Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Chú Bùi khen cô, cảm giác như gặp quỷ.
Dù sao thì trong mắt anh, Tô Nịnh Nịnh không có chỗ nào tốt, chỉ thiếu điều không phải con gái, nhưng không thể không thừa nhận, anh nói hai chữ “rất đẹp” này, trong lòng Tô Nịnh Nịnh vẫn nhộn nhạo.
Con gái luôn thích nghe mấy lời như vậy, đều thích được người khác khen. Đặc biệt là kiểu người cả ngày chẳng nói được mấy chữ như Bùi Cận. Vậy nên một khi anh nói ra cái gì, liền có vẻ rất hiếm hoi.
Hơn nữa Tô Nịnh Nịnh nghĩ, chỉ là thử xem mà thôi, cũng đâu mất miếng thịt nào, trong khi cô lại thích chiếc váy này như vậy, vì thế cô cầm lấy chiếc váy trong tay anh.
“Được rồi, cháu thử xem.”
Bùi Cận nhìn Tô Nịnh Nịnh vào phòng thử đồ. Anh lùi về sau vài bước, ngồi xuống sô pha, nhìn về phòng thử đồ, chờ Tô Nịnh Nịnh ra.
Chiếc váy cô mặc có hơi phức tạp, phải chờ một lát.
Hai phút sau, cửa phòng thử đồ vẫn yên ắng như cũ, bên ngoài lại có giọng nữ giận dữ vang lên: “Váy tôi đâu? Đã dặn mấy cô để lại cho tôi rồi, tôi muốn cái váy đó!”
Giang Đình Dung đi vào trong, trên mặt tràn ngập sự tức giận, thấy Bùi Cận, bước chân cô ta đột nhiên dừng lại.
“Tổng giám đốc Bùi, đây là cửa hàng đồ nữ, sao anh lại đến đây?” Giang Đình Dung nhìn Bùi Cận, dần thu lại vẻ mặt, giọng lạnh lùng: “Thật là trùng hợp.”
Bùi Cận cúi đầu, ngón tay gõ đầu gối, không để ý đến cô ta.
Giang Đình Dung thấy phản ứng của anh thì rất không vui. Cô ta mím môi, nhìn nhân viên cửa hàng, nhấn mạnh lần nữa: “Váy đâu?”
Hai người này đều không thể trêu vào, nhân viên cửa hàng không biết nên làm sao. Cô ấy nhìn Bùi Cận, mặt lộ vẻ khó xử.
Giang Đình Dung lập tức hiểu ra.
Vừa rồi anh luôn nhìn về phía phòng thử đồ, Giang Đình Dung không khỏi suy đoán, nói: “Không phải là ở trong tay tổng giám đốc Bùi chứ?”
Bùi Cận vẫn không để ý đến cô ta như cũ, có lẽ là đã quen với thái độ như vậy của anh, tập mãi thành quen, cô ta không quá bận tâm.
“Thật hiếm lạ.” Cô ta nhìn sang phòng thử đồ, cười nhạt một tiếng. Bùi Cận này, không gần nữ sắc, đến bây giờ đã gần ba mươi tuổi, cô ta vẫn chưa phát hiện anh qua lại thân thiết với cô gái nào.
Cho nên cô ta không lo sợ.
“Lấy váy ra đây, tôi muốn thử.” Giang Đình Dung sầm mặt, quay đầu nhìn nhân viên cửa hàng, giọng chèn ép, nói như ra lệnh: “Bây giờ lấy ngay.”
Bùi Cận còn ở đây, cô ta lại một hai phải đối nghịch với anh.
Nhân viên cửa hàng nhíu chặt mày, nhìn Bùi Cận rồi lại nhìn Giang Đình Dung, thật sự không biết nên làm sao.
Hai người này, một người là CFO của Hoằng Pháp, một người là tổng giám đốc của Hoằng Pháp, đắc tội với ai cũng không hay.
