Uyển Tình không thể nói thành lời được rung động trong lòng, bà nội Kim? Như thế nào lại có quan hệ với bà nội Kim?
Mục Thiên Dương nghĩ một chút, nếu thực sự Từ Khả Vi là mẹ ruột của Uyển Tình, nếu mẹ ruột của Uyển Tình thật sự là con gái của Kim lão phu nhân... Từ Khả Vi lại lưu lạc đến Từ gia, thân thế cũng quá phiêu linh...
Uyển Tình đã bị tin tức xảy ra thình lình đả kích làm cho hoang mang lo sợ, lúc này người tập hợp lại lục tục trở về, trong viện bắt đầu náo nhiệt. mục Thiên Dương quyết định thật nhanh, đỡ cô về núi tìm Kim lão phu nhân.
Kim lão phu nhân đang chơi cờ với Mục lão gia, rơi xuống nhỏ, bà thua, có chút không phục nói: “Chúng ta chơi mạt chược đi!”
Vì thế trong phòng bắt đầu bày bàn mặt chược, Tiếu Tiêu và Kim An An tiếp khách. Bởi vì Kim lão phu nhân tinh thông trò này, hia người bọn họ liền ra sức thả nước với Mục lão gia, miễn cho Mục lão gia thua quá thảm.
Mục lão gia thấy Kim lão phhu nhân hăng say thắng mình, tâm nói phụ nữ đúng là không thể đắc tội, Tiểu Hương này xấu tính, còn có thể để cho Kim lão đại toàn tâm toàn ý đối xử với cô, cũng coi như tạo hóa của cô. Mục lão gia oán thầm vừa xong, lại nghĩ tới người vợ kia của mình mềm mại, cực kỳ đắc ý, thua cũng không để ý.
Sau đó, Mục Thiên Dương liền trở lại.
Kim lão phu nhân và Mục lão gia vẫn trêu ghẹo bọn họ, nhưng thấy sắc mặt bọn họ ngưng trọng, mới đứng đắn hỏi: “Làm sao thế?”
Trâu Tranh dùng hai tay bưng vòng cổ đi qua đưa cho Kim lão phu nhân xem, thân thể của bà bất động, mạnh mẽ đoạt lấy. Kim An An và Tiếu Tiêu nghi ngờ nhìn thoáng qua, nán lại thấy rõ là thứ gì đó, cũng trừng lớn mắt, đều nhìn lại Trâu Tranh.
Kim lão phu nhân kích động đến cả người run rẩy, Uyển Tình nhìn bà run rẩy, chính mình cũng không ngừng run rẩy.
Kim lão phu nhân ngẩng đầu, hỏi Trâu Tranh: “Ở đâu tới?”
Trâu Tranh nhìn UYển Tình liếc mắt một cái, tự thuật lại chuyện vừa xảy ra,
Trong lúc Tiếu Tiêu xen vào một câu: “Từ gia có một người cô lớn tên là Từ Huyên, kia Từ Khả Vi có thể thực sự là người nhà bọn họ.”
Tiếu Tiêu liền biết tên Từ Khả Huyên này, cũng bởi vì là thói quen nông dân. Hương Hạ trước kia cũng không có điện thoại, cho dù có, cách được không xa cũng là trực tiếp gọi nhau, sẽ không lãng phí tiền điện thọa. Từ Khả Huyên ở nhà chồng chỉ cách nhà mẹ đẻ mấy sào ruộng, nhà mẹ đẻ có việc tìm bà ấy, hướng đỉnh núi hoặc là trên lầu, gióng cổ họng lên hô, mấy thôn xóm đều nghe được. Có đôi khi là chồng của Từ Khả Huyên hô bà, một người ở trong nhà, một ra ngoài làm nông, có việc liền kêu như thế, nghe nhiều vài lần, nên thuộc, còn có thể không nhịn được cân nhắc mấy chữ đó ở trong lòng./
Sau khi Trâu Tranh nói xong, Kim lão phu nhân liền nhìn UYển Tình, tay kéo cô đến bên cạnh mình, kích động đến rơi lệ: “Cháu...”
Bà nghẹn ngào không nói ra lời, bỗng nhiên lại đẩy Uyển Tình ra, xoay người phục ở trên bàn.
Mọi người biết bà cảm xúc kích động, đều yên lặng không nói gì.
Kim lão phu nhân nằm úp sấp rất lâu, ngẩng đầu nhìn Mục lão gia ở đối diện: “Ông nói xem... đứa nhỏ này giống tôi phải không?”
Lúc này nói vậy, liền không phải nói nở nụ cười. Mục lão gia biết thân phận của bà không phải là nhỏ, nhỡ đâu Uyển Tình không phải, bà thất vọng không nói, chỉ sợ Long Diễm Minh còn có thể nói là mình có chú ý gì đó, vậy thì không ổn, ông nói: “Vài năm trước lần đầu tiên thấy con bé này, khi đó có thấy giống...”
“Tôi thấy hiện tại nó cũng giống.” Phó Tiểu Hương nói, ngồi thẳng người, lấy tay xoa nước mắt, nhìn tờ giấy vàng như giấy nến nói: “Này này... sợ là ngày nó bị vứt bỏ đi...” Nói tới đây, đầu óc bà ngàn lời vạn chữ, lại yên tĩnh.
