Trong không khí chỉ thấy một bầu yên tĩnh đến lạnh người, sự tĩnh mịch này giống như một tảng đá lớn đè ép khiến người ta không sao thở nổi.
Tống Hi rất muốn nói với chính bản thân mình không cần phải nhìn, cũng không nên tin tưởng vào những lời Tống Linh đã nói. Nhưng mà, bàn tay cô lại không sao tự chủ được liền di con chuột dời xuống phía dưới. Những hình ảnh thối nát trong những tấm ảnh ở trên màn hình phản chiếu vào trong đôi mắt sáng long lanh trong vắt của cô., Trong nháy mắt đó, cô tựa như nghe thấy cõi lòng của chính mình vang lên tiếng “lắc rắc” vỡ vụn, những âm thanh giòn tan vang lên cảm giác như không muốn lưu lại một chút đường sống cho người ta.
Trong ngực cô cảm thấy buồn bực đến đau nhức, mà ngay cả đến việc hít vào một ngụm cũng cảm thấy đau nhức vô cùng. Chỉ chốc lát sau, sự đau nhức đó liền lan tràn đến tứ chi, đến hệ thần kinh, sau đó là tới đại não của cô. Trên gương mặt vốn trắng hồng cực kỳ xinh đẹp của cô lúc này tái nhợt đi như tờ giấy không còn một chút huyết sắc. Cô gắt gao cắn vào môi dưới của mình, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt như có những quầng sáng đang chao đảo, giống như cô đã sắp bị ngất đến nơi.
Vẻ mặt vẫn lộ ra sự lạnh lẽo bất động, Tống Linhcòn đang mải đắm chìm ở trong sự đắc ý nên cũng không thể nào kịp thời phát hiện ra sự khác thường kia của Tống Hi. Cho đến khi anh ta phục hồi trở lại tinh thần, tiếp tục lại nhìn về phía cô, lúc này anh ta mới phát hiện ra môi của cô đã trở nên tím tái, ánh mắt trở nên mờ mịt.
"Hi nhi... Hi nhi..." Anh ta nhẹ giọng kêu lên, đưa tay định đỡ lấy cô, nhưng khi đầu ngón tay vừa mới chạm vào đến thân thể của cô, thì vừa đúng lúc cô ngã người ra trên ghế sa lon tựa như một con rối bằng gỗ bị chặt đứt mất day điều khiển vậy. Ngay sau đó cô bụm lấy lồng ngực của mình, hô hấp trở nên nặng nề.
Thấy thế tất cả mọi ý niệm trong đầu của Tống Linh cũng liền biến mất. Anh ta chạy nhanh chạy vào phòng để quần áo, lấy lọ thuốc mang ra cho cô, sau đó rót cho cô một chén nước rồi vội vàng chạy về trước mặt cô.
"Uống thuốc di." Anh ta đổ ra hai viên thuốc đặt ở trước mặt của Tống Hi, nhưng mà Tống Hi lại dùng ánh mắt trống rỗng kia để nhìn lại anh ta, sau đó hơi nhếch môi cự tuyệt uống thuốc.
"Chết tiệt, anh đã bảo là em mau uống thuốc đi!" Tống Linh thấp giọng gào rú lên một câu, sắc mặt đại biến.
Tống Hi vẫn cứ thờ ơ như trước. Uống thuốc thì có thể giải quyết được vấn đề gì chứ? Thuốc chỉ có thể giúp cho thân thể chấm dứt được sự đau nhức, nhưng cái khó là thuốc có thể làm cho nõi đau trong tim cô chấm dứt được hay không? Lúc trước cô còn tưởng rằng chỉ có một mình Tống Linh lừa mình, nhưng không nghĩ rằng chân tướng sự việc lại có thể tàn nhẫn như vậy...
Lúc này, Tống Linh đã sốt ruột lắm rồi. Anh lạnh lùng khẽ nguyền rủa một tiếng, không biết phải nói cái gì cho đúng, tiếp đó anh ta nắm lấy cằm của cô bắt buộc cô phải hé miệng ra: "Trước lúc anh còn chưa nổi cơn tức giận, em hãy mau há miệng ra để uống thuốc cho anh!" Anh trầm giọng ra lệnh, nhưng mà Tống Hi lại tựa như không hề nghe thấy gì hết vậy. Cho dù đau đến mức mặt mũi đã trắng bệch ra rồi, nhưng cô cũng vẫn không chịu hé miệng.
