Báo Phục – Trả thù

Chương 3

Mỗi lần nhìn thấy hình ảnh của Trọng Thanh lại khiến tôi nhớ lại ngày đó, mỗi lần đều nhớ đến rõ ràng minh bạch, thời gian đó không có gì ngoài bất tỉnh nhân sự, lúc đó cũng khiến cho tôi được rèn luyện chịu đựng sự dày vò thống khổ, không có cửa cầu cứu. Vậy mà sau mọi chuyện người khởi xướng kia vẫn ở trên màn ảnh phong cảnh vô hạn, vẫn là người được mọi người yêu quý, gương mặt của hắn hoàn mỹ tựa David là gương mặt được giới truyền thông yêu thích. Trước đây tôi tại sao lại không nhận ra gương mặt hắn có tỉ lệ cân xứng cao như vậy. Mỗi tối đều được chiếu phim, quảng cáo trên truyền hình vào khung giờ nóng, ảnh hắn được dán khắp các cửa hàng, tiêu đề báo chí, áp phích,…hắn thật giống như hóa thân ở khắp mọi nơi, hắn cứ xuất hiện xung quanh tôi như vậy, khiến tôi bị đè bẹp, đuổi theo tôi nhắc nhở tôi hắn đã làm nên sự tình không nên,…không nên như thế nào, vô luận thế nào hắn cũng khiến tâm lý tôi bị ám ảnh hư từng có, lúc nhìn hắn qua các tấm áp phích ở cửa hàng lại làm ta thấy ảo giác lúc đang ở cạnh hắn, điều này làm tôi thực sợ hãi.

Ở nhà nghỉ dưỡng bốn ngày cuối cùng vẫn bất đắc dĩ mà phải rời giường, trên cổ tay vết thương cũng đã đỡ dùng băng vải băng lại giấu sau tay áo. Chỗ phía sau kì thực lại rất khó khép lại, mỗi lần đi vệ sinh lại làm tôi đau đến run rẩy, vậy nên mấy ngày hôm nay tôi hầu như không ăn được cái gì. Chính là hiện tại bất đắc dĩ phải đi lại nhưng cũng không thể hoạt động quá mạnh, tôi cũng không thể cứ ở nhà nghỉ ngơi mãi được, sẽ khiến mẹ nghi ngờ.

Lúc đến chỗ làm, tôi liền đến bộ phận tài chính và kinh tế trình diện. Tuy rằng không phải là một món ăn, nhưng làm một kí giả chuyên nghiệp về tài chính cần phải học hỏi rất nhiều, bởi vì tôi không thể làm giống như một người mới phạm sai lầm được coi thành thành đương nhiên, bởi vì cho dù làm phóng viên giải trí cũng đã làm đến ba năm.

Mỗi khi tôi đi theo các tiền bối phỏng vấn các thương nghiệp trở về đều phải chỉnh lại phần lớn nội dung ghi âm, đưa cho bọn họ chuyển hóa thành văn bản. Chỉ có bận rộn mới khiến tôi quên đi tất cả, nhưng lúc rảnh rỗi trở lại tôi liền nhìn chằm chằm vào di động. Tuy rằng đã hơn một tuần nay cũng không có vang lên nhưng cũng chẳng biết lúc nào nó sẽ đổ chuông, loại ý nghĩ này lại khiến tôi luôn khẩn trương trong lòng. Nghe được đồng nghiệp nữ nói hắn đã ra nước ngoài quay MV, thì ra hắn đã không chỉ hoạt động ở giới điện ảnh mà còn bắt đầu cả ở lĩnh vực âm nhạc. Nghe được hắn không ở trong nước khiến tôi có thể thả lỏng một chút, nhưng tôi biết hắn sẽ nhanh chóng gọi điện thoại đến, hơn nữa nhất định là đánh tới, hắn nhất định ở trong tối trong lúc tôi không đề phòng mà bất ngờ đột kích. Tôi đã biết bản chất xấu xa của hắn, hắn sẽ chẳng cùng người khác nói đúng sai, hắn chỉ thích đùa bỡn với nhược điểm của người khác. Mà đến hiện tại tôi vẫn không biết tại sao lại phải chịu loại trả thù này.

