Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 547: Kinh hồn

Đoàn người rất nhanh trở lại thành phố A, xuống sân bay, vẫn là người của Long Diễm Minhd dến đón. Mọi người được ngồi ra mấy chiếc xe, ở trên đường cao tốc không bao lâu, hai bên đường đột nhiên lao ra mấy chiếc xe Audi màu đen, nhanh chóng ngăn cách với mấy chiếc xe, sau đó 2 chiếc nhắm vào xe của Uyển Tình và Kim lão phu nhân đang ngồi va chạm.

Ngồi trên một chiếc xe đằng sau, Mục Thiên Thành phản ứng kịp đầu tiên, anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, tay cầm tay lái, nói với lái xe: “Để tôi!”

Mục Thiên Dương theo đó nhìn ra điểm không đúng, kinh hãi: “Sao lại thế này?”

“Xem ra Long Diễm Minh thật sự có nội gián!” Mục Thiên Thành hung tợn nói, thay đổi vị trí với lái xe, nhấn ga xông lên.

Mục Thiên Dương nhìn cửa kính xe, đánh mất chủ ý nhảy xe, gọi điện thoại cho Uyển Tình: “Bình tĩnh, không phải sợ!”

“Sao lại thế này?” Uyển Tình hỏi, cô và Kim lão phu nhân mỗi người ôm một đứa bé, nhìn bên ngoài, càng có thêm ô tô không ngừng va chạm.

“Bình tĩnh, ngồi trong xe đừng nhúc nhích!” Mục Thiên Dương cũng không biết sao lại như vậy, chỉ có thể ra lệnh cho cô như vậy.

Kim lão phu nhân ngược lại vô cùng bình tĩnh, để Đinh Đinh ghé vào trong lồng ngực của mình, lấy tay che lỗ tai của bé, nói với UYển Tình: “Không cần sợ, không sao.”

Uyển Tình gật đầu, chỉ có thể cố gắng giữ tỉnh táo, tin tưởng Long Diễm Minh đã có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ có cách đối phó.

Đột nhiên, Mục Thiên Dương thấy một chiếc xe mở cửa kính ra, từ bên trong lộ ra một đoạn ống đồng.”

“Có súng!” Anh hô to một tiếng.

Mục Thiên Thành liền đánh tay lái xuống, va chạm vào chiếc xe đó, đạn bịch một cái đập vào đường rào chắn.

Mục Thiên Dương hít một hơi, đẩy cửa xe ra, muốn nhảy xuống.

“Anh không cần xằng bậy!” Mục Thiên Thành rống to.

“Cậu nhanh nghĩ cách đi!” Anh cũng rống lên.

Người mặc áo rồng ngồi ở tay lái phụ vội lên tiếng: “Các anh bình tĩnh một chút, Băng gia đều có chuẩn bị!”

Hai người sửng sốt, trừng mắt nhìn anh ta, Mục Thiên Dương mạnh mẽ đóng cửa lại, tay kéo lấy cà vạt, ghì chặt người lại: “Con mẹ nó là ai làm>?”

“Khụ khu,,... Băng gia là người tốt...” Áo rồng cũng có quyền lợi sinh tồn,...

Đúng lúc này, tiếng cảnh báo nức nở đến gần, Mục Thiên Thành ngẩn ra, chậm tốc độ lại. Đùng lúc này, có một chiếc xe đi qua bên cạnh, đành lên chiếc vừa mới lộ ra nòng súng kia, hai chiếc xe cùng hướng về phía trước, đánh vào bên cạnh sườn núi mới dừng lại.

Mục Thiên Dương và Mục Thiên Thành thấy rõ chiếc xe kia, mới kinh hãi, Mục lão gia ở trên chiếc xe đó.

Hai người xuống xa, phát hiện mấy chiếc xe phía sau đều dừng lại, một đoạn thật dài, xe cảnh sát cũng dừng lại.

Hai người đi qua, thấy Khấu Băng, Mục lão gia, Trâu Tranh, ba người ngồi trên xe, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh giống như đang ngắm phong cảnh. Hai người sửng sốt hồi lâu, Mục Thiên Dương xoay người đi xem Uyển Tình, Mục Thiên Thành bất đắc dĩ nói: “Ông nội, ông không sợ sao?”

“Qủy NHật bản còn không sợ, lại sợ bọn này sao?” Mục lão gia khí phách nói.

“...”

“Được, đi xem lão phu nhân và Uyển Tình.” Chính mình không sợ, nhưng lại sợ người khác gặp chuyện không may, Mục lão gia lo lắng xuống xe.

Trâu Tranh và KHấu Băng cũng đi xuống, đến bên lão phu nhân vừa thấy... Mục Thiên Dương và UYển Tình gắt gao ôm lấy nhau, không coi ai ra gì.

Mục Thiên Dương nói: “Em làm anh sợ muốn chết!”

Uyển Tình run rẩy nói: “Hu hu,,, em muốn về nàh.”

“Được, lập tức về nhà.”

