Bao Dung Vô Bờ

Chương 31: Theo đuổi

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Buổi tối Tô Nịnh Nịnh tắm rửa xong, ngồi trước bàn trang điểm, vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da, vừa tự hỏi một vài vấn đề.
Cô đang nghĩ, vì sao Bùi Cận lại thích cô chứ?
Bắt đầu từ khi nào? Vì sao cô không hề nhận thấy được gì?


Tô Nịnh Nịnh nghĩ tới nghĩ lui thật lâu, ưu sầu vô cùng, đôi mày nhíu chặt, vẫn không nghĩ ra một đáp án hợp lý.
Một chút manh mối cũng không có.
[Anh, lại có người thổ lộ với em.]
Tô Tranh thấy nhiều đã quen: [Ồ, anh không rảnh.]


Từ nhỏ đến lớn Tô Nịnh Nịnh luôn xinh đẹp, hồi nhỏ là một cô bé trắng trắng mềm mềm, mặc váy xòe, đáng yêu không thôi. Sau đó từ từ lớn lên, ngũ quan càng thêm tinh xảo, làn da lại càng trắng mịn, đi đến đâu cũng có thể là tiêu điểm.


Mà từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu người theo đuổi Tô Nịnh Nịnh như vậy, lần nào cũng nhờ Tô Tranh giải quyết.
Tô Nịnh Nịnh: [Anh có rảnh cũng vô dụng, người này chắc anh không giải quyết được đâu.]
Phương thức giải quyết của Tô Tranh, chỉ có hai loại đơn giản.


Thứ nhất: Dùng thân phận thiếu gia Văn Châu trấn áp, không uổng chút sức lực nào.
Thứ hai: Trực tiếp động tay, dùng nắm đấm dùng chân, cũng hiệu quả nhanh chóng.
Nhưng hai loại phương thức này, hiển nhiên là không thích hợp với Bùi Cận.


Hơn nữa Tô Trường Bách và Tô Tranh vẫn luôn dạy dỗ Tô Nịnh Nịnh, sau này tìm bạn trai, nhất định phải tìm người tốt với cô hơn cả hai người họ.
Người tốt hơn cả Tô Trường Bách và Tô Tranh… Chắc chắn là rất khó tìm.
Tô Tranh: [Nếu em muốn yêu đương, trước tiên phải dẫn cho anh xem đã.]


Tô Tranh: [Không qua được cửa ải là anh thì cửa sổ cũng không có đâu.]
Tô Tranh: [Người mà ngay cả cửa sổ cũng không xứng, ông đây sẽ đánh gãy chân anh ta.]
Tô Nịnh Nịnh nghĩ, Tô Tranh là một người kiểm nghiệm tiêu chuẩn hợp lý.


Qua một lát, Tô Nịnh Nịnh để điện thoại xuống, ôm mặt, nhìn chính mình trong gương, gật đầu, cười rất ngọt ngào.
“Mình xinh đẹp đáng yêu thế này, có người thích cũng là chuyện đương nhiên.” Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng, mỗi một âm đều như nốt nhạc dương cầm.


Điều này khiến cô cảm thấy mình đã nghĩ thông suốt.
Ngón tay gõ nhẹ vào má, cô chui vào chăn, an tâm ngủ.
Lúc này, ở Mỹ là mười giờ sáng.
Bùi Cận ra khỏi phòng tắm, nhìn đồng hồ, quyết định gọi cho bạn tốt.
“Mình nói với cô ấy rồi.” Bùi Cận thong dong mở miệng.


“Cô ấy đồng ý rồi?” Không biết anh bạn bên kia đang ở nơi nào, gió hơi lớn, trong điện thoại vang lên tiếng “phần phật”.
“Chưa.”
“Cô bé kia rất kiên cường đấy, thế mà không bị cậu dọa đến.” Bên kia nói theo anh, có hơi thất thần.