“Ai dám lấy?” Bùi Cận thong dong mở miệng, ngữ điệu rất nhẹ, phân lượng lại rất nặng.
“Tôi muốn.”
Anh nói không nặng không nhẹ như vậy, còn dùng điệu bộ không để bất cứ ai vào mắt, khiến Giang Đình Dung không chịu nổi.
“Bùi Cận, anh đừng quên, tôi tới Hoằng Pháp là vì cái gì.”
Giọng Giang Đình Dung đột nhiên cao lên, trở nên hơi thé, lúc này càng tức giận hơn, không chỉ vì chiếc váy, cô ta không tin Bùi Cận thật sự mang phụ nữ đến đây.
“Vậy thì liên quan gì tới tôi?” Mặt mày Bùi Cận hờ hững, vẫn nhìn phòng thử đồ, không muốn nhìn cô ta thêm nữa.
“Tôi có vợ rồi.”
Giang Đình Dung vẫn không tin lời anh nói. Cô ta bám lấy anh nhiều năm như vậy, chính là muốn mãi được ở gần anh, mặc kệ anh có thái độ gì với cô ta.
Dù sao thì cuối cùng cũng bị mẹ bức ép, ngoại trừ cưới cô ta, anh còn có thể làm gì.
Đúng lúc này, Tô Nịnh Nịnh thay đồ xong, cửa phòng thử đồ mở ra.
Bùi Cận lập tức đứng dậy đi qua, chặn người trước cửa, cánh tay giang ra, ôm cô vào lòng.
Tô Nịnh Nịnh vừa ra, đập vào mắt là ngực anh, cô giật mình ngẩng đầu, còn chưa nói gì, Bùi Cận đã mở miệng trước.
“Giúp chú một chút.” Bùi Cận hạ giọng, cánh môi hơi mấp máy, chỉ mỗi Tô Nịnh Nịnh có thể nghe thấy giọng anh.
“Tô Nịnh Nịnh, đến lúc cháu thể hiện rồi.”
Tô Nịnh Nịnh ngơ ngác.
Cô còn chưa phản ứng lại, Bùi Cận đã giữ tay cô.
Anh kéo cô đi ra ngoài, đến trước gương mới dừng lại.
Bùi Cận đứng phía sau Tô Nịnh Nịnh, đôi tay ôm vai cô, để cô nhìn mình trong gương.
Mái tóc Tô Nịnh Nịnh uốn xoăn, thả tự do phía sau, bởi vì thay quần áo, giờ có hơi rối.
Tay Bùi Cận đặt trên tóc cô, cảm giác mái tóc trong tay mượt mà mềm mại, còn có mùi hương thoang thoảng từ cổ cô.
Tô Nịnh Nịnh có thể cảm nhận hơi thở của anh ở trên đỉnh đầu rất rõ ràng.
“Nịnh Nịnh của chúng ta thật là đẹp mắt.” Bùi Cận nhìn Tô Nịnh Nịnh trong gương, lên tiếng khen, vẫn là kiểu nói chầm chậm thản nhiên như mọi khi, nay lại thêm chút mập mờ.
Tô Nịnh Nịnh càng thêm khó hiểu. Cô nghĩ, chỉ thay một cái váy mà thôi, Bùi Cận đã trúng tà rồi?
Quá đáng sợ.
Hơn nữa, ai là Nịnh Nịnh nhà anh! Chú Bùi có biết xấu hổ hay không!
“Chú Bùi, cháu…” Tô Nịnh Nịnh quay đầu, mới nói được một nửa, người đã bị Bùi Cận xoay lại.
“Cái này cũng mua đi.” Tay Bùi Cận dừng ở eo cô.
Tô Nịnh Nịnh sợ ngứa, không thoải mái lắm, muốn cách Bùi Cận xa chút, nhưng lại bị anh giữ chặt.
“Bùi Cận!”
