Sau khi ăn xong, Nhiếp Tử Phong cùng cùng Nhiếp Tử Vũ mang theo hai đứa bé đi ra tản bộ.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà sặc sỡ, chân trời sáng lạn như một bức tranh sơn dầu kỳ ảo tuyệt mỹ, đẹp đến say lòng người.
Nhiếp Tử Vũ ngả đầu vào bả vai của Nhiếp Tử Phong, cảm nhận làn gió đêm đang nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt. Ánh mắt hiền từ của cô ánh mắt nhìn Đường Đường đang chơi cách đó không xa. Đường Đường bé nhỏ đã lôi kéo được Nhiếp Tử Ngôn cùng chơi cầu trượt cùng với mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lộ rõ nụ cười thật thỏa mãn và vui mừng.
"Thật là tốt!" Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh cảm thán một câu.
Nhiếp Tử Vũ không hiểu ra sao, liền liếc xéo sang nhìn sang Nhiếp Tử Phong lúc này chân mày giãn ra vẻ rất sảng khoái, cô hỏi lại anh một câu vẻ khó hiểu: "Anh muốn nói cái gì tốt?"
Nhiếp Tử Phong thu hồi lại ánh mắt Dieenndkdan/leeequhydonnn đang quan sát hai đứa trẻ đang chơi ở phía trước, đưa tay lên dịu dàng vén lại những sợi tóc của cô bị gió thổi bay tán loạn, che khuất cả tầm nhìn của cô. Sau đó anh ghé đôi môi của mình xuống nhẹ nhàng hôn lên gò má trơn nhẵn của cô, chậm rãi đáp: " Cuộc sống cứ như thế này thật là tốt, có thể nhìn thấy Tử Ngôn cười vui thật là tốt, lại còn có em đang ở bên cạnh anh thế này thật là tốt." Đương nhiên ý sau cùng của câu nói anh vừa mới nói kia mới là điểm quan trọng nhất.
Đã từng cho rằng cô đã chết đi, vậy mà năm năm sau cô lại trở về như vậy, đây thực sự là một chuyện anh chưa từng bao giờ nghĩ tới. Có thể có được một ngày một nhà ba người bọn họ cùng ở trong công viên nhìn mặt trời lặn, đây là cũng là một chuyện mà anh chưa từng bao giờ nghĩ tới. Vì thế, tất cả tất cả những gì hiện tại đang có, đối với anh mà nói, đều cực kỳ quý báu.
"Tốt như vậy thật sao? Hì hì." Nhiếp Tử Vũ không nhịn được, bật lên cười thành tiếng, trong đáy mắt trong veo nồng đậm sự vui sướng.
Nhiếp Tử Phong cũng cười, ánh mắt anh liếc nhìn lên dung nhan kiều diễm của cô đầy sự thâm tình, không tự chủ được lại bật thốt ra một câu nói: "Nếu như em... A... Vậy thì sẽ càng tốt hơn nữa."
Cho dù Nhiếp Tử Phong không nói rõ ràng thành câu, Nhiếp Tử Vũ cũng biết câu nói tiếp sau từ “em” kia của anh là muốn nói như thế nào, đơn giản chính là “khôi phục ký ức”. Nhắc tới chuyện này, cô lại không khỏi lại có chút buồn bực. Không biết có phải là do trước đây cô đã quá lệ thuộc vào thuốc an thần mà Tống Linh thường xuyên cung cấp cho cô dùng hay không, cho nên cô đã uống quá nhiều loại thuốc an thần này. Hiện tại bất kể hàng ngày cô có xem cuốn album ảnh kia nhiều thế nào, có đi dạo quanh biệt thự thật nhiều vòng để tìm ký ức thế nào chăng nữa, cũng không thế nào nhớ lại được bất cứ một điều gì.
Haiz... Trên gương mặt của Nhiếp Tử Vũ thoáng hiện vẻ cay đắng... Thoáng cái, cô nhấc đầu lên khỏi bả vai của Nhiếp Tử Phong, ngồi ngay ngắn lại nhìn anh, không nhịn được liền nhéo nhéo vào gương mặt đang nhăn nhíu như trái khổ qua kia: "Anh đừng có nhăn mặt như vậy nữa được không? Em không thích nhìn thấy anh cau mày như thế. Huống hồ cho dù có khôi phục lại trí nhớ hay không, em cũng sẽ vĩnh viễn mãi mãi ở bên cạnh anh mà, anh còn đang lo lắng điều gì nữa đây?" Mặc dù cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng cuộc sống tương lai của bọn họ còn rất dài, còn có rất nhiều những chuyện đáng giá cô cần lưu giữ trong ký ức của mình.
Nhìn ánh mắt đầy an ủi của cô, Nhiếp Tử Phong thu lại ánh mắt nói: "Nhưng mà em lại không nhớ rõ chính bản thân mình đã yêu anh nhiều như thế nào!" Nhiếp Tử Phong lộ ra vẻ mặt rất đáng thương, giờ khắc này anh không còn là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, là cha của hai đứa trẻ nữa, mà giống như là một đứa trẻ bị người ta giật mất chiếc kẹo của mình."Ngày trước em yêu anh đến chết đi sống lại, thậm chí vì không muốn làm tổn hại tới anh, mà em dám một mình vác cái bụng bầu len lén chạy trốn, em...”
