“Em cùng Thiên Tuyết đi ăn, anh làm việc cho tốt, chi phiếu quá ít, em không lấy đâu.”
“...Em cần bao nhiêu?” nha đầu không từng trải việc đời, buổi tối khiến cho em xem ngạch trống, tính ra rõ ràng thì tốt rồi.
Sau khi anh đi, Thiên Tuyết ôm lấy Đinh Đinh, nói với Uyển Tình: “Đi, đưa cậu đi đến chỗ mình nhìn! Đã sớm chờ không kịp rồi!”
Uyển Tình nghi ngờ: “Nơi của cậu?”
“Đúng.” Thiên Tuyết cười thần bí: “Chủ yếu cho cậu nhìn mình với con mắt khác xưa.”
“Mình vẫn nhìn cậu với con mắt khác xưa.” Uyển Tình nói, ôm lấy Đương Đương đỉ ra cửa.
Thiên Tuyết lái xe, dẫn bọn họ đến nơi mua sắm thì xuống xe, sau đó đi lên lầu hai, đi vào một cửa hàng quần áo cực kỳ rộng rãi, theo cảm giác nhìn cách trang trí thì là nhãn hiệu nổi tiếng.
Nhân viên bán hàng phát hiện khách đến, lập tức chào đón, đến gần nói: “Bà chủ?”
“Chị dâu của tôi?” Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Uyển Tình.
Mấy người nhân viên đều đi qua, nghe vậy sửng sốt một chút mới nhớ tới anh của cô là Mục Thiên Dương, chị dâu của cô liền là...Mọi người cảm thấy kính nể, nói với Uyển Tình: “phu nhân.”
Uyển Tình chấn kinh một chút, đối với xưng hô này không kịp thích ứng, nhìn Thiên Tuyết.
Thiên Tuyết cười hì hì nói: “Cửa hàng của mình.” Sau đó đưa cô đến khu nghỉ ngơi ngồi xuống, kêu nhân viên mang trà sữa đến.
Nhân viên cửa hàng nhìn thấy hai đứa trẻ kia, rất nhanh bưng trà sữa đến, cho trẻ sữa, sau đó tò mò hỏi Thiên Tuyết: “Bà chủ, bé...”
“Của tôi, có giống không?” Thiên Tuyết vui rạo rực nói.
Nhân viên cửa hàng thoáng trợn mắt lên một chút: “Bà chủ khi nào thì mang thai chứ?”
“Không cho cô thấy!” Thiên Tuyết phất tay, không nói vui đùa: “Đương nhiên là của an tôi và chị dâu tôi rồi, thai long phượng, xinh đẹp không!”
“Xinh đẹp!” Qủa nhiên là gien tốt... a, đầu thai cũng là một kỹ thuật! Hai đứa trẻ này lớn lên không được rồi, không cần biết ba bọn chúng là ai, cô là ai, chú là ai... người khác cũng đã chết dưới tay chúng rồi?
Nhân viên cửa hàng ôm nỗi hận rời đi, quyết đinh cố gắng làm việc, ổn định cuộc sống! Đến như chuyện đầu thai tốt, đợi kiếp sau đi...
Uyển Tình hỏi Thiên Tuyết: “Cửa hàng của cậu? Khi nào thì mwor thế? Kiếm được không?”
“Đương nhiên kiếm được, đã ba năm rồi,đầu năm làm sao kiếm được, mình đầu tư toàn bộ tiền tiết kiệm từ hồi đại học đến đó vào đây!”
“Mở cửa hàng vất vả như thế sao?” Uyển Tình cảm thấy không đúng, Tiếu Tiêu đã từng nói mở hàng quần áo cực kỳ lời, chỉ cần ở nơi địa thế tốt, kiểu dáng tốt, lập tức ăn nên làm ra.
Thiên Tuyết có chút xấu hổ nói: “Đây là nhãn hiệu mình tự nghĩ ra.”
Uyển Tình sửng sốt, quay đầu nhìn chữ trên tường: Tuyết thị, tên tiếng anh là Snow’s, cô ngớ ra một chút, thán phục nói: “Cậu quá có khả năng, quả nhiên để cho mình nhìn với con mắt khác xưa.”
Thiên Tuyết nắm nắm tóc: “Lúc bắt đầu tất cả mọi người đêu không xem trọng, thế nhưng anh và ông nội cực kỳ ủng hộ mình. Bọn họ còn giuos mình, mình cảm thấy như vậy không có ý nghĩa. Vốn là nghĩ muốn mở cửa hàng ở thành phố A, bên kia có người hơn. Về sau nghĩ lại, mình càng muốn tự làm, để có chút thành tựu để những người nói mát mình ngậm miệng! Vì thế liền chọn mở ở thành phố C. Người thiết kế trái lại tìm không dễ, vừa rời khỏi trường học luôn luôn khát vọng, tìm được hai người có chút thành tích, phù hợp với phong cách thời trang mà mình muốn, từ từ dâng lên. Mình nghĩ muốn làm thời thượng, sáng lập nhãn hiệu, cho nên định vị cao, vừa ra tới liền là giá trên mấy vạn, mình lại tận lực chặt đứt những giúp đỡ từ người trong nhà, căn bản là không bán được. Mình liền tự mặc trên người,cùng với những nhãn hiệu nổi tiếng khác, người biết vừa thấy, tự nhiên cũng nghĩ đây là nhãn hiệu lớn, sẽ đi hỏi thăm, ngẫu nhiên có người biết là do em của Mục Thiên Dương làm, cũng nể mặt mũi mua một hai bộ... quan trọng là, sau khi mặc xong thấy đẹp, chậm rãi số người mua cũng tăng lên...”