"Được, em không uống có phải không???" Tống Linh tức giận đến mức liền hung hăng nện luôn chén nước đang cầm trong tay xuống trên mặt đất. Chỉ nghe thấy vang lên “choang” một tiếng thật lớn, những giọt nước cùng với những mảnh thủy tinh bị vỡ văng đi khắp nơi. Đôi con ngươi tràn đầy sự âm u lạnh lẽo, cùng với sự hung ác và tàn nhẫn chăm chú liếc nhìn biểu lộ của Tống Hi, nhưng cũng không bởi vì vậy mà làm cho anh ta biến đổi trong hành động của chính mình. Anh ta cắn răng lại một cái, ngồi chồm hỗm ở trước mặt cô, sau đó dùng lực vặn bung cái miệng của cô ra: "Em đã không chịu tự uống thuốc, vậy thì hãy để tự anh sẽ cho em uống thuốc!"
Nói xong, anh ta ném luôn hai viên thuốc vào trong miệng của mình, sau đó hung hăng khi dễ chiếm hữu đôi môi của cô...
Không hề dự đoán trước được chuyện sẽ xảy ra như thế này, khi Tống Linh dán hai cánh môi mỏng lạnh như băng lên chính miệng của mình, thì trong nháy mắt Tống Hi như bị hóa đá. Mãi đến năm giây sau, khi hai viên thuốc được nuốt vào, rơi xuống cổ họng của mình, xoạt một cái, cô mở hai mắt ra, hướng ánh mắt đầy vẻ lúng túng lẫn kinh hoàng chống đỡ lại cái nhìn lành lạnh ánh ra từ cặp mắt của Tống Linh, mọi suy nghĩ của cô như ngưng trệ lại không nghĩ ngợi thêm được gì nữa.
Vốn dĩ Tống Linh chỉ định hôn cô để trừng phạt, song khi anh hấp thu được vị ngọt ngào từ trong miệng của cô, thì sau đó anh ta lập tức trở nên không thể ngừng lại được nữa. Bốn mắt nhìn nhau, đúng lúc nhìn thấy sự sợ hãi ở nơi đáy mắt của cô, thì lập tức nụ hôn môi của anh ta dần dần trở nên cuồng dã, trở nên ngang ngược. Cái lưỡi linh hoạt như một con rắn không một chút lưu tình, lập tức tiến quân thần tốc. Một tay anh ta giữ chặt lấy đầu của cô dùng sức mạnh áp chặt đôi môi của mình, hôn cô thật sâu, thật nồng nhiệt...
Lúc này Tống Hi đã như bị sững sờ quá độ, cứ để anh ta tùy ý hôn chính mình, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng thở hào hển của Tống Linh dần dần đã trở nên nặng nề, lại cảm giác thấy một bàn tay của anh ta đang lưu luyến ở trước ngực của mình, lúc này Tống Hi mới như bị đánh thức.
"A! Không nên thế... Không nên như vậy, anh buông em ra..." Cho dù thân thể bởi vì sự đau đớn kia mà trở nên suy yếu đến không còn sức lực nữa, nhưng Tống Hi vẫn dùng chút lý trí cuối cùng của mình để chống đỡ lại. Cô giãy dụa cái đầu của mình đầy bất an, cố tránh né nụ hôn của Tống Linh. Hai tay cô tì ở trên lồng ngực của mình, gắng gượng chống đỡ muốn giữ một khoảng cách với anh.
Lúc đầu Tống Linh cũng không giận dữ, nhưng vừa thấy cô biểu lộ sự kháng cự, anh ta liền nổi lên sự phẫn nộ không thể kìm nổi. Nhất thời cơn giận dữ trong lòng liền bị thổi bùng lên thành một ngọn lửa, nhanh chóng cháy lan thành đám lửa lớn trên đồng cỏ, phát triển đến độ không thể cứu vãn nổi.
Bàn tay Tống Linh chuyển đến hai bờ vai của cô nắm chặt lấy, cứng rắn kéo cô ngồi dậy thật ngay ngắn. Sắc mặt Tống Linh đầy giận dữ, từ trong đôi mắt tràn ngập lạnh lẽo lóe lên ngàn vạn những ánh nhìn lạnh giá như băng, có thể nhận thấy được là anh đang thật sự tức giận."Thả em ra sao? Vì cái gì chứ?! Em là vợ của Tống Linh này, việc em lên giường với anh là chuyện nên làm mà, không phải sao?!" Anh ta cười khẩy một tiếng, từ trong miệng phun ra một câu nói, ngữ điệu nghe cực kỳ lạnh lùng, ngay sau đó Tống Linh lập tức hung hăng hôn lên miệng của Tống Hi một cách tàn nhẫn.