Chỉ là không đợi anh nói hết một câu nói này, Nhiếp Tử Vũ liền cấp tốc dùng ngón tay trỏ chặn lại trên khóe môi của anh.
"Em yêu anh!" Vì muốn ngăn anh lại tiếp tục nói thao thao bất tuyệt, Nhiếp Tử Vũ không để ý đến sự ngượng ngùng, vọt miệng nói ra một câu.
"... Yêu anh nhiều đến mức nào?" Nhiếp Tử Phong biết rất rõ là cô muốn ngăn cản mình tiếp tục nói nên mới nói như vậy, thế nhưng khi nghe thấy ba chữ này Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy rất cao hứng, cũng hỏi theo cô.
"À... Rất yêu!" Nhiếp Tử Vũ suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn Nhiếp Tử Phong mở miệng, vội vã nói tiếp: "Anh muốn hỏi em yêu anh nhiều đến mức nào hả, tình yêu của em với anh còn rộng hơn cả biển nữa, như vậy đã đủ chưa?" Tránh để cho anh lại phân tích lời nói của mình ra để hỏi tiếp, Nhiếp Tử Vũ nghĩ nên dứt khoát thẳng thắn trả lời một lần với Nhiếp Tử Phong cho thật rõ ràng.
Chỉ có điều Nhiếp Tử Phong lại mặt dày đến vô sỉ còn hơn là cô đã nghĩ rất nhiều, anh liền toét miệng ra cười vẻ đầy gian xảo, tiếp tục hỏi cô: "Thế còn cao đến đâu?"
Cười chết mất! Nhiếp Tử Vũ không sao nén nhịn được nữa, cô bỏ tay của mình xuống, đảo mắt lườm Nhiếp Tử Phong một cái trắng mắt, mặc kệ câu hỏi của anh. Vừa quay đầu đi, bất ngờ Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy Đường Đường đã chơi cầu trượt xong, bây giờ cô bé đã chuyển sang chơi trò ván đu dây. Nhiếp Tử Vũ liền không nhịn được, hỏi lại Nhiếp Tử Phong: "Anh có còn nhớ rõ hồi bé chúng ta đã chơi như thế nào không?"
"Hồi đó chỉ có em là bé thôi!" Nhiếp Tử Phong không chút lưu tình phủ định luôn vấn đề cô vừa hỏi, đưa tay ôm lấy cô, miệng nói lẩm bẩm: "Năm ấy em mới năm tuổi nhưng mà anh đã mười lăm tuổi rồi."
"À!... Xin lỗi Nhiếp tiên sinh nhé, em đã quên mất là anh lớn hơn em những mười tuổi kia."
Nghe vậy, mặt Nhiếp Tử Phong liền đen hơn quá nửa. Anh quay đầu nhìn vẻ mặt đầy áy náy của Nhiếp Tử Vũ, lạnh nhạt nói với cô: "Em đang cố ý đề cập đến vấn đề tuổi tác phải không?"
"Đương nhiên là không phải rồi. Anh nghĩ rằng em cũng giống như cái loại người chỉ chuyên thích đi đả kích người khác hay sao?" Tuyệt đối giống như vậy! Ở trong lòng Nhiếp Tử Vũ le lưỡi một cái.
Rõ ràng Nhiếp Tử Phong đã nhìn thấy ánh nhìn đầy vẻ giảo hoạt trong đáy mắt của Nhiếp Tử Vũ, làm sao mà anh lại không đoán ra được cô đang nói một đàng lại nghĩ một nẻo chứ! Nhưng chỉ là anh cũng mặc kệ để cô tùy tiện như vậy.
"Hồi em còn bé, anh có cùng em chơi trò ván đu dây bao giờ không?"
"Không đâu." Rất khô giòn. Thấy người phụ nữ nhỏ ở bên cạnh mình bỗng trở nên cứng đờ, Nhiếp Tử Phong vội vã bổ sung một câu: "Chỉ có em chơi ván đu dây thôi, còn anh ở phía sau đẩy giúp em. Như vậy chỉ có em chơi thôi, còn anh thì không chơi." Mà có người nào đó chơi đến mức khiến cho về sau thiếu chút nữa cánh tay cũng muốn rời cả ra!
"Anh tốt đến như vậy sao?" Nhiếp Tử Vũ mở tròn hai mắt, vốn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng nói vui một chút mà thôi, nhưng cô không ngờ vẻ mặt của anh khi nói lại chuyện này lại chân thật đến như vậy.
"Không có cách nào khác, bởi vì ban đầu chính anh kiên quyết muốn ba mẹ phải nhận nuôi em, vì thế mọi chuyện chơi đùa gì gì đó cùng với em đều đổ hết lên trên người anh." Chỉ có điều, chính bởi vì có chuyện này, cho nên cô mới có thể yêu anh ngay từ khi còn nhỏ tuổi! Lại nghĩ đến, những năm đó anh đã nỗ lực như thế cho nên bây giờ đã được báo đáp trở lại!