Chờ máy bay ngừng hẳn, cô cùng Trâu Tranh mới đi qua, thấy Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành từ máy bay nhảy xuống.
Mục Thiên Thành vẫy vẫy cánh tay, vẻ mặt hưng phấn: “Nhớ quá nên làm vài vòng!”
Uyển Tình hoảng sợ, nhìn phía sau bọn họ liếc mắt một cái, lại —— không, có, người, khác? Máy bay là Mục Thiên Thành lái?!
Cô thở dốc vì kinh ngạc, quá sợ anh ta lấy sinh mệnh chồng cô ra đùa, vội vàng chạy tới, bắt lấy tay Mục Thiên Dương hỏi: “Anh không sao chứ? Sao anh lại để anh ấy lái máy bay?”
Mục Thiên Thành vẫn còn hưng phấn, còn muốn lên máy bay bay tiếp vài vòng, nghe vậy mất hứng: “Tiểu tẩu tử em có ý tứ gì? Em không tin kỹ thuật của anh sao?”
Uyển Tình nhìn anh ta một cái, một vẻ tràn đầy không tín nhiệm.
Mục Thiên Dương thấy cô quan tâm mình, sắc mặt vốn đen thui dịu đi không ít, thực khoái trá bắt lấy vai cô: “Lần sau sẽ không. Chỉ là lúc đó không tìm thấy người lái, đành mạo hiểm chút.”
Mục Thiên Thành không phục gầm nhẹ: “Lão tử ở Iraq đã lái máy bay rồi!”
“Được rồi được rồi, ra kia hạ hỏa đi.” Mục Thiên Dương vẫy vẫy tay, ôm Uyển Tình đi vào trong: “Đám nhỏ đâu? Ông nội đâu? Kim lão phu nhân thế nào?”
Mục Thiên Thành lệ tuôn đầy mặt, cảm thấy mình bị khách sáo, xoay người muốn tìm chỗ xả giận. Trâu Tranh chưa quên anh là chồng trên danh nghĩa của mình, tóm lấy vai anh kéo đi: “Anh mau đến đây, mau cùng em đi thăm bà nội đi.”
“Ơ ~ được.” Mục Thiên Thành lập tức đứng đắn lên. Trâu Tranh muốn phối hợp với anh ở trước mặt Mục lão gia diễn, anh cũng phải phối hợp với Trâu Tranh ở trước mặt Phó lão thái diễn —— còn phải là đại trượng phu yêu vợ nữa, bằng không Phó lão thái mất hứng một cái, khả năng đem súng chĩa vào anh luôn.
Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành trước sau vào nhà, trước hỏi bệnh tình Kim lão phu nhân, sau đó báo cáo một phen với Mục lão gia. Hai đứa bé còn ở đây, Mục Thiên Dương ôm nữ nhi không buông tay, Mục Thiên Thành cũng ôm Đương Đương không buông tay, nói muốn mang đứa nhỏ đi lái máy bay.
Kim lão phu nhân thấy mặt trời chiều ngã về tây, nói với Mục lão gia: “Chúng ta đi ra ngoài tản bộ đi?”
Sau đó một đám người tự tản ra tản bộ. Mục lão gia cùng Kim lão phu nhân đứng ở ngoài cửa xem cảnh sắc dưới chân núi, cũng không hoạt động, liền chống quải trượng nhớ lại chuyện cũ.
Những người trẻ đưa lũ nhỏ đi được xa chút, Mục Thiên Dương quay đầu dắt Uyển Tình: “Trước em đều ở nơi này?”
Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu chỉ vào cái sân cách đó không xa: “Nơi đó. Tòa nhà màu đỏ bên cạnh rừng trúc ở bên kia chính là nhà cha mẹ Từ Trọng, màu trắng bên cạnh là của thẩm thẩm, em vốn ở một gian trong đó. Ở đây nhìn không thấy, bị rừng trúc cản.”
Đinh Đinh nghe nàng nói chuyện, quay đầu nhìn trong chốc lát, nhận ra được, lôi kéo cô nói: “Mụ mụ, về nhà.”
“Ngoan nào, đây không phải là nhà của chúng ta.”
“Ô ô......” Đinh Đinh đáng thương nhìn cô.
Mục Thiên Dương lập tức dời đi sự chú ý của bé, nhìn ở trên có đóa hoa, xoay người hái xuống, đưa đến trước mặt bé: “Đinh Đinh con xem......”
Thổi một hơi, hoa tàn hoa bay, hoa bay đầy trời. Là nói, đây không phải là hoa, là bồ công anh!
“A?” Đinh Đinh ngạc nhiên trừng lớn mắt, đưa tay sờ, “Mềm......”
Mục Thiên Dương dạy bé cầm, sau đó hướng về phía chân núi thổi một cái, cánh bồ công anh vù vù bay đi.
Đinh Đinh vui vẻ quơ quơ tay, chờ cánh bồ công anh bay hết, khổ sở nhìn anh: “Không còn nữa......”
“Còn!” Mục Thiên Dương lại cúi đầu đi tìm, kết quả tìm nửa ngày không thấy.
Mục Thiên Thành ôm Đương Đương đi tới, hỏi: “Tìm cái gì đây?”
Mục Thiên Thành có cái danh hào gọi là “Chuyên gia dã ngoại sinh tồn”, đối với chuyện dã ngoại lớn nhỏ đều có chút hiểu biết, nghe Mục Thiên Dương vừa nói, lập tức nói: “Nơi này khẳng định không nhiều lắm, trên sườn núi mới nhiều.” Sau đó vừa nhìn bốn phía, chỉ vào cái núi nhỏ cách đó không xa: “Ở kia nhìn xem.”
Mục Thiên Dương gật đầu.
Uyển Tình không đồng ý: “Chỉ sợ trong chốc lát sẽ phải ăn cơm.”
Hai huynh đệ sửng sốt, Mục Thiên Thành quay đầu kêu Trâu Tranh ở cách đó không xa: “Mấy giờ ăn cơm vậy?”
Kim lão phu nhân nói: “Các ngươi muốn đi chơi à? Đi thôi, vẫn còn sớm.”
“Được, chúng cháu rất nhanh sẽ trở về thôi.” Mục Thiên Thành nói xong, để Đương Đương cưỡi trên cổ mình, cõng Đương Đương chạy về phía trước, ngoài miệng hô, “Bay nào ~”
Đương Đương cao hứng kêu to: “Thúc thúc tuyệt quá!”
Mục Thiên Dương hô to một tiếng: “Mục Thiên Thành! Em chậm một chút cho anh!”
Mục Thiên Thành dừng lại, nói với Đương Đương: “Thúc thúc còn lợi hại hơn cơ! Về sau để cho thúc thúc dạy con được không?”
Mục Thiên Dương ghen tị đỏ mắt, muốn chạy lên chửi cậu ta: đó là con trai ta! Con ta! Dựa vào cái gì để cho nó cưỡi trên vai người khác?
Lặng đi một chút, lại nhớ đến anh vẫn còn một đứa nhỏ mà. Anh quay đầu, nhìn Đinh Đinh đang được Uyển Tình ôm, Đinh Đinh có chút chờ đợi nhìn Đương Đương, lại nhìn anh. Hắn cười, ôm lấy bé: “Ba ba cho con cưỡi ngựa nhé ~”
Đinh Đinh ngượng ngùng cười, ừ một tiếng.
Mục Thiên Dương vui vô cùng, lập tức giữ bé đuổi theo Mục Thiên Thành.
Uyển Tình do dự một chút, muốn đuổi theo. Quay đầu nhìn nhìn những người khác, Trâu Tranh vừa vặn đi tới, nói với nàng: “Đi thôi, cùng nhau đi.”
“Ừ.” Như vậy cũng coi như người một nhà cùng chơi.
Đến trên sườn núi, quả nhiên tìm được rất nhiều bồ công anh. Mục Thiên Dương cùng Mục Thiên Thành mặc dù là nam nhân, nhưng cũng cẩn thận, với đám nhỏ hoặc là ôm hoặc là nắm tay, một chốc không rời, không để bọn chúng không cẩn thận lăn xuống núi.
Gió nhẹ đưa tới mùi hoa, Uyển Tình cười nhìn cảnh sắc dưới chân núi, đã có khói bếp bay lên, nhất thời cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy trên trên đường nhỏ dưới chân, một bà nông dân đeo túi đi qua, trong túi chứa một đống cỏ xanh.
Cô lập tức đứng lên —— đó là mẹ Từ Trọng!
Từ mẫu nhìn nàng, lại nhìn nhìn người bên cạnh cô. Cho tới khi Mục Thiên Dương xoay người, bà chấn động một chút, quay đầu bước đi, không biết là tức giận hay là gì.
Mục Thiên Dương hỏi Uyển Tình: “Đó là ai?”
Uyển Tình trầm mặc một lát nói: “Từ gia mụ mụ.”
Mục Thiên Dương một lúc mới “ừ” một tiếng, nói: “Muộn rồi, trở về đi.” Sau đó nói với đám nhỏ: “Ngày mai lại đến“.
Đinh Đinh cầm trong tay hai đóa bồ công anh vàng, vừa lòng gật đầu.
Buổi tối, phòng ở nơi này của Kim lão phu nhân không đủ. Mục Thiên Dương cùng Uyển Tình ôm đám nhỏ ở một phòng, Mục lão gia cũng ở lại, Mục Thiên Thành lại cùng Trâu Tranh cũng thế.
Đêm dài người yên lặng, Mục Thiên Dương trách Uyển Tình không rời được lũ nhỏ, Uyển Tình lại thuận thế làm nũng, Mục Thiên Dương thích cô như vậy, trong lòng thập phần hưởng thụ, làm sao sẽ tức giận thật chứ? Bất quá hai người một người nguyện mắng, một người nguyện nghe, coi như là tình thú.
Kim lão phu nhân ở trong gian phòng của mình xem lại ảnh cũ, xem đi xem lại tấm mặc sườn xám trong hôn lễ, nghĩ nói: “Quả nhiên có chút giống......” Nói xong trong lòng liền lung lay đứng lên, không biết Uyển Tình có thân thế như thế nào, có thể là hậu nhân của bà hay không?
Nghĩ rồi lại thở dài: thật sự là nhớ đứa bé đến phát điên rồi, nhìn ai cũng giống như nó. Mấy năm nay già rồi lại muốn tìm đứa nhỏ, không phải không có người lừa gạt bà, cũng không phải không nhận ra. Liên tiếp không phải, bà đã thành chim sợ cành cong.