Giang Đình Dung nhìn hai người từ phía sau, động tác hết sức thân mật, dường như hoàn toàn không nhận thấy xung quanh còn có người khác. Cô ta nhìn mà đau mắt, tức giận gọi tên anh, nghiến răng nghiến lợi.
“Anh thật quá đáng.”
Giang Đình Dung có loại cảm giác bị phản bội.
Hoằng Pháp bao nhiêu người, ai cũng biết quan hệ giữa cô ta và nhà họ Bùi, hôm nay Bùi Cận làm chuyện như vậy, nếu bị truyền ra, cô ta sẽ rất mất mặt. Hơn nữa, làm sao anh có thể… thân mật với cô gái khác.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới chú ý đến Giang Đình Dung phía sau. Dường như cô đã hiểu ra vì sao, đôi mắt chớp chớp, tò mò hỏi: “Chú Bùi, đây không phải bạn gái cũ của chú chứ?”
Trước đây Bùi Cận từng nói anh không có bạn gái với cô, thế nên đương nhiên Tô Nịnh Nịnh nghĩ đến bạn gái cũ.
“Không phải.” Bùi Cận phủ định.
Tô Nịnh Nịnh khịt mũi coi thường.
Thế này thì dù không phải bạn gái cũng có quan hệ gì đó, với cái tình cảnh này, Bùi Cận muốn lấy cô làm lá chắn.
“Vậy là hoa đào của chú à?” Tô Nịnh Nịnh hỏi tiếp.
Bàn tay Bùi Cận đặt trên eo cô, chỉ dám chạm vào một chút.
Anh còn muốn lại gần hơn, nhưng đáy lòng hết sức kiềm chế, phải cố gắng chịu đựng.
“Chú bị một người vô lại quấn lấy, rất thảm.” Cánh môi Bùi Cận lúc đóng lúc mở, khuôn mặt tràn ngập bất đắc dĩ, giọng cũng mệt mỏi.
“Cho nên Tô Nịnh Nịnh, cháu phải giúp chú.” Anh tiến sát hơn nữa, Tô Nịnh Nịnh ngửi được mùi thuốc lá trên người anh, nồng hơn cả cảm nhận trước đây.
“Trừ khi chú đồng ý với cháu, tuần này cháu không cần nấu cơm.” Tô Nịnh Nịnh thừa cơ hội ra điều kiện với anh.
Rất biết lợi dụng.
“Được.” Bùi Cận không hề nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý.
“Giúp thế nào?” Tô Nịnh Nịnh lên tiếng hỏi anh, lúc này, trong đầu đã hiện ra một màn kịch đặc sắc.
Nên kịch tính một chút.
Mấy chuyện giải quyết hoa đào gì đó… Nghĩ lại liền thấy rất thú vị.
“Ôm tay chú.” Bùi Cận thấp giọng nói.
“Hả?” Tô Nịnh Nịnh khựng lại, cúi đầu nhìn tay anh, không bằng lòng lắm.
Bùi Cận trực tiếp kéo tay cô, đến chỗ quầy thanh toán.
Mấy bộ đồ Tô Nịnh Nịnh chọn vừa nãy đã gói lại, Bùi Cận lấy một cái thẻ đưa qua.
Anh thanh toán tiền, cả quá trình không đến hai phút, sau đó kéo tay Tô Nịnh Nịnh, đi ra bên ngoài.
“Chú Bùi, quần áo của cháu…” Tô Nịnh Nịnh ra cửa rồi vẫn còn ngoái đầu, chọn nhiều quần áo như vậy, sao lại không lấy đi?
“Trợ lý của chú sẽ đưa đến nhà.” Bùi Cận kéo tay cô, ngón tay nắm chặt, cảm nhận được sự ấm áp từ tay người con gái. Đầu ngón tay anh hơi lạnh, gặp phải cô, tương phản rõ ràng.
Tô Nịnh Nịnh chỉ nghĩ đến quần áo, còn lại không chú ý lắm.
“Nhưng cái trên người cháu…” Cô đang mặc cái váy đỏ kia, không muốn để Bùi Cận mua cho cô cái váy này.
“Cũng mua.” Bùi Cận cảm nhận ngón tay cô, khóe môi nhếch lên một nụ cười thật nhẹ.
“Cứ mặc đi thôi.”
Cứ vậy mà đi?
Nói cũng chưa nói, làm cũng chưa làm gì…
Vừa rồi Tô Nịnh Nịnh còn nghĩ trong đầu, nên nói thế nào mới tốt, nhưng bây giờ thế này, đơn giản đến mức khiến cô có hơi thất vọng.
“Còn muốn mua gì?” Bùi Cận nghiêng đầu hỏi cô.
Tô Nịnh Nịnh ngẫm nghĩ, vừa muốn mở miệng, cúi đầu thì phát hiện, Bùi Cận vẫn còn cầm tay cô.
Đã đi xa vậy rồi, người phụ nữ kia không thấy bóng dáng từ lâu, giờ anh còn như vậy, chính là đang thừa cơ lợi dụng cô, vì thế Tô Nịnh Nịnh nhíu mày rút tay về.
Bùi Cận cử động ngón tay, lòng bàn tay chỉ còn không khí, cùng một chút ấm áp sót lại. Anh bật cười, sau đó cúi đầu nhìn tay mình.
...
Dù phát sinh một khúc nhạc đệm nho nhỏ như vậy, nhưng thời gian tiếp theo, Tô Nịnh Nịnh vẫn đi dạo rất vui vẻ.
Có lẽ cảm thấy mình vừa giúp Bùi Cận, cô càng thêm không khách sáo, đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, còn có túi xách giày dép gì đó, chỉ cần cô thích là mua.
Thật ra vốn cũng không đến mức như vậy. Trọng điểm là Bùi Cận ở bên cạnh cứ liên tục nói, tiêu chút tiền ấy không đủ. Anh càng nói Tô Nịnh Nịnh càng bực bội, nếu tiền tiêu không hết, vậy cô giúp anh.
Thật là, lần đầu tiên thấy người như vậy, thế nhưng lại thích để người khác tiêu tiền của mình.
Nhưng mà nói thật, cô tiêu rất vui vẻ. Thật sự đã lâu không hăng hái mua sắm như vậy, cảm giác này giống như muốn gói tất cả đồ ở trung tâm mua sắm lại.
Quá sung sướng!
Nếu lần nào chú Bùi hoàn thành hợp đồng cũng nói như vậy, thật muốn ngày nào anh cũng có hợp đồng. Dù sao thì Tô Nịnh Nịnh cô, cái gì cũng không thành thạo, chỉ có tiêu tiền là thật sự lành nghề.
“Chú Bùi, liệu bông hoa đào của chú có đến quấy rối cháu không?” Sau khi về đến nhà, Tô Nịnh Nịnh mới nhớ tới vấn đề này, đột nhiên cảm thấy, mình nên hỏi rõ ràng một chút.
Có một vài người phụ nữ, mỗi khi điên lên thì rất đáng sợ.
“Có khả năng.” Bùi Cận ngẫm nghĩ, thế nhưng lại gật đầu.
“Vậy chú phải phụ trách với cháu.” Tô Nịnh Nịnh buột miệng thốt ra, nói: “Nếu sự an toàn của cháu bị uy hϊế͙p͙, nhất định là do chú sai.”
Cô nói xong, lại không nghe thấy Bùi Cận trả lời.
Tô Nịnh Nịnh nghiêng đầu, thấy anh cứ nhìn mình, không nói một lời nào.
Lúc này cô mới ý thức được mình vừa nói cái gì.
“Ý cháu là… Không thể để người ta tìm cháu gây phiền phức!” Tô Nịnh Nịnh ấp úng, nói không rõ. Cô không kịp giải thích cho rõ ràng, Bùi Cận đã gật đầu, thong dong nói: “Được, chú đồng ý với cháu.”