Đến căn phòng thứ ba, Uyển Tình đi ra ban công, nhìn bốn phía cây cối xanh um tươi tốt, đủ loại kiểu dáng xung quanh biệt thự... Cúi đầu nhìn một cái liền thấy một người con gái mặc quần trắng đứng ở phía dưới trên đường xe chạy, nhìn lên biệt thự này.
Cô kinh ngạc một chút, khi đối phương ngẩng đầu lên, hé lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ không nhiễm bụi trần, thanh đạm nhu hòa, giống như.... Tiên Thiên.
Đúng vậy, Tiên Thiên. So sánh rất không thỏa đáng, nhưng là.... Cô thầm nghĩ đến cái từ này. Có lẽ, có thể là hoa sen.... Không nhiễm, không yêu.
Trái tim Uyển Tình đập thật nhanh, làm sao có thể có người đẹp như vậy?
Đối phương đột nhiên động đậy đôi môi, hướng cô nở nụ cười một chút.
Cô chấn động mạnh một cái, phục hồi tinh thần lại, xoay người chạy ra bên ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Mục Thiên Dương vội hỏi.
“Bạch.... Bạch Phẩm Nhu!” Uyển Tình kêu lên. Không biết tại sao, cô cảm thấy đây là hồn Bạch Phẩm Nhu trở về! Cô chạy nhanh một chút, bằng không cô ấy bỏ chạy mất.
Chờ cô chạy ra biệt thự, vài thuộc hạ của Long Diễm Minh đã đứng ở trên đường xe chạy, đem cô gái đó vây quanh. Cô gái đó dùng đuôi mắt thản nhiên quét mắt liếc bọn họ một cái, lộ ra khí thế nói không nên lời, làm cho người ta liền cảm thấy áp lực.
Uyển Tình sửng sốt, đột nhiên phát hiện cô ấy dường như cùng vừa rồi không giống nhau. Đẹp, rất đẹp, nhưng đẹp dịu dàng, thanh nhã, không giống với vừa mới nhìn khi ở trên lầu, làm cho người ta có một loại cảm giác siêu phàm thoát tục.
Chẳng lẽ.... Vừa mới rồi thấy sai?
Uyển Tình há mồm: “Cô.... “
“Y Y!” Thanh âm một nam một nữ đồng thời vang lên, đánh gãy lời nói của cô.
Một người đàn ông theo đám người bên ngoài tiến tới, đem cô gái ôm vào lòng, ngẩng đầu quát: “Các ngươi đang làm gì thế?”
“Sở Thiệu?” Uyển Tình nghi hoặc, mới nhớ tới thanh âm vừa mới ở bên tai mình là của Thiên Tuyết vọng lại. Cô liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái, lại nhìn người trong lòng Sở Thiệu “Y Y?”
Liễu Y Y cười, xuất hiện thoát tục cùng dịu dàng cũng không ngoài cái loại xinh đẹp thứ ba: ấm áp.
Uyển Tình trong lòng rung động: ta phi! Đây là làm cho nữ nhân cũng không nắm được nữ nhân a! Cô quay đầu nhìn Thiên Tuyết: “Cậu không có nói.... Y Y không có thay đổi xinh đẹp đi?”
“Y Y đương nhiên không có thay đổi xinh đẹp, cô ấy vốn dĩ đã rất xinh đẹp!” Thiên Tuyết dương dương đắc ý nói, giống như đại mỹ nữ chính là cô ấy!
Được rồi, Thiên Tuyết cũng là đại mỹ nữ, nhưng Liễu Y Y... Thật sự là làm cho người ta ngoài ý muốn, thật là làm cho người ta trước mắt sáng ngời!
“Các người tới mua phòng ở?” Liễu Y Y hỏi, khẽ nhíu mi, xuất hiện một loại mỹ cảm u buồn “Phòng ở này đã chết nhiều hơn một người.”
Uyển Tình hít sâu một hơi: “Chúng mình tìm cậu!”
Liễu Y Y ngạc nhiên, mời bọn họ đến nhà mình nói.
Cha của Liễu Y Y là một người vạm vỡ đầu tóc bóng lưỡng, ước chừng cao hai thước, thoạt nhìn thập phần không tốt. Thật là khó lý giải, sao ông ta có thể sinh ra con gái Liễu Y Y đẹp như vậy.
Mục Thiên Dương nhìn ông ta, lặng đi một chút, ánh mắt hơi kính ngưỡng nói: “Liễu tổng.... Đã lâu không gặp.”
Uyển Tình về sau mới biết được, cha của Liễu Y Ylúc trước là vận động viên, đã từng đại biểu quốc gia giành quán quân quốc tế, bất quá bởi vì ngay lúc đó tiền lương trợ cấp quá thấp, không đủ để ông ấy nuôi sống một nhà già trẻ nênông ấy liền giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang để kiếm sống, hiện nay đã là lão đại trong ngành sản xuất đồ thể thao!
“Mục tổng?” Cha Liễu sờ sờ đầu, hếch ngực, “Có chuyện gì phải làm sao?”
Liễu Y Y quay đầu nói: “Cha, đây là chồng của bạn học con. Họ tìm con có việc, cha dẫn Sở Thiệu đi ra bên ngoài đi dạo đi.”
“Anh không đi.” Sở Thiệu nói, “Bọn họ nhiều người sẽ khi dễ em.”
Liễu Y Y thản nhiên nói: “Cha, cha mang Sở Thiệu đi luyện Judo đi.”
“Được!” Cha Liễu hưng phấn mà bổ nhào lại đây, xách Sở Thiệu như xách con gà con mang đi.
Sở Thiệu kêu to: “Bà xã ——”
Tay Liễu Y Y vung trên không trung một cái, giống như đuổi muỗi.
