Bảo Bối, Ngoan Ngoãn Để Ta Yêu

Chương 189: Bảo bối được sinh ra 2 – Bảo vệ đứa nhỏ

“Đau... Đau quá... Bụng của em...” Hơi thở của Nhiếp Tử Vũ mong manh, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn về phía bụng của mình. “Đứa nhỏ... Con của em...” Dường như cô cảm nhận được có thứ gì đó không ngừng cuồn cuộn trào ra ở dưới thân dưới của mình, trong cơ thể có cảm giác trống rỗng.

Nghe thấy cô kêu đau bụng, Nhiếp Tử Phong lập tức cảm thấy nôn nóng. Anh lo lắng ôm cô từ dưới đất đứng lên, nhưng mà bàn tay vừa mới vòng qua đùi của cô, liền cảm giác thấy giống như đụng phải thứ gì đó, hơi dính dính. Anh nhìn về phía lòng bàn tay của mình, hai mắt trợn lớn lên.

Máu, là máu.

Trong màn đêm, máu màu đỏ tươi cũng biến thành màu đen như mực, dính đầy vào hai tay của anh. Những hạt mưa rơi xuống người của cô kêu lách tách, chỉ một lát sau máu đã chảy thành dòng đen kịt.

Trong không khí có mùi máu tươi rất nồng, hai mắt của Nhiếp Tử Phong đau nhói, tất cả mọi người ở đây cũng hoảng sợ.

Mãi không thấy anh đáp lại, Nhiếp Tử Vũ khó khăn ngẩng đầu lên, lúc cô nhìn thấy máu tươi sền sệt trên tay của anh, thiếu chút nữa ngất đi: “Máu... Đứa nhỏ, con của em... Á, đau quá...”

“Không sao, không sao, đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì.” Bất chấp tất cả, Nhiếp Tử Phong vội vàng ôm ngang cô vào trong lòng của mình, cũng không quên hét lớn vào trong nhà.

“Đã gọi xe cứu thương chưa?”

“Gọi rồi.” An Hỉ từ trong phòng nhảy ra, giúp Nhiếp Tử Phong ôm Nhiếp Tử Vũ đi vào trong phòng ngồi xuống: “Nhưng mà bọn họ nói mưa lớn quá, đường không thông, xe cứu thương không có cách nào chạy tới.”


“Vậy phải làm sao bây giờ?” Mẹ An đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi, nhìn cả người Nhiếp Tử Vũ toàn là máu, đang ôm bụng không ngừng kêu lên, lo lắng giống như con ruồi không đầu, lấy khăn mặt tới lau giúp cô: “Vậy phải làm sao bây giờ đây, xem ra đứa nhỏ sắp sinh ra rồi, nhưng mà trời lại mưa lớn như vậy, ôi trời ơi.” Bà buồn bực nhíu chặt chân mày lại.

“Để tôi đi sang nhà hàng xóm mượn chiếc xe, đi vòng đường nhỏ, mới có thể đưa Vũ Vũ đi tới bệnh viện được.” Ba An còn chút lý trí vội quyết định thật nhanh, rồi chạy ra ngoài.

Nhiếp Tử Phong đau xót nhìn Nhiếp Tử Vũ đang cắn môi vì đau đớn, mặt mũi đều nhăn nhó lại, trong lòng đau như dao cắt. Nếu như anh có thể chịu nỗi đau này thay cho cô, thì tốt biết bao!

...

Sau một thời gian trải qua bao nhiêu trắc trở, cuối cùng Nhiếp Tử Vũ cũng được đưa tới bệnh viện ở trấn trên, nhưng mà sự việc vẫn còn chưa xong, bởi vì cú ngã này rất nghiêm trọng, khiến cho máu của Nhiếp Tử Vũ không ngừng chảy ra.

“Ở đây thiết bị của chúng tôi không được đầy đủ, đề nghị mọi người hãy nhanh chóng chuyển bệnh nhân tới bệnh viện lớn đi, thời gian rất gấp rồi!” Bác sĩ vội vàng giải thích.

Vừa nghe thấy như vậy, mọi người lại trở nên rối loạn, nếu như bây giờ đưa đi thì ít nhất cũng phải hết hai tiếng đồng hồ nữa, mà lúc đó có khả năng Nhiếp Tử Vũ sẽ bị mất máu nhiều mà...

Trong bốn người thì Nhiếp Tử Phong coi như tỉnh táo nhất, đảo mắt nhìn mà không nói gì thêm, mượn điện thoại di động của An Hỉ rồi bấm một dãy số, nhanh chóng chỉ đạo: “Tôi không cần biết ông dùng cách nào, cũng đừng nói cho tôi biết thời tiết chết tiệt gì đó! Dùng tốc độ nhanh nhất đưa máy bay trực thăng tới đây! Ngay lập tức!”


Mười phút sau, máy bay trực thăng đã dừng ở trên sân thượng của bệnh viện. Bởi vì thang máy có chút trục trặc, nên Nhiếp Tử Phong mím môi mím lợi, chưa tới hai phút đã ôm Nhiếp Tử Vũ đi lên lầu mười. Bởi vì chỗ ngồi trong máy bay trực thăng có hạn, vì vậy ngoại trừ An Hỉ ra, hai ông bà già đều phải ở lại... 



Nhiếp Tử Vũ nằm ở trên băng ca, hai tay được Nhiếp Tử Phong nắm chặt lấy. Cảm giác đau đớn vẫn không ngừng lan ra hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn,  nhưng mà Nhiếp Tử Vũ cảm thấy hình như cũng không đau lắm, chân mày nhíu chặt lại cũng được thả lỏng hơn một chút.