“Nhưng không đồng ý mới là bình thường, nếu đồng ý rồi thì cũng không phải người cậu có thể thích.”
Tuy chỉ là một cô gái chưa đến hai mươi tuổi. Nhưng làm bạn tốt của anh nhiều năm, anh ta biết người có thể khiến Bùi Cận yêu thích, nhất định là có chỗ độc đáo của riêng mình.


“Cũng đúng, gánh thì nặng mà đường thì xa.” Bùi Cận bật cười, nói: “Mình còn phải từ từ theo đuổi cô ấy.”
“Phải tốt với cô ấy chút, nếu không cô gái nhỏ rất hay mang thù.”
“Dừng dừng.” Bên kia nghe thấy giọng anh bắt đầu dịu dàng thì nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.


“Cậu vẫn nên chờ theo đuổi được người ta rồi hẵng khoe ân ái thì hơn.”
Hiện tại anh ta từ chối thức ăn cho chó.
“Nói chuyện không vui với cậu này.” Anh bạn kia chuyển đề tài, hỏi: “Nghe nói cậu và mẹ cậu cãi nhau.”


“Không tính là cãi nhau.” Bùi Cận không để chuyện này trong lòng: “Nhiều lắm là không chịu phục tùng quản lý nữa.”
“Cậu không sợ bà ta từ Mỹ bay về sao?”
“Bà ta sẽ không làm vậy đâu.” Bùi Cận rất chắc chắn: “Bà ta sẽ không vì chút chuyện này mà lăn lộn.”


Anh quá hiểu Triệu Tố Ưng. Bà ta đưa Giang Đình Dung đến để trông coi anh, còn bản thân thì tuyệt đối sẽ không tự mình làm.
Im ắng một lát, Bùi Cận nói tiếp: “Cũng đến lúc giải quyết mọi chuyện rồi.”
“Cậu quyết định?”


“Bao nhiêu năm qua, mình cứu vớt Hoằng Pháp, chỉ chút này là đã đủ rồi.”
Bùi Cận lạnh nhạt nói, dường như không cảm thấy đây là chuyện lớn gì.
“Nên mình không cần, một chút cũng không muốn.”


“Đúng rồi, Nguyên Đán mình về nước, cậu có thời gian không?” Anh bạn kia cười ha hả, hỏi: “Cô bé của cậu cũng có thời gian không?”
“Mình có thời gian.” Bùi Cận nói xong câu đó, giọng lập tức lạnh đi không ít: “Nhưng cô ấy có thời gian hay không, liên quan gì đến cậu.”


“Không phải mình muốn gặp sao? Còn một chuyện nữa, hạng mục lần trước của cậu…”
Bên kia điện thoại còn chưa nói dứt lời, Bùi Cận đã mở miệng chen ngang: “Mình còn có việc, cúp trước đây.”


“Không phải chứ, giờ bên cậu là tối muộn, có thể có chuyện gì.” Người kia sợ anh cúp máy, sốt ruột hô to lên.
“Chuyện lớn. Phải đi xem cô ấy có đá chăn không.”
“…”
Nói xong, Bùi Cận cúp điện thoại.
Để điện thoại xuống, anh thật sự đến phòng Tô Nịnh Nịnh.


Sao cô có thể ngủ lộn xộn như vậy, bao nhiêu tuổi rồi, ngủ một giấc còn muốn lật toàn bộ giường lên, không có một giây một phút nghỉ ngơi.
Bùi Cận nhẹ chân, đi đến mép giường, kéo chăn đã rơi xuống bả vai cô lên. Anh quen tay quen chân, giúp cô đắp lại chăn, xong rồi thì giúp cô dém chăn.


Tô Nịnh Nịnh vừa ngủ chưa được bao lâu, vẫn ngủ khá nông, cảm giác có động tĩnh, bỗng nhiên giật mình, mở mắt, muốn ngồi dậy theo bản năng.
Bùi Cận đang cúi người trên đầu giường, hai tay nắm góc chăn, mà Tô Nịnh Nịnh vừa cử động, chóp mũi đụng phải chóp mũi anh.