“ Tiểu Du, thế nào? Đã thấy quen chưa?” Chủ biên cắt đứt suy nghĩ của tôi. Bên này chủ biên là họ Hà, chủ biên bộ phận giải trí là sư phụ cũng là bạn tốt của hắn, sự phụ đã chiếu cố hắn tốt nên giờ hắn cũng chiếu cố tôi thật tốt.

“ Cũng được, đa tạ chủ biên đã chiếu cố.” Tôi khách khí nói.

“ Lúc đó lão Trần đã chiếu cố tôi, làm sao tôi lại làm khó đồ đệ hắn được?” Tiếng cười của hắn sang sảng “Hãy làm thật tốt nhé, tôi là nhìn ra được cậu rất nỗ lực chắc chắn sẽ có tiền đồ.”

Đột nhiên trên tay điện thoại vang lên, tôi thật giống như cầm một đống than nóng muốn ném ra ngoài, chủ biên cũng vì phản ứng của tôi mà dọa cho giật mình.

“ Làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Chủ biên quan tâm nhìn tôi lại vỗ một chút vào phía sau lưng, hành động này thoáng cái lại làm tôi liên tưởng đến đêm hôm đó lúc Trọng Thanh di chuyển, tôi thật giống như trúng độc, kêu to né tránh.

Trên mặt chủ biên biểu tình sững sờ, tôi lập tức biết mình đã phạm phải sai lầm, lập tức đi đến trước mặt hắn, “ Xin lỗi chủ biên, trên lưng tôi mọc một cái mụn lớn, ngài vừa đụng phải tôi có chút đau.”


Nghe nói như vậy cuối cùng hắn cũng không hỏi gì nữa, vỗ vỗ tôi nói, “ Vậy cậu nghe điện thoại đi, điện thoại cũng đã rơi trên mặt đất không biết có hỏng không.” Nói xong hắn rời khỏi phòng nghỉ

Tôi vội vàng nhặt điện thoại “ Alo”

“ Cậu nhận điện thoại muộn, không phải tôi đã nói rồi sao? Nghe thấy chuôngphải lập tức nghe điện thoại.”

Vừa nghe thấy thanh âm lạnh lùng tôi liền rơi vào trạng thái sợ hãi ngày đó, “ Không phải, tôi không phải cố ý, thực sự tôi sẽ nghe lời anh nói, anh đừng tức giận, xin anh.”

“ Nghe cho kĩ, 8 giờ tối nay cậu đến Hắc Sắc, trực tiếp nói với phục vụ ở đấy là tôi gọi cậu tới. Nghe hiểu chứ?”

“ Hiểu rồi, hiểu rồi.” Tôi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ mà đáp ứng hắn. Ngay cả Hắc Sắc ở đâu tôi cũng không biết, mà đầu biên kia điện thoại cũng đã cúp nhưng tôi cũng chẳng có gan mà gọi lại cho hắn. Quên đi, chắc lúc đó gọi xe tới tài xế taxi sẽ biết chỗ đó.

Kế tiếp mấy giờ tôi thật giống như “đứng trên đống lửa như ngồi đống than”, làm chuyện gì cũng nhầm lẫn. Cuối cùng dứt khoát đến phòng nghỉ ngơi thẫn thở ở đó đợi đến 8 giờ.

Không nghĩ tới Hắc Sắc lại là một câu lạc bộ đồng tính lớn của toàn thành phố, lúc tôi đón xe khi nói ra địa điểm tài xế liền dùng con mắt khác thường mà nhìn tôi, tôi cũng không đoái hoài, chỉ muốn biết Trọng Thanh định làm gì tôi.

Cùng người phục vụ nói qua, sau đó hắn đem dẫn tôi đến một căn phòng trong cùng ở tầng 2, bảo tôi ở đây chờ đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi như nghe thấy được nhịp đập của tim mình, mỗi một nhịp lại làm cho tôi thoát không khỏi kích động. Ngăn chặn, ngăn chặn. Không tự chủ được lấy hai tay đặt lên ngực đè thật chặt, cũng dần dồn dập thở dốc.