Người xem đầu đầy hắc tuyến.
Liễu Y Y nói với mọi người: “Mời ngồi, chậm rãi nói đi.”
Uyển Tình hỏi: “Người ở bên kia có phải tên là Bạch Đông Minh, Triệu Uyển Uyển, Bạch Phẩm Nhu hay không.”
Liễu Y Y gật đầu.
“Bạch phu nhân là dì của mình.”
Liễu Y Y ngốc lăng, nghiêng đầu nhìn cô.
Thiên Tuyết đã muốn chấn kinh rớt cằm.
Mục Thiên Thành nguyên bản còn cảm thấy em gái nhà mình đã rất hoàn mỹ, lúc này so sánh hai người liền cảm thấy nhân ngoại hữu nhân a, yên lặng lấy tay đem cằm Thiên Tuyết đỡ lấy. Thiên Tuyết bất mãn đánh anh ta một cái.
Uyển Tình trước đem thân thế của mình tường thuật tóm lược một lần, sau mới nói đến Bạch gia, nói xong, hỏi Y Y: “Cậu có nhớ một ít chuyện nào của bọn họ hay không?”
Y Y nói: “Nhà mình cùng Bạch gia là cùng một ngày chuyển tới đây làm tân gia, lại ở đối diện nhau cho nên tình cảm có vẻ tốt. Mới vài năm đầu, chú Bạch cùng dì Triệu thường xuyên không có ở nhà, chị Phẩm Nhu thì có người hầu chiếu cố, có đôi khi cũng đến nhà mình chơi. Mình cùng chị ấy giao hảo tốt, mình dạy chị ấy đánh quyền, chị ấy dạy mình đánh bài.”
Liễu Y Y chậm rãi nhớ lại, nói một ít việc lặt vặt: “Có một năm ba mang mình đi Macao chơi, mới biết được chú Bạch cùng dì Triệu là Đổ Vương. Về sau bọn họ liền trở lại, mỗi ngày đều ở nhà, nhưng cứ cách một đoạn thời gian vẫn đi ra ngoài, nghe nói đi du lịch. Nhưng kỳ quái là, bọn họ thường chọn lúc chị Phẩm Nhu đi học thì đi ra ngoài, ba mình nói bọn họ vẫn đi đánh bài!”
“Có chuyện tình nào không bình thường phát sinh hay không?” Khấu Băng hỏi.
Liễu Y Y dừng một chút, nhíu mày nói: “Bọn họ vẫn luôn không bình thường.”
“.... “ Coi như hắn không có hỏi đi.
Liễu Y Y đột nhiên nở nụ cười: “Rất không bình thường hẳn là chú Bạch đánh bài thua mình đi? Chú ấy thế nhưng là Đổ Vương Macao, làm sao có thể thua mình? Hơn nữa mình mới chỉ có 8 tuổi, cho dù không phải Đổ Vương, cũng sẽ không thua mình đi? Ngô.... Tuy rằng mình so với người khác hơi thông minh hơn một chút.”
Khấu Băng không để ý đến câu nói cuối cùng kia của cô ấy, lập tức xem trọng đứng lên, nhìn cô ấy: “Có thể kể lại điểm này không?”
“Mình cũng nhớ không rõ ràng lắm. Khi đó vừa chuyển đến đây hai ba năm, hình như là hai nhà tụ họp gì đi? Ngày đó hẳn là thứ Bảy, hoa dành dành nở, chị Phẩm Nhu muốn tự hái, chị ấy thật cao hứng, ra ngoài cửa sổ tìm cái kéo. Chú Bạch phạm vào nghiện bài, mẹ mình cùng dì Triệu nướng bánh bích quy, mình lúc ấy không ở đó, hẳn là còn chưa tới, chú ấy liền lôi kéo mình cùng đánh bài.”
Bộ phận người nghe thoáng không kiên nhẫn, tỷ như Mục Thiên Thành, tỷ như thuộc hạ riêng của Long Diễm Minh, bắt đầu nghiên cứu vật dụng trong nhà Liễu gia —— nghĩ muốn nghiên cứu Liễu mỹ nhân, nhưng đôi mắt đẹp của Liễu mỹ nhân thản nhiên đảo qua, nhãn phong lợi hại nha, bọn họ liền sợ hãi!
“Chú ấy còn cùng mình đánh cuộc đây này, nói nếu mình thua, sẽ đem bánh bích quy thua cho chú ấy —— chú ấy thực thích ăn bánh bích quy dì Triệu làm, mỗi lần mình cùng chị Phẩm Nhu ăn, chú ấy đều đem bọn mình thành kẻ thù ——” Liễu Y Y nói xong, đột nhiên ngồi thẳng người một chút, ngữ khí so với vừa rồi mau hơn “Mình nhớ ra rồi! Mình lúc ấy hỏi chú ấy, nếu mình thắng thì sao? Chú ấy nói sẽ đem hộp âm nhạc thua cho mình! Kết quả thật lâu sau mình mới biết được, cái hộp âm nhạc kia là chú ấy và dì Triệu chuẩn bị quà sinh nhật cho chị Phẩm Nhu, lúc ấy sắp đến sinh nhật chị Phẩm Nhu!”
Khấu Băng kinh hãi, kiềm chế tâm tình kích động hỏi: “Hộp âm nhạc đâu? Cậu ta cho cô?”
Liễu Y Y gật đầu, từ chỗ ngồi đứng lên: “Mọi người chờ mình một chút, mình đi lấy! Mình vốn muốn trả lại cho chị Phẩm Nhu, nhưng chú Bạch nói đánh cuộc chịu thua, thua bởi mình thì chính là của mình....”