Mọi người nhớ tới tình hình vừa rồi, cũng có chút nghĩ lại mà sợ, xem bọn họ ôm nhau một chỗ, lại không nói gì, cho nên vừa không cam lòng cắt ngang bọn họ, vừa muốn cắt ngang. Đang do dự, cảnh sát liền đi qua.

Chiếc Audi ở bên cạnh có người bị thương, trực tiếp bị trấn áp. Uyển Tình vốn nên cùng bọn họ đến sở cánh sát lấy lời khai, thế nhưng nơi này có vài vị đại phật, cảnh sát không dám ra lệnh cho bọn họ, KHấu Băng để lại hai người giải quyết tốt hậu quả của mình, chính mình tiếp tục hộ tống Kim lão phu nhân rời đi.

Lần thay đổi chỗ ngồi này, Mục Thiên Dương và Uyển Tình một xe, mang theo hai đứa bé, dọc theo đường đi, hai người đều ôm chặt con ở trước, cùng nhau cũng ôm lấy nhau. Chuyện vừa rồi, thật sự đáng sợ, bọn họ không dám tưởng tượng, nhỡ đâu có bất trắc, sẽ có hậu quả gì.

Ô tô trực tiếp chạy đến công viên tưởng niệm, mọi người xuống xe, Khấu Băng dấn đường, đi tới trước mộ một nhà ba người Kim Uyển Uyển.

Nhìn thấy mộ bia, thâm tâm Uyển Tình chấn động, người tên là Triệu Uyển Uyển ở trên mộ bia kia có vài phần giống với Từ Khả Vi.

Bên cạnh có một người đàn ông trung niên, ngũ quan đoan chính, khí chất...

Mà bên kia, viết “Bạch phẩm Nhu”, trên ảnh chụp là một người con gái còn trẻ tuổi xinh đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, ánh amwts ôn nhu, khóe mienjg mang nét cười, cùng Uyển Tình có hai phần tương tự...

Kim lão phu nhân che miệng lại khóc lên: “Là tội hại bọn họ...”

Bà vỗn nghĩ có lẽ chỉ còn tro cốt, là tìm nhầm rồi. Nhưng là nhìn thấy con gái lớn lên giống hệt Uyển Tình, Triệu Uyển UyỂN, từ ánh mắt, mũi... đều giống mình... bà cảm thấy là con bà rồi,...

“Lão phu nhân...” Khấu Băng đỡ bà: “ít nhất bà vẫn còn UYển Tình, không cần quá thương tâm...”

Uyển Tình nhìn mộ bia của Triệu Uyển UYển, lại nhìn Bạch Phẩm Nhu như hoa như ngọc, hung tợn nói: “Tôi rất muốn nhìn, là ai không qua được.” Nói xong ngồi xổm người xuống, lần mò ảnh chụp của Kim Uyển Uyển: “Uyển Uyển... Mẹ đến đây, con có phải rất hận là mẹ tới muộn hay không? Đây là chồng của con sao? Dáng vẻ rất đẹp, tướng từ tâm sinh, vừa thấy đã biết là người đáng để phó thác cả đời, ánh mắt của con thật tốt...Con gái con cũng được... huhu... mẹ tới sớm một chút có phải... nên sớm một chút... con, con nếu biết tìm em gái con, sao không trực tiếp tới tìm mẹ...?”

Kim lão phu nhân nói tới đây, đột nhiên ngừng lại: “Con đi tìm mẹ, nhất định là bị kẻ gian ngăn trở rồi, mẹ sai rồi, mẹ không nên ngốc nghếch ở quê... nếu không nhất định sẽ biết đươc tin tức của con...”

Ban ngày Kim lão phu nhân khóc, có chút vô lực. Mọi người nâng bà dây, từ từ xuống núi, bà nói: “Tôi phải cho bọn họ đổi sang chỗ tốt, đổi đến bên người lão nhân đi!”

“Uhm, điều tra rõ ràng mọi chuyện, chúng ta nói một tiếng với Triệu gia đi, liền đi làm đi.” Khấu Băng nói.

Kim lão phu nhân gật đầu, nhìn ông: “Cậu nói, là lão tam, hay là lão tứ?”

Khấu Băng dừng lại: “Tôi không biết, nhưng tôi thề với lão phu nhân, nhất định không phải tôi.” Kim lão phu nhân đột nhiên cười: “Khi đó cậu mới vài tuổi?”

“Chắc chắn cũng không phải cha tôi!” Khấu Băng nghiêm túc nói.

Kim lão phu nhân gật đầu: “Cha cậu thích con gái, nếu là có chủ ý đánh con gái của tôi, cũng là trộm qua thành con gái của ông ấy, chắc chắn không nỡ bán đi, ông ấy thương em gái cậu như thế nào, ông ấy mới không làm loại chuyện này!”

“Vâng...” Khấu Băng nghĩ đến em gái chết đi, âm thanh có chút nghẹn ngào: “Đa tạ lão phu nhân không nghi ngờ.”

“Đừng nói khách khí.” Kim lão phu nhân vỗ vỗ tay ông.