Uyển Tình gật đầu, nắm tay cô nói: “Cậu vất vả rồi, thế nhưng xem ra cậu đã thành công rồi.” Uyển Tình quay đầu, liền thấy có người vào cửa. Đi đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi, mặc váy dài, khí chất chói mắt, theo sau là hai người cực kỳ bình thường, hẳn là người hầu.
Thiên Tuyết đứng lên: “Các cậu ngồi đi, mình đi xem.”
Uyển Tình gật đầu.
Đinh Đinh giật nhẹ quần áo của cô, nhìn người phụ nữ mắc váy dài kia nói: “Mẹ, là chị tiên nữ.”
“Ai cơ?” Uyển Tình sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc người phụ nữ kia cũng nhìn qua. Phía ánh sáng bên cô phản lại, ngửa đầu, bị đèn thủy tinh trên nóc nhà chiếu lên, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của đối phương. Chờ cô quay đi, phát hiện người đó đang mỉm cười nhinnf cô.
Nháy mắt, người phụ nữ đó xoay người, đi thử đồ.
Thiên Tuyết chờ cô ấy vào trong phòng thử đồ liền đi trở về, ngồi xuống nói: “Cô ấy là Thôi Trinh Hi, minh tinh của Hàn Quốc.”
“A...” Uyển Tình nghĩ tới: “Mấy ngày hôm trước có xem một bộ phim võ hiệp, hình như là cô ấy diễn, cô ấy troogn rất thanh thuần.”
Thiên Tuyết gật đầu.
Uyển Tình nói với Đinh Đinh: “Nha đầu này thích cô ấy, kêu là chị tiên nữ.”
Thiên Tuyết xuy nói: “Làm gì có tiên nữ? Chỉ có giả vờ làm Bạch liên hoa, bảo bối ngoan không cần quá hâm mộ.”
Đinh Đinh nghe không hiểu.
Thiên Tuyết thở dài, tay sờ mặt bé: “Thích chị tiên nữ sao? Muốn chị ấy ký tên cho cháu không?”
Ý tứ ký tên Đinh Đinh nghe cũng không hiểu, chỉ là đơn thuần thấy người ta thuận mắt thôi.
Uyển Tình nói: “Nó không hiểu đầu, không cần náo loạn, trở thành thói quen xấu thì không tốt.”
Thiên Tuyết gật đầu, bản thân cô cũng không thích giới diễn viên nghệ sĩ, người đánh giá không tốt. Dù sao sinh ý đến cửa, cô liền tiếp đón, có cái gì cần cô tham dự yến hội, tiệc rượu thì cô đi, mặt mũi cười đùa mà thôi, nghĩ muốn phát triển thương hiệu của mình.
Uyển Tình sửng sốt, vội vàng đồng ý, trong lòng vô cùng to mò.
Từ trung tâm thành phố đi đến có chút xa, một giờ mới đến, nhưng có vẻ gần trường học C.
Mục Thị chia công ty cũng gần trường đại học C, thế nhưng lại ngược hướng với Thiên Tuyết...
Tổng bộ của Tuyết thị có vị trí khá hẻo lánh, chỉ là một nhà xưởng. Về sau nhà xưởng đó đóng cửa, thành phế phẩm nên Thiên Tuyết thu mua với giá rẻ, để cho nhà thiết kế làm việc ở tầng hai, tầng dưới không có tác dụng gì, về sau là nơi may thành quần áo, phát hiện cũng có thể lấy chỗ này làm nơi chụp ảnh.
Đến bây giờ, tầng dưới đã gần như một nơi triển khai nghệ thuật, người chụp ảnh thường xuyên tới, dường như là một phim trường thật sự.
“Có người mượn nơi này làm triển lãm tranh, hàng năm lại có hoa cỏ gì đó tiết ra, rất nhiều nhiếp ảnh gia tới đây, cảm giác nơi này không chỉ là một nơi tập trung nghệ thuật.”
“Được đó.” Uyển Tình nói.
“Mình cũng hiểu được./” Thiên Tuyết nói: “Miễn để cho mình chuyển nhà! Mình lúc đầu chỉ có hai nhà thiết kế, hiện tại đã chia ra theo phõng cách, mình đang chuẩn bị làm nhãn hiệu thứ hai, các cô ấy đều hài lòng với nơi này, không tính toán hoạt động.”