Rốt cuộc lúc không thể chịu được tâm tình đè nén này, bỗng nhiên lại thấy tiếng động, ngoài cửa bước vào chính là tên ác ma có gương mặt thiên sứ kia đi đến mang vẻ mặt châm chọc, “ Muốn làm gì? Còn muốn chạy sao? Cũng không sợ tôi đem ảnh chụp của cậu gửi đến tòa soạn của cậu sao?”

Hắn từ từ tiến về phía tôi, cảm giác áp bức cũng làm cho tôi dần lùi về phía sau, tận đến khi lưng chạm vào tường không thể lùi được nữa. Hắn vấn cứ thế tiến đến phía trước người tôi, hạ thân kề sát, lại lấy tay giơ cằm tôi lên, hơi thở của hắn trực tiếp phả vào mặt tôi, dường như còn có thể thấy được mùi thuốc lá ở trong miệng hắn.

“ Mấy ngày nay tôi thật bận rộn, không có thời gian mà tìm cậu, có phải hay không cậu vì thế mà sốt ruột chờ tôi? Tôi thế mà từ trên máy bay xuống lại lập tức gọi điện thoại cho cậu.” Hắn tà ác cười.

Đầu ngón tay hắn để ở bên gáy, hơi dùng lực bóp nhẹ, bên trong huyết quản bị đè nén mà cảm thấy áp bách, nhịp tim lại từng chút một gia tăng nhịp đập, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình càng ngày càng nặng nhưng hết lần này đến lần khác cũng chẳng dám phản kháng. Các đồng nghiệp đều nói tôi thần kinh tôi có sức chịu đựng hơn người thế nhưng hết lần này đến lần khác đối mặt với hắn, tôi chính là cảm nhận được tình hình biến hóa từng chút một, tôi sợ hắn lại không khống chế được, sợ hắn lại nhớ tới cái trò chơi ác liệt kia.


Hắn thấy tôi đã bị dọa sợ không dám lên tiếng, “ Cậu có muốn biết hay không Lâm Nghĩa bị xử phạt kiểu gì?” Hắn dường như đùa dai hỏi

“ Tôi,… Nghĩa ca thế nào?” Mặc dù bây giờ chính tôi bản thân cũng khó mà bảo toàn thế nhưng cũng không muốn chính người đã từng giúp đỡ mình bị liên lụy.

“ Hắn a, tôi đã không cần hắn nữa, theo quy định của bang hắn phải chịu phạt bằng côn hình, ít nhất phải hai tháng mới xuống được giường, một tên phản bội chủ nhân của mình tôi cũng không cần.” Càng nói về sau thanh âm của hắn càng lạnh dần.

“ Cậu vẫn có tâm trạng lo cho người khác sao? Hiện tại suy nghĩ một chút đi, cậu biết chỗ này là nơi nào sao?”

Tôi lắc đầu.

“ Đây chính là một câu lạc bộ SM, chuyên phục vụ nhằm thỏa mãn nhu cầu của những lãnh đạo cấp cao, cậu có lẽ không biết trong này có bao nhiêu tên biến thái bụng mập, đã chơi đến mức tàn phế rất nhiều người. Đêm nay để cho cậu ở đây mà nhìn một chút bắt đầu từ ngày mai sẽ để cậu làm việc ở nơi này.

“ Cái gì? Không nên, tôi không muốn.” Tôi thất thanh kêu to, tại sao lại như vậy bắt tôi làm việc ở chỗ này cùng với công bố ảnh chụp ra ngoài có gì khác nhau.

Hắn thật muốn biết tôi phản đối cái gì, “ Cậu có thể  đeo mặt nạ biểu diễn, chỉ cần chính cậu không bỏ mặt nạ xuống, nơi này sẽ không ai dám bỏ mặt nạ của cậu, đây là quy định. Được rồi, cậu tự mình chọn lựa đi, ở lại đây biểu diễn hoặc công bố ảnh chụp, trong hai cái chỉ được chọn một.”