Uyển Tình nhìn bà, không thể tin được, chẳng lẽ... bà thật sự là người thân của mình, có quan hệ huyết thống?
Kim lão phu nhân ngồi một lúc rồi đứng lên, Kim An An vội vàng đi qua đỡ bà, thăm dò hỏi: “Bà nội?”
“Gọi bác sĩ Lưu tới.” Kim lão phu nhân nói, sau đó vươn tay nắm tay Uyển Tình: “Cháu tới đây, chúng ta nói chuyện.”
Một đám người di chuyển đến cạnh ghế sofa ngồi xuống, còn chưa có kịp thở nhiều, người bình thường hay chăm sóc cho sức khỏe của Kim lão phu nhân - bác sĩ Lưu đã tới.
Kim lão phu nhân để cho ông chờ, nói với Uyển Tình: “ó thể cháu là cháu ngoại của bà, cách một thế hệ không nói, cho dù mẹ cháu đến đây, đều đã nhiều năm như vậy, thật sự khó quen. Dùng cách khác thực sự rất chậm, bà chờ không kịp, để cho bác sĩ lấy máu của cháu đi xét nghiệm, nhiều lắm thì ngày mai liền có kết quả rồi! Trước kia có người lừa gạt bà, tất cả mọi người nói biện pháp này là chắc chắn nhất, nếu cháu không phải, bà cũng thích cháu...”
Uyển Tình muốn nhanh biết kết quả, thiết thực nhất, cô gật đầu, không biết nên nói gì, trực tiếp vương tay, để cho bác sĩ lấy máu trên đầu ngón tay của cô, đau đớn rất nhỏ, để cho không nhịn được mà co rụt người lại.
Mục Thiên Dương vội đi qua, quỳ một gối xuống trước mặt cô, dùng bông băng đè lại cho cô. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, có chút bất lực: “Thiên Dương...”
“Anh ở đây...” Mục Thiên Dương ổn định lòng người, nhìn thoáng qua Kim lão phu nhân:” Trò chuyện với bà nội Kim.”
Uyển Tình quay đầu, nhìn Kim lão phu nhân.
Kim lão phu nhân nắm tay cô, lại vươn tay xoa mặt cô, nhìn nhìn, thật giống mình lúc còn trẻ: “Sự thật...”
cho dù không giống, thật sự không ai biết, nhưng bà chỉ thấy được có tuổi trẻ của mình ở đây.
“Cháu nhất định là cháu bà...” Kim lão phu nhân đột nhiên nói, ôm chặt lấy cô: “Tìm quá nhiều năm rồi...”
“Cháu ngược lại lại không hy vọng là đúng...” Uyển Tình nói.
Mọi người ngẩn ra, đều đã nhìn cô.
Kim lão phu nhân chậm rãi buông cô ra: “Vì sao? Cháu không thích bà sao?”
“Bởi vì mẹ cháu đã chết...” Uyển Tình khóc nói: “Cháu không hy vọng con gái cũng bà... cũng đã chết...”
Kim lão phu nhân vừa nghe, trong lòng kịch liệt đau thương mạnh mẽ trỗi dậy, đột nhiên ngã về sau.
“Bà nội Kim!” Uyển Tình quát to một tiếng, cùng những người khác luống cuống tay chân nâng bà dậy.
Kim lão phu nhân khoát tay, chỉ là có chút bị đả kích, cũng không có như thế nào. Bà tựa vào trên ghế sofa, vẫn đang kéo tay Uyển Tình qua, nhẹ nhàng vỗ về, không nói lời nào.
Sau khi ăn cơm trưa xong, bà bắt đầu hỏi UYển Tình về cuộc sống của mấy năm nay. Cho tới bây giờ bà cũng chưa từng gấp gáp như thế, trước kia không phải không hề chờ đợi kết quả so sánh của DNA, nhưng bà chưa bao giờ hỏi. Hiện giờ, bà lại khẩn xấp, cảm thấy Uyển Tình đúng là cháu ngoại của mình, là cháu của bà.
Lại vẫn còn có một nguyên nhân, bà không đợi được rồi... đợi không được rồi... phải sợ, đêm nay nằm xuống, ngày mai liền không mở được mắt ra. Bà đã hy vọng đây là đúng, không cần để cho bà phải tìm kiếm thêm nữa, không để cho bà tìm được huyết mạch của mình...
Uyển Tình nói một buổi chiều thêm một buổi tối, đem hạnh phúc và cực khổ của mình kể lại một lần, cô khóc, người nghe cũng khóc, nhiều lần, Mục Thiên Dương cũng không nhịn được hung hăng ôm lấy cô ở trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Không sao, không sao... Em có anh rồi...”
Kim lão phu nhân nói theo: “Còn có bà, còn có bà! Cháu gái đáng thương, cháu không phải sợ, nếu chúng ta không có huyết thống, bà sẽ nhận cháu làm cháu gái, về sau không ai có thể bắt nạt cháu!”