Bao Dung Vô Bờ

Chương 18: Kìm nén

Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tô Nịnh Nịnh không nhúc nhích. Cô giương mắt nhìn anh, thân thể dần cứng đờ, im lặng một lát, cô nhỏ giọng hỏi: “Chú Bùi, chú điên rồi à?”
Giọng Tô Nịnh Nịnh nhẹ nhàng, âm cuối tràn ngập nghi hoặc. Nhưng thật ra trong lòng lại chột dạ.


Mà rơi vào mắt Bùi Cận là khuôn mặt diễm lệ của Tô Nịnh Nịnh, toàn bộ đôi mắt bị cô chiếm giữ, cũng chỉ có cô.
Bùi Cận nắm chặt ly rượu, gật đầu, không chút để ý đáp: “Ừ, điên rồi.”
Theo như lời bạn tốt của anh.
Từ ánh mắt đầu tiên thấy cô, anh đã điên rồi.


Cả đời này anh sẽ vĩnh viễn nhớ đến buổi chiều hôm đó…
Là trời cao ban ân cho anh.
Trên đỉnh đầu Tô Nịnh Nịnh vang lên tiếng hít thở nhè nhẹ của anh. Trái tim cô hơi run lên, hô hấp chậm lại, đột nhiên thấy hoảng loạn, đứng lên.
“Chú… chú… chú nằm mơ đi. Không có khả năng!”


Cô cảm thấy Bùi Cận đang nói đùa, nhưng giọng anh lại khiến lòng cô ngứa ngáy, cả người bắt đầu hoảng loạn. Cảm giác rất không thoải mái. Nhưng đồng thời trong lòng còn có một âm thanh khác nói cho cô, Bùi Cận là người đứng đắn, sẽ không làm ra chuyện gì không tốt.


Lúc này, Bùi Cận đưa tay cầm ly rượu khác, rót rượu ra, đưa cho Tô Nịnh Nịnh.
“Uống với chú.”
Tô Nịnh Nịnh nhìn ly rượu, rồi cảnh giác nhìn anh.


“Tâm tình chú tốt, cháu muốn gì chú cũng đồng ý.” Bùi Cận mỉm cười với Tô Nịnh Nịnh: “Lại đây. Chẳng lẽ chú còn có thể làm gì cháu sao?” Bùi Cận thấy Tô Nịnh Nịnh bất động, nhíu mày nói một câu, tâm tình có vẻ không tốt.


Tô Nịnh Nịnh nghĩ lại, thấy cũng đúng. Bùi Cận là người mà bố cô tin tưởng, hơn nữa mấy ngày nay ở chung, anh là kiểu người gì, cô cũng thấy rõ ràng.
Ngoại trừ đôi khi quá nghiêm khắc, nói mấy câu khiến người ta không thích thì… Xem như anh cũng được, là một trưởng bối khá tốt.


Vì thế Tô Nịnh Nịnh lại ngồi xuống. Cô cầm lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ.
“Chú đâu có nghe bố cháu nói cháu thích bóng rổ?” Giọng Bùi Cận lười nhác, mang theo chút dò hỏi.
“Thì… cháu muốn đi xem không được sao?” Tô Nịnh Nịnh hơi chột dạ, yếu ớt trả lời.


“Cháu xem hiểu à?” Bùi Cận hỏi tiếp.
“Cháu…” Tô Nịnh Nịnh quýnh lên, mày nhăn lại, giận dữ nói: “Bùi Cận, chú đừng khinh thường người khác!”, vừa giận lên là cô liền không kiêng kỵ gì, gọi thẳng tên, “Không phải chỉ là một trận bóng rổ sao? Có gì mà cháu xem không hiểu?”


Âm lượng của Tô Nịnh Nịnh lớn hơn không ít: “Cháu cũng đâu phải người đầu óc có vấn đề.”
“Chú cho rằng cháu là thế đấy.” Bùi Cận tiếp lời cô.


Lần này, Tô Nịnh Nịnh hoàn toàn không át được lửa giận. Cô cảm thấy đầu óc mình đúng là hỏng rồi mới nghĩ đến việc xin xỏ Bùi Cận.
Đây là lựa chọn sai lầm nhất!
Quả thực là lãng phí thời gian của mình, còn cực khổ làm mấy thứ này, không bằng cho cún ăn.


Tô Nịnh Nịnh nghĩ vậy, đưa tay kéo cái đĩa trước mặt Bùi Cận, để qua chỗ mình.
“Chú đừng có ăn.”
Bùi Cận nhìn dáng vẻ cáu kỉnh của cô, ý cười trong mắt như nước trào dâng.
Dường như nhìn thấy Tô Nịnh Nịnh giận dỗi, anh liền vui vẻ.


Ánh mắt kia làm Tô Nịnh Nịnh cảm thấy… Anh đang xem khỉ trong vườn bách thú.
“Cháu hỏi chú lại một lần nữa, chú có đồng ý không?” Tô Nịnh Nịnh trừng mắt, có phần hung dữ.
Nếu mềm không được, vậy chỉ có thể dùng cứng.


Bùi Cận cứ nhìn cô như vậy, ý cười trong mắt không đổi, miệng lại ngậm chặt, không nói gì.
Nhìn anh thế này… Xem như Tô Nịnh Nịnh đã hiểu.
Không phải là không đồng ý sao, vậy ngay từ đầu nói rõ luôn với cô không phải tốt hơn à, còn tốn thời gian với anh.


Nghĩ vậy, Tô Nịnh Nịnh xoay người, lập tức đi ra ngoài. Bước chân bình bịch, giống như muốn mượn hành động này để biểu đạt mình đang phẫn nộ đến mức nào.


Sau khi về phòng, Tô Nịnh Nịnh ngồi ở mép giường, gửi tin nhắn cho Sơ Lục. Đơn giản là lên án Bùi Cận quá đáng thế nào, quả thực có thể khiến người sống sờ sờ tức chết.
Sơ Lục không trả lời cô.
Giờ này, chắc là cô ấy mới đi làm thêm về, ở trên đường hoặc đang tắm rửa.


Nếu cô ấy không trả lời, Tô Nịnh Nịnh tắt giao diện điện thoại, cũng không chờ nữa, cô chỉ muốn tìm ai đó để phát tiết một chút.
Tiếp theo, cô ngồi xuống bàn trang điểm để tẩy trang, đúng là uổng công mình trang điểm lâu như vậy.


Tô Nịnh Nịnh tẩy trang xong thì đi rửa mặt tắm rửa, lăn lộn cả tối, thật sự rất mệt, cũng không muốn chăm sóc da nữa, có thể là vì cô vừa uống chút rượu, đầu óc hơi choáng váng.
Chắc là do rượu.


Dù sao thì trước đây cô uống nhiều mấy ly cũng đâu thấy vấn đề gì, không giống như bây giờ, xây xẩm không thoải mái.
Bùi Cận ngồi dưới nhà ăn, ăn hết bánh Tô Nịnh Nịnh làm. Tuy buổi tối anh đã ăn cơm, nhưng nếu Tô Nịnh Nịnh làm riêng cho anh, dù dạ dày không còn chỗ anh vẫn muốn ăn.


Lúc anh dọn dẹp chén đũa đưa vào phòng bếp mới phát hiện bên trong vô cùng hỗn độn.
Thảo nào vừa rồi đóng cửa không cho anh vào…
Bùi Cận nhìn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nếu sáng mai cô giúp việc đến đây quét dọn, thấy cảnh tượng này, nhất định cũng bị dọa nhảy dựng.


Bùi Cận đứng ở cửa, suy nghĩ một lát, sau đó xắn tay áo lên, chuẩn bị tự mình dọn dẹp phòng bếp, còn nói để Tô Nịnh Nịnh nấu cơm, quét tước vệ sinh. Cuối cùng anh đều phải dọn dẹp cục diện hỗn độn.


Bùi Cận lau chùi phòng bếp sạch sẽ, đến lúc làm cho nó hoàn toàn phục hồi nguyên trạng thì đã hơn một giờ sáng, khi đó anh mới lên lầu, chuẩn bị về phòng.
Phòng Tô Nịnh Nịnh không đóng cửa, Bùi Cận nhìn, nhíu mày, nhẹ chân đi qua.


Từ cửa nhìn vào trong, anh phát hiện Tô Nịnh Nịnh đang ghé vào bàn, không có động tĩnh, hình như là ngủ rồi.
Trời lạnh như vậy, cô chỉ mặc váy ngủ, cứ vậy mà thϊế͙p͙ đi.
Bùi Cận không hài lòng, nhẹ nhàng đi vào trong phòng, đến bên cạnh Tô Nịnh Nịnh thì ngừng lại.


Cô thật sự đã ngủ rồi, hơn nữa còn ngủ rất say.
Bùi Cận cúi người, bàn tay đỡ sau cổ Tô Nịnh Nịnh, một tay khác đỡ dưới chân cô, dùng chút lực, bế cô lên.


Tô Nịnh Nịnh rất nhẹ, trên người cô, chỗ nào nên có thịt thì có thịt, không nên có thịt thì hoàn toàn không có chút thịt dư.
Bùi Cận bế cô lên, không phí nhiều sức lực, anh đặt cô trên giường.
“Chỉ cần cháu nói với chú một câu, sao chú có thể không đồng ý đây?”


Bùi Cận nhẹ nhàng lên tiếng, sợ làm ầm đến cô nên giọng ép rất rất thấp, cũng chỉ có lúc cô ngủ, anh mới có thể nói chuyện với cô như vậy.
Hai mắt Bùi Cận dịu dàng, chuyện đơn giản nhất trên đời này, chính là Tô Nịnh Nịnh muốn dụ dỗ anh.


Thậm chí cô không cần dụ dỗ, chỉ cần nhìn anh một cái, chỉ cần nói một lời… Vậy là đủ.
Cái gì cũng có thể.
Bùi Cận cúi người, muốn hôn lên khóe môi cô. Chỉ chút nữa là cánh môi chạm đến cô, nhưng Bùi Cận dừng lại.


Anh nắm chặt chăn, khớp xương ngón tay trắng bệch, cực lực kìm chế. Anh dừng lại một lát, cuối cùng nhổm dậy, ánh mắt vẫn nhìn cô như cũ, không dời đi.
“Được rồi, chú đồng ý với cháu.” Anh nói bên tai cô, âm thanh nhỏ nhẹ, lại ngập tràn yêu chiều.
Nói được thì làm được.


Vừa rồi thấy dáng vẻ cô tức giận rất thú vị, anh mới trêu cô hai câu, nhưng có vẻ cô ghi hận anh luôn rồi.
Bùi Cận rất muốn ôm cô, cô gái của anh đang ở ngay đây, nhưng đôi tay anh lại cứng đờ, không dám tiến lên phía trước.


“Nịnh Nịnh của chúng ta, muốn gì thì cứ nói, nhất định sẽ cho cháu.”
Trong mắt Bùi Cận là dung nhan say ngủ của Tô Nịnh Nịnh, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn trong không khí.
“Có điều…”


Bùi Cận tạm dừng, trong lời nói chứa đựng sự cô đơn, thật cẩn trọng, rất khó để nhìn thấy dáng vẻ này của anh.
“Nịnh Nịnh… Đừng để chú chờ lâu quá.”
Chờ đợi và kiềm chế, cũng là một chuyện rất khổ cực.


Cô nhất định là của anh, nếu anh đã nhận định, vậy sẽ không thể nào không chiếm được.
Chỉ là anh hy vọng, có được sự thật lòng của cô. Cho nên phải từ từ thôi.
Sau tối hôm đó, Tô Nịnh Nịnh rất tức giận, không nói câu nào với Bùi Cận.


Cô còn nhét chiếc váy đỏ kia xuống dưới đáy tủ quần áo, để những món đồ khác lên, chôn trong một đống quần áo, để mình mở tủ quần áo cũng không nhìn thấy.
Chú Bùi đáng ghét.
...
Thứ sáu là ngày trận chung kết bóng rổ diễn ra.


Buổi sáng, Tô Nịnh Nịnh ra khỏi phòng, vừa xuống lầu đã thấy Bùi Cận chờ ở phía dưới, cô mím môi, nhìn cũng không nhìn anh một cái, cầm túi xách lên, trực tiếp đi ra ngoài.
“Tô Nịnh Nịnh, đứng lại.” Bùi Cận lạnh giọng quát nhẹ một câu.


Tô Nịnh Nịnh căn bản không hề để ý, nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ bỏ lỡ trận bóng rổ, cô liền đặc biệt tức giận.


Thật ra một trận bóng rổ cũng không quan trọng như thế, không xem được thì thôi, cũng không có gì. Nhưng nhớ đến việc mình xin xỏ Bùi Cận, làm nhiều chuyện như vậy, kết quả lại không được gì, cô vô cùng thất vọng và tức giận.
Vô! Cùng! Tức! Giận!


“Đứng lại.” Bùi Cận lạnh giọng nhấn mạnh lần nữa.
Tô Nịnh Nịnh ngẩn ra, cuối cùng vẫn dừng chân.
“Làm gì?” Cô quay đầu, ánh mắt cũng lạnh lùng.
“Này, vé cháu muốn.” Bùi Cận cầm hai tờ vé, đưa cho Tô Nịnh Nịnh.


Tô Nịnh Nịnh nhìn thấy, lập tức ngây ra. Cô cúi đầu nhìn vé, một hồi lâu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Bùi Cận.
Đây là có ý gì?
Anh thật sự lấy hai tấm vé cho cô?


Sự phẫn nộ tích tụ trong lòng đã gần tràn đầy, nhưng lúc này anh cầm vé đứng trước mặt cô, một bụng lửa giận tiêu tán, nhất thời Tô Nịnh Nịnh không biết làm sao.
“Đi thôi, hôm nay chú đi cùng cháu.” Bùi Cận nhét vé vào tay cô.


“Chú cũng đi xem trận bóng rổ?” Tô Nịnh Nịnh giật mình, ngơ ngác hỏi anh.
Nhưng trận bóng rổ diễn ra vào buổi chiều, giờ anh đi cũng không đúng.
“Hôm nay chú có toạ đàm.” Bùi Cận giải thích: “Chẳng lẽ khoa các cháu không có thông báo sao?”


Tô Nịnh Nịnh lắc đầu, không phải không có thông báo, mà là cô không nhìn thấy thông báo.
“Tọa đàm kiểu này, đều là mỗi lớp sắp xếp vài người xem.” Tô Nịnh Nịnh nhỏ giọng nói thầm: “Cũng không đến phiên cháu làm người xem, vì sao cháu phải biết?”


“Vậy hôm nay cháu có đi nghe không?” Ánh mắt Bùi Cận lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tô Nịnh Nịnh.
Tô Nịnh Nịnh vừa muốn trả lời là “Không đi”, nhưng thấy chiếc vé trên tay mình thì khựng lại, sửa miệng.
“Vậy… Đi thì đi.”