cần lo lắng quá, quan trọng là, lai lịch của nữ tử kia." U Cầm Ca trở lại chỗ ngồi khẽ hớp một ngụm trà, nhìn về phía U Tử Hàm. "Đợi thập nhị đệ trở lại, đệ nói nó tới phủ của ta một chuyến."
"Không phải bên ngoài đồn đãi nói cô Thái Bình công chúa kia chỉ là nữ nhi thất sủng của Bùi tướng Kình quốc sao? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì?" U Quý Minh khó hiểu gãi đầu, theo ý hắn, lần này nhiếp chính vương chọn một nữ nhân thân phận thấp hèn như vậy làm Tấn vương phi, nếu không phải là muốn nhục nhã Tam ca, hắn thật sự không nghĩ ra còn có thâm ý gì khác.
"Đệ đấy!" U Tử Hàm cầm đũa gõ một cái lên đầu hắn, bất đắc dĩ nói: "Sao đệ không nghĩ sâu một chút, ngộ nhỡ những thứ đó chỉ là giả, mục đích của nhiếp chính vương là tìm người giám thị Tam ca thì sao?"
"Giám thị Tam ca? Không thể nào?" U Quý Minh vuốt cái trán bị đánh đau, kháng nghị: "Nếu thật là như vậy thì cũng nên tìm một nữ nhân dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, người kia xấu xí như vậy, nàng ta có thể bắt được trái tim Tam ca sao?"
Hắn dứt lời, ưu buồn nhìn về phía U Cầm Ca, mà U Tử Hàm nghe vậy cũng quay sang nhìn. Người kia đối với hành động thăm dò của hai người thì bỏ mặc, chỉ dời ánh mắt nhìn xuống lầu dưới cười cười không nói. Nơi đó, U Hi Nhiên đang ôm Bùi Sắt đánh ngựa rời đi.
Bùi Sắt là bị đau mà tỉnh, cơn đau thấu tim truyền từ cánh tay tới, cô còn chưa kịp mắng ra thành tiếng đã cảm thấy trong miệng bị nhét gì đó.
U Hi Nhiên tìm một thanh tre cố định cánh tay của cô, lúc này mới đưa tay lấy thứ nhét trong miệng Bùi Sắt ra, nhanh miệng nói trước: "Đừng vội mắng chửi, ta đang nối xương cho cô, vì vậy khó tránh khỏi sẽ bị đau, bây giờ ổn rồi, có lẽ nghỉ ngơi tầm mười ngày nửa tháng, tay của cô sẽ phục hồi như xưa."
"Cái gì...... Ai ui!" Chỉ hơi động một cái đã chạm đến chỗ đau, Bùi Sắt ôm tay đau đến nghiến răng nghiến lợi. "Cái gì khôi phục như trước? Đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch nữa, nếu không phải tại ngươi, ta cũng không ra nông nỗi này!"
"Ngươi!" Bị cô chỉ trích như vậy, U Hi Nhiên nhất thời giận đến cả mặt đỏ bừng. "Dù sao ta cũng coi như là đã cứu cô... sao cô có thể lấy oán báo ân như vậy!"
"Ta lấy oán báo ân?" Bùi Sắt chợt bật dậy. "Thì ra ý của ngươi là đánh ta một cái rồi cho thêm viên đường, ta phải cảm động rơi nước mắt sao?"
"Ta......"
"Công chúa điện hạ tỉnh chưa?"
U Hi Nhiên đang muốn nói gì, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của thái giám. Trong lòng Bùi Sắt trầm xuống, lại nghe U Hi Nhiên lạnh lùng nói: "Nàng đã tỉnh rồi, công công có thể đi vào tuyên chỉ.