“Người nào là người nhà của bệnh nhân?” Bác sĩ mặc áo blue trắng đi tới bên cạnh bọn họ.

“Là tôi.” Nhiếp Tử Phong vội vàng đứng ra.

“Bệnh nhân bị mất máu rất nhiều, cần phải mổ bụng ra ngay lập tức để lấy thai nhi, trong quá trình mổ khó tránh khỏi những phát sinh ngoài ý muốn, vì vậy tôi cần anh ký tên vào bản thỏa thuận này?”

“Thỏa thuận cái gì?” Nhiếp Tử Phong sửng sốt, vẻ mặt có chút hoảng hốt.


Bác sĩ nghiêm túc nhìn anh, giải thích: “Nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn, lúc cần thiết cần phải quyết định lựa chọn bảo vệ người lớn hay là đứa nhỏ...”

Không đợi bác sĩ nói hết câu, Nhiếp Tử Phong vội vàng nói: “Bảo vệ người lớn.”

Trong lúc mơ mơ màng màng, mặc dù Nhiếp Tử Vũ không nghe rõ bọn họ nói cụ thể chuyện gì, nhưng mà khi nghe thấy Nhiếp Tử Phong nói ba chữ đó rất có lực xong, lập tức hiểu ra.

“Không... Không nên bảo vệ em...” Cô dựa vào chút ý thức cuối cùng lắc đầu, muốn giãy giụa đứng dậy khỏi băng ca.

“Vũ Vũ...” Thấy thế Nhiếp Tử Phong vội vàng chạy lại, đỡ lấy cô.

“Đứa nhỏ, hãy bảo vệ đứa nhỏ...” Cô thở hổn hển, khó khăn nói một câu ra khỏi miệng: “Đứa nhỏ là con trai của anh... Anh không thể không để ý nó được.” Anh đã biết mối quan hệ của bọn họ, như vậy thì cô cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa.

“Không được!” Nhiếp Tử Phong lạnh lùng cắt ngang lời của cô, vẻ mặt kiên quyết: “Không có em, anh còn muốn đứa nhỏ để làm gì! Đứa nhỏ có thể sinh lại lần nữa, nhưng em chỉ có một.” Anh thừa nhận không chịu nổi nỗi đau mất cô, vì vậy anh kiên quyết lấy cô làm trọng.

Nhiếp Tử Phong từ từ đỡ cô nằm xuống, rồi cầm lấy tờ giấy thỏa thuận trong tay của bác sĩ định ký tên. Sau đó, ngòi bút mới chạm vào trang giấy, một câu nói tê tâm liệt phế của Nhiếp Tử Vũ vang lên, khiến cho động tác của anh khựng lại.

“Nếu như không còn đứa nhỏ, em sẽ hận anh cả đời!” Cô nghẹn ngào quát lên với anh, hai tay khăng khăng bảo vệ lấy bụng của mình, giống như đang sợ nếu như mình buông tay thì đứa nhỏ sẽ rời xa mình mãi mãi.

Đứa bé này cô đã hạ quyết tâm biết bao nhiêu mới quyết định sinh ra được, là cô đã gạt bỏ đi tất cả luân thường đạo lý, chấp nhận tất cả những lời trách mắng của dư luận mới mang thai tới ngày hôm nay, nếu như không còn đứa bé nữa, như vậy có nghĩa là kiếp này cô sẽ không có đứa bé nào của anh nữa... Vì vậy, cho dù như thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể mất đi đứa bé này được!


Một câu nói này, khiến cho chiếc bút trong tay của Nhiếp Tử Phong run run rồi rơi xuống, tạo thành một đường mực trên tờ giấy trắng. Anh quay đầu nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ đang nhìn mình đầy oán hận, anh đã dao động.

Từ đầu chí cuối An Hỉ đứng ở bên cạnh nhìn hai người, không khỏi lắc đầu thúc giục: 

“Tôi thấy hay là anh cứ nghe lời của Vũ Vũ đi, hãy bảo vệ đứa nhỏ, cứ đứng đây như vậy, đừng nói là người lớn, ngay cả đứa nhỏ cũng không nhất định có thể...”

Nghe vậy, chân mày của Nhiếp Tử Phong khẽ giật, nói: “Được, bảo vệ đứa nhỏ.” Nói xong anh nhanh chóng điền thông tin lên tờ giấy, rồi ký tên của mình xuống. Vào lúc đưa trả tờ thỏa thuận cho bác sĩ, anh lạnh lùng nói: 

“Nhưng nếu như không thể bảo vệ được người lớn, tôi muốn cả bệnh viện của các người phải chôn cùng.”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh mang theo sự kiên quyết, khiến cho bác sĩ và nhân viên y tá ở đây không khỏi ngẩn ra, không hiểu sao có cảm giác lạnh hết cả người.

...

Nhiếp Tử Vũ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, còn Nhiếp Tử Phong ở ngoài cửa chờ mấy tiếng đồng hồ. Giữa lúc đó, nhận được thông báo của anh thì mẹ Nhiếp, Dịch Thiên Minh, còn có cả bà Trần Phương và Lạc Thuần đều cùng tới.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc sáng sớm, nên ba người gặp nhau có chút xấu hổ không được tự nhiên lắm, nhưng cũng may là mọi người đều tập trung lo lắng cho Nhiếp Tử Vũ ở trong phòng mổ, nên cũng quên đi cảm giác không thoải mái trước đó.