Một phát đánh trúng vào tử huyệt của tôi, không thể phát ra thanh âm

Tôi còn có thể chọn được sao?

Hắn suy đoán liền có thể đoán được lựa chọn của tôi, sở dĩ không đợi tôi có phản ứng liền bước tới trước bàn làm việc ở trong phòng, nhấn một cái nút gì đó đột nhiên xuất hiện mười hai màn ảnh ở đối diện bàn làm việc, trên màn ảnh đều là hình ảnh của một người đang dãy dụa, chỉ khác là quay ở các góc khác nhau, có góc chuyên quay mặt, quay ngực, quay hậu đình, quay từ trên nhìn xuống, quay từ dưới nhìn lên, toàn bộ đều bị máy quay quan sát.

“ Nhìn cho thật kì người ta biểu diễn thế nào, sau đó cậu bất cứ lúc nào cũng phải nhận lệnh, chỉ cần làm con rối của bọn tôi cậu phải “lên đỉnh”. Cái sân khấu này chính là một phòng nhỏ độc lập, khách nhân không được vào chỉ có rối và trở thủ vào được thôi. Mỗi lần có VIP thuê phòng sẽ đều thấy được ở ti vi đối diện trong phòng, có thể ở bên đó toàn bộ mà diễn xuất, yên tâm tôi đã đáp ứng A Nghĩa rồi, sẽ không đưa chuyện của cậu ra ánh sáng, vậy nên mỗi lần cậu chỉ diễn hai tiếng mà thôi, hơn nữa cũng sẽ để cậu mang mặt nạ. Cậu thật là may mắn tôi chỉ bắt cậu làm rối cũng không bắt cậu làm luyến đồng.”

Nghe vậy tôi mới hướng phía màn hình tivi nhìn lại, trời ạ! Diễn viên rõ ràng là một đứa nhỏ mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi, hắn bốn chân bị xích sắt trói lại, cả người bị kéo lên trên thành hình chữ đại, hắn có lẽ đã bị hạ thuốc, hai gò má đỏ ửng, ánh mắt mơ màng, toàn thân không tự chủ được mà dãy dụa.


Phân thân của cậu ấy bị để vào trong một ống khí, thậm chí tinh hoàn còn bị buộc một vòng thật lớn, trong màn hình âm nang đã dựng thành hình cây trụ. Một cây nhô ra dưới hậu đình đang chậm rãi nhúc nhích,.. nhất định là bị bỏ vào tính khí tự động.

Hậu đình cậu ta đang từ từ co rút lại càng lúc càng nhanh, đột nhiên toàn thân cậu cứng lại rồi không nhúc nhích, toàn thân như rung lên trong nội cúc có gì đó bắn đi ra,  là một cái trứng rung cỡ một quả tennis. Trời ơi tại sao lại có thể để vật lớn như vậy tiến vào.

Nhưng bởi vì phân thân của người đó bị giam cầm, vậy nên cho dù đã trướng căng trở thành màu đen nhưng vẫn cứ duy trì trì như vậy không có cách nào mà phóng ra, bộ phận đàn ông của cậu ấy bị làm cho đau đớn đến tận cùng. Cậu bé kia lúc này cũng chỉ có thể ở tại chỗ đó dùng hết sức mà lẩm nhẩm, tựa như một con cá bị ném lên bờ chỉ có thể giật giật giãy giụa. Dần dần mắt cậu bé đã chuyển sang màu trắng, cậu ấy thật sự là đã chịu không nổi.

Tôi đã không đành lòng nhìn tiếp được nữa, chỉ cần vừa nghĩ tới trong đầu liền nghĩ ngày mai cũng sẽ phải biểu diễn như vậy, dạ dày tôi từng đợt co rút lại, tôi đặt hai tay lên dạ dày phía trên nhưng cũng không khắc chế được cảm giác muốn ói, cuối cùng nhìn không được phải chạy vào toilet nôn điên cuồng.

Mấy ngày nay tôi vốn chẳng ăn uống được gì, vậy nên cũng chẳng nôn ra được thứ gì càng về sau có thể nôn ra một ít dịch màu vàng có lẽ là dịch dạ dày,, ngay cả như vậy sau khi xem xong những cảnh kia tôi cũng không tránh được mà ở chỗ này nôn khan.

“ Không nên, thực sự không nên, thực sự tại sao lại bắt tôi phải chịu như vậy, mẹ, xin lỗi, con nghĩ sẽ  bỏ qua, thực sự không có khả năng chịu đựng chuyện như vậy.”

Hắn bước đi thong thả cầm một xấp ảnh chụp đặt trước mặt của tôi, tôi như bị đánh một đòn trí mạng, dáng vẻ kia, hai ngực bị mang theo 2 cái kẹp, phân thân bị quấn lên đoạn dây hình con bướm, kĩ xảo của tấm ảnh khiến tôi phải bội phục, rõ ràng hai tay bị trói sau lưng, hết lần này đến lần khác nhìn vào trong hình cũng không nhìn ra vẻ mặt thống khổ, ở tấm ảnh đó nhìn lại cũng không thấy là bị ép buộc mà còn là vui vẻ.

Nước mắt nhất thời tràn mi, “ Làm sao có thể như thế được, anh làm sao có thể làm như vậy?” Tôi gầm nhẹ, đem xấp ảnh chụp đoạt lấy cầm chúng nó mà xé nát, từng tấm, từng tấm bị xé nát ra từng mảnh, không bao giờ… có thể hoàn lại được nữa.

“ Camera của cậu cũng không tệ đi, chụp rất rõ ràng, thế nhưng những tấm cậu xé vốn sẽ không dùng, ảnh chụp vẫn còn ở chỗ tôi, muốn rửa bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Mẹ cậu tôi nghĩ cũng muốn xem đi, để tôi gửi cho bà ấy thế nào?” Nhìn thấy nụ cười của hắn ở trong mắt tôi không thể nói ra sự khuất nhục này.

Vừa nghe thấy lời của hắn tôi nhịn không được mà tiến về phía hắn hướng hắn đánh một quyền, có thể bởi vì ra chậm, hắn bắt lại được sau đó lại đem tôi đẩy về phía sau làm mông bị đặt xuống mặt đất, lưng chạm vào bàn.

“ Vì sao, rốt cuộc là vì sao? Coi như bởi vì tôi không cẩn thận mà đưa tin anh là đồng tính luyến ái, thế nhưng không phải là mọi người đều tin tưởng anh sao? Về phần ảnh chụp cũng không phải tôi gửi đến để uy hiếp anh, không phải anh đã bắt A Lương bán đi rồi sao? Còn chưa hết giậ nữa? Nếu như nói anh muốn khiển trách tôi, cưỡng gian tôi còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn làm như vậy? Làm vậy đối với anh có gì tốt?”  Lòng tôi đồng nhất một cái, đơn giản cùng hắn giằng co.

“ Ngươi thì biết cái gì?” hắn rống to hơn, “ Nếu như không vì những hình này, trợ thụ chết tiệt của cậu lấy gì ra mà uy hiếp tôi, như thế nào khiến bệnh cũ của mẹ tôi tái phát, bà hiện tại sống chết chưa biết, nếu như mẹ tôi xảy ra chuyện gì không hay, tôi nhất định để cậu chôn cùng.”

“ Cái gì? làm sao có thể như vậy?” Tôi không rõ.


“ Làm sao có thể?… mẹ tôi là người rất cố chấp, bà nhất định phải tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn cùng tôi, sau đó kế thừa bang hội của cha, bà muốn cho cha không thể rời khỏi bà. Mà trên báo cậu viết như thế mẹ tôi vốn chịu không nổi, cái tên đáng chết kia lại gửi ảnh tới bị mẹ phát hiện được. Hiện tại bệnh tim của bà đang tái phát vẫn còn đang cấp cứu ở viện.” Hắn hung ác nhìn tôi nói.

“ Tôi không biết, tôi thực sự không nghĩ tới, tôi vốn không muốn đưa tin đó, nhưng chủ biên đã biết chuyện này,…” không đợi tôi giải thích xong hắn đã ngắt lời của tôi, “ Được rồi, đừng kiếm cớ nữa, bây giờ cậu hãy cầu nguyện ông bà của cậu cho mẹ tôi đừng gặp chuyện không may đi, bằng không tôi sẽ cho cậu chôn cùng.”

Nói xong hắn liền đi ra khỏi phòng tắm

Tại sao có thể như vậy, hình như từ ngày đó đến giờ, tôi luôn một mực hỏi những lời này, thế nào hết lần này đến lần khác tôi đều cho rằng bản thảo không có vấn đề gì vậy mà lại hại tôi rơi vào hoàn cảnh này.

Lưng đã bớt đi đau đớn một chút, tôi liền ra khỏi phòng tắm, hắn thì đang ngồi sau  bàn làm việc nói, “ Cậu ngày hôm nay có thể đi, tôi cũng không có hứng thú lại quay cậu, thế nhưng tại sao hôm nay cậu lại không đến dự họp kí giả?”

“ Tôi đã xin chuyển sang đưa tin về tài chính và kinh tế.” Tôi cúi mặt xuống nói không để hắn thấy được vẻ mặt tức giận của tôi.

“ Cậu hãy xin chuyển lại bộ phận kia đi, nếu không làm sao mà phối hợp với tôi. Hạn cậu trong vòng một tuần phải làm xong nếu không cậu cứ tự từ chức đi.” Hắn mặt không đổi sắc nói.

Vừa nghe hắn muốn tôi từ chức, tôi luống cuống, cả đời tôi mong muốn nhất là được làm phóng viên, thật vất vả hiện tại mới có khả năng thực hiện giấc mơ này, nếu như cứ vậy mà buông tha tôi thật không cam lòng. “ Đừng, xin anh tôi phối hợp, nhất định phối hợp với anh. Chỉ cần anh gọi điện thoại, tôi nhất định sẽ bỏ tất cả để nghe.” Tôi sợ đến vọt trước mặt hắn mà cầu hắn.

“ Cậu nói cái ngốc gì vậy, một mình cậu là phóng viên tài chính và kinh tế chạy đến gặp tôi làm cái gì? Lẽ nào cậu muốn ảnh chụp được phát tán, cái kia cũng không phải là chủ ý hay.” Hắn cũng không mặc kệ tôi.

Đúng vậy, làm sao bây giờ, hiện tại lại đến chỗ sư phụ khẳng định là không được, vậy cũng chỉ có thể từ chức, nhưng từ chức sẽ không có thu nhập, vậy bệnh của mẹ phải làm sao bây giờ? Tuy rằng hiện tại cũng không phải nằm viện nhưng bà mỗi ngày đều dùng thuốc Đông y cũng vô cùng đắt tiền.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

“ Cậu đi đi, lần sau nhớ phải nhanh chóng nghe điện thoại, đừng để tôi phải đơi lâu.”

Tôi bất chấp không quan tâm phía sau hắn nói cái gì, lại trở về bộ phận cũ cũng không phải là không có khả năng, sư phụ nhất định sẽ nhận, nhưng ở chỗ lão tổng phải lấy lý do gì? Làm như thế nào, tiền đồ của tôi coi như xong, so sánh ra thì không thể từ chức được, nếu từ chức rồi thì làm sao mà đối phó với mẹ được.


Tôi thần trí có điểm hoảng hốt, đi từ Hắc Sắc ra cũng không muốn gọi xe, cứ như vậy mà trở về nhà, đi hơn hai tiếng thì về đến nơi cũng không quan tâm mẹ lo lắng thế nào mà trực tiếp trở về phòng mình.

Mẹ,… con thực sự hối hận, tại sao lại làm phóng viên giải trí, vì sao lại muốn phỏng vấn Trọng Thanh, vì sao rõ ràng biết bản thảo đó chủ biên nhất định sẽ không trả về?

Mệt mỏi quá mà,…