"Không nên như vậy... Không nên đụng vào em, anh hãy thả em ra..." Thuốc đã phát huy tác dụng, Tống Hi cảm thấy sức lực của mình đã được hồi phục trở lại một chút. Nhưng khi đối mặt với hành vi man rợ của anh ta, cô lại không có cách nào để ngăn cản nổi.
"Roạt!" Một âm thanh kéo dài vang lên, làn váy âu phục đã bị tay anh xé rách ra thành một đường theo vết may.
Lửa giận đã thiêu đốt lý trí của Tống Linh thành tro tàn. Tống Linh không chút lưu tình liền đẩy cô nằm áp lưng lên trên sô pha, sau đó dùng một chân của mình gác ngang lên trên đầu gối của cô, đè chặt lại làm cho cô không thể nhúc nhích được hai chân, tiếp tục hôn cô mãnh liệt.
Nụ hôn mãnh liệt của Tống Linh giống như bão táp rơi vào trên mặt, trên môi, trên cổ của cô... Khi đôi bàn tay lạnh như băng của Tống Linh bao trùm lên bộ ngực của cô, thì Tống Hi sợ hãi đến mức sắc mặt đại biến, cô lẩm bẩm đến khàn cả giọng: "Không nên như vậy, không cần thiết phải đối xử với em như vậy, em rất sợ hãi..." Nói xong, bất giác hai hàng nước mắt trong veo từ trong mắt của cô lăn qua khóe mắt chảy dài xuống dưới g, thấm ướt bàn tay của Tống Linh.
Thoáng cái, động tác thô bạo liền bị đình chỉ.
Tống Linh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khi nhìn thấy từ trong đôi mắt của cô lệ rơi không ngừng, thì cả người Tống Linh liền giống bị giáng cho một cái tát khiến đầu óc choáng váng. Phút chốc, anh liền buông Tống Hi ra, sau đó đứng dậy. Khi nhìn thấy giọt nước mắt của cô đọng ở trong lòng bàn tay của mình, trong lòng anh ta liền xuất hiện sự áy náy nồng đậm.
Anh đang làm cái gì vậy... Rõ ràng thiếu chút nữa là anh đã ra tay đối với cô... Vẻ mặt Tống Linh lúc này đầy phức tạp, vươn tay về phía cô như muốn giải thích điều gì đó. Nhưng Tống Hi vừa nhìn thấy động tác này của Tống Linh thì thân thể lập tức vội vàng co rụt lại phía sau, tiếp đó ôm chặt lấy thân thể của mình.
Thấy cô tựa như con chim nhỏ bị hoảng sợ, Tống Linh không khỏi nhếch môi lên nở một nụ cười khổ sở, đắng chát.
Cô đang sợ anh...
Năm năm ở chung, chỉ nhất thời bị mất đi lý trí, giờ đây anh đã làm cho cô trở nên sợ hãi bản thân mình...
A...
Sự chua xót tràn ra trong lòng, anh nhìn cô đang gục đầu tựa vào đầu gối mà khóc nức nở, đột nhiên cơn tức giận lại bùng lên, đưa tay quét sạch tất cả mọi thứ ở trên bàn trà xuống đất, sau đó sải bước đi ra ngoài.
※
Trong một căn phòng xa hoa cao cấp, chỉ có một chiếc đèn ngủ tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ.
Trên mặt chiếc giường nước rộng lớn, một người đàn ông thể trạng to lớn đang cắn răng ra sức rong ruổi trên một cơ thể xinh đẹp, như thể đang ra sức chạy nước rút vậy. Anh ta làm vậy không phải là muốn lấy lòng người phụ nữ đang ở dưới thân mình, mà chính là đang muốn phát tiết những buồn khổ lẫn những đè nén trong nội tâm của chính bản thân mình.
Hơi thở nặng nề của người đàn ông nương theo tiếng ngâm nga dục tiên dục tử của người phụ nữ trong phòng, đan xen vào nhau trở thành một khúc nhạc khiến người khác phải rung động.
Không biết qua bao lâu, nương theo một tiếng gầm nhẹ của người đàn ông, thân thể người phụ nữ kia cũng chấn động lên một cái, một giây sau người đàn ông liền rời khỏi thân thể người phụ nữ kia, nằm lăn sang một bên ở trên giường. Chỉ có điều, thân thể của người đàn ông đã cảm thấy được thỏa mãn, nhưng trong trái tim anh ta lại cảm thấy tràn ngập sự hoang mang và trống rỗng...