Cô chống người, động tác dừng lại.
Vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt cô còn mơ màng, chớp mắt, phản ứng đầu tiên là cho rằng mình đang nằm mơ.


Gương mặt Bùi Cận phóng đại ngay trước mắt, sóng mũi đôi mắt đều hết sức chân thật, mà chóp mũi cô rất gần anh, còn có thể cảm giác được làn da anh hơi lạnh.
Đúng thật là anh, hình như không phải nằm mơ.
“Có thể cho em hôn.” Bùi Cận thấp giọng mở miệng, mang theo ý cười.


Theo động tác hiện giờ, thật sự giống như Tô Nịnh Nịnh sắp hôn anh.
Cô từ từ ngả người xuống, cách xa Bùi Cận rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Sao chú lại ở đây?”


“Ngủ cho ngoan ngoãn.” Bàn tay Bùi Cận vuốt ve má cô, để cô nằm xuống đàng hoàng, nói: “Em không đá chăn, tôi sẽ không ở chỗ này.”
“Thật không?” Tô Nịnh Nịnh không tin lắm, nuốt nước miếng, hỏi: “Chú sẽ không… có mưu đồ gây rối với cháu chứ?”


“Có.” Bùi Cận thành thật gật đầu.
“Bệnh em còn chưa hết, mưu đồ gây rối, tôi có thể chờ đến sau này.”
Bùi Cận nhìn cô, nói tiếp: “Đến lúc đó, em muốn thế nào thì thế đó.”
Cổ họng Tô Nịnh Nịnh cứng lại, trân trân nhìn anh.
Từ khi nào lại biến thành cô muốn rồi?


Bùi Cận nói chuyện thật đúng là có thể xoay ba trăm sáu mươi độ.
“Sáng mai đừng ngủ nướng.” Bùi Cận nói, nhìn thoáng qua bên cạnh.
Tô Nịnh Nịnh lại tháo pin đồng hồ báo thức ra. Có mấy lần cô tháo pin ra, yên tâm đặt ở đầu giường, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.


Sau đó Bùi Cận sẽ lắp pin lại, thuận tiện để đồng hồ báo thức xa chút, ví như dụ trên bàn trang điểm.
Mỗi sáng khi Tô Nịnh Nịnh thức dậy, luôn mơ mơ màng màng không nghĩ ra tối hôm trước mình đã làm gì, cho nên cô tự nhiên mà cho rằng, là mình đặt ở đó.


Cô còn sẽ rất cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc mình có tháo pin không?
Nhưng lần nào cũng không nghĩ ra kết quả.
“Thôi.” Bùi Cận nhìn đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Sáng mai tôi tới kêu em rời giường.”


Tiết đầu tiên của sáng mai là tám giờ hai mươi, Tô Nịnh Nịnh đi học, thường thường xuất phát vào lúc bảy giờ bốn mươi.
Đi trên đường mười lăm phút, tìm phòng học năm phút, đến phòng học, vẫn còn thừa chút thời gian. Nhưng sáng hôm nay mới bảy giờ, Bùi Cận đã kêu Tô Nịnh Nịnh ra ngoài.


“Chú có việc gấp à?” Tô Nịnh Nịnh nhìn đồng hồ, cảm thấy không cần ra cửa sớm như vậy.
“Nếu chú có việc gấp thì cháu có thể tự mình bắt xe đi.”
“Xe ở ngay bên ngoài.” Bùi Cận không trả lời câu hỏi của cô, chỉ ngăn Tô Nịnh Nịnh đang muốn về phòng lại.
“Đi thôi.”


Bùi Cận nói không còn sớm, nếu mà muộn hơn thì khả năng sẽ đến trễ.
Lúc anh nói lời này, Tô Nịnh Nịnh còn đang suy nghĩ, chẳng lẽ là thời gian học rời lên?
Cô khó hiểu lướt diễn đàn, đâu có thấy thông báo nào.
Ra khỏi cửa lại không thấy được xe.


Bùi Cận đẩy chiếc xe đạp bên cạnh đến, đôi chân vòng qua, ngồi lên, sau đó vỗ ghế sau, thản nhiên nói: “Ngồi lên đi.”
“Ngồi cái này?” Tô Nịnh Nịnh kinh ngạc.
“Ừ.” Bùi Cận gật đầu.


Bùi Cận nghĩ, Tô Nịnh Nịnh luôn nói anh tuổi tác lớn, cảm thấy anh và cô không cùng một thế hệ, có sự khác nhau.
Nếu vậy thì, làm chút chuyện mà những người tuổi cô thích làm vậy.
Ví như như đạp xe đạp đưa cô đi học.


“Chú biết đi không?” Tô Nịnh Nịnh nửa tin nửa ngờ, đứng chậm chạp bất động: “Không ngã chứ?”
Cô sợ nhất là ngã.
Vì ngã mà bị đau thì còn được, nhưng nếu ngã mà trầy da tróc thịt, vậy mới thật sự khiến người ta khó chịu.


“Có thể thử xem.” Bùi Cận nghĩ đến vấn đề của cô, nói: “Có ngã thì chúng ta cũng cùng nhau ngã.”
Tô Nịnh Nịnh nơm nớp lo sợ ngồi lên.
Cô sợ hãi, vừa ngồi xuống thì liền túm chặt áo Bùi Cận, suy nghĩ, cảm thấy như vậy không an tâm lắm, không hề ngại ngùng, đưa tay ôm eo anh.


“Chú Bùi, cháu ôm chú chỉ vì sợ thôi.” Tô Nịnh Nịnh sợ hãi, còn không quên giải thích với anh, nói: “Chú đừng có hiểu lầm.”


Tuy Bùi Cận nói muốn theo đuổi cô, có hơi kỳ lạ, khó có thể tiếp thu. Nhưng cảm giác có thể sai bảo anh thật sự quá tuyệt vời, Tô Nịnh Nịnh còn muốn thể nghiệm nhiều hơn, tạm thời như vậy cũng không tồi.
Xưng vương xưng bá.


Bùi Cận cúi đầu nhìn cánh tay bên hông mình, trắng trắng mềm mềm, bắt mắt vô cùng.
Khóe môi anh nhếch lên.
Bùi Cận chở cô đi đường nhỏ, không kẹt xe, cũng không có nhiều người, chỉ là phải đi vòng hơn bình thường một chút.


Tô Nịnh Nịnh ngẩng đầu, nhìn Bùi Cận phía trước, hơi hơi nghiêng đầu, cả người lướt trong gió lạnh, đột nhiên cảm thấy, dường như cô thấy anh của thời niên thiếu.
Khi Bùi Cận bằng tuổi cô bây giờ… Cô mới học tiểu học.


Tô Nịnh Nịnh nghĩ, Bùi Cận trước đây, cũng là tính cách như thế này sao?
Lạnh lùng xa cách, không có tình người.
Nhưng anh rất biết chăm sóc người khác. Ở bên cạnh anh, sẽ khiến người ta cảm thấy rất an tâm.


Xe đạp chạy đến tận dưới khu dạy học, Bùi Cận mời dừng lại, nói: “Được rồi, có thể xuống rồi.”


Dù sao cũng đang là tháng mười hai, gió lạnh thấu xương, Tô Nịnh Nịnh lạnh đến mức hai tai đỏ lên. Cô bĩu môi, bả vai run run, không vui nói: “Cháu không thích ngồi cái này, gió lớn, lạnh muốn chết.”
Tuy Bùi Cận ở phía trước cô, đã chắn được rất nhiều, nhưng gió vẫn thổi mạnh.


“Vậy cháu thích đi xe gì?”
“Đi…” Tô Nịnh Nịnh vừa muốn trả lời, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng mắt nhìn Bùi Cận.
Để lại một câu tức giận, rồi vội vàng chạy vào trong phòng học.
“Tự chú lái xe đi.”