Từ Trọng rõ ràng đứng vào tốt, nghe vậy lảo đảo một phen, cùng lúc đó, cô Từ nhìn anh một cái, lại liếc nhìn Uyển Tình.
Uyển Tình nhìn quanh một vòng, Diểu Diểu này có vấn đề.
Sau vài giây, có một người phụ nữ đi ra. Uyển Tình thấy sau lưng cô ta chỉ có hai người đàn bà trung niên, Từ Trọng hẳn là không có quan hệ gì chứ? Nếu là người trung niên, mẹ Từ cũng không gọi thẳng tên.
Uyển Tình đánh giá cô ta, thấy cô đắc biệt cao, trên chân còn đi giày cao gót, lúc này cũng được gần mét tám, có thể sánh vai với Từ Trọng. tóc dài tới eo, hơi uốn cong, cực kỳ mềm mại, miệng cô quét xuống nụ cười tao nhã, xem ra khí chất không tồi.
Uyển Tình nghĩ thầm, người này không phải người bình thường, thật không nghĩ nơi nhỏ bé này còn có ngọa hổ tàng long.
“Bạn học cũ, không nghĩ ra cậu đã kết hôn rồi!” Diểu Diểu mở miệng, âm thanh thâm thúy. Cô ta liếc mắt nhìn UYển Tình một cái, ái muội nháy mắt với Từ Trọng: “Vợ rất được.”
Từ Trọng xấu hổ cười: “Đã lâu không gặp...”
Diểu Diểu nhíu đôi mắt đẹp: “mới gặp không lây, cậu bệnh hay quên rồi!”
“Ách...” Từ Trọng lại xấu hổ: “Trước nămđó thì rất nhiều năm không gặp rồi.”
Diểu Diểu cong miệng: “Đi học bận rộn.” Sau đó nhìn Uyển Tình rồi hỏi anh: “Sao không giới thiệu một chút?”
Từ Trọng vội vàng giới thiệu: “Đây là Uyển Tình, đây là bạn học từ tiểu học đến trung học của anh, Diểu Diểu.”
Đang nói, dưới lầu có người gọi mẹ Từ, muốn chuẩn bị làm cơm chiều, mẹ Từ vội vàng cùng ba người đàn bà khác đi xuống.
Diểu Diểu nói tiếp: “Thật ra cũng là bạn học ở nhà trẻ.” Nói xong cười: “Vận cậu cứt chó thế nào thật tốt, vợ cậu lại xinh đẹp như vậy”
Từ Trọng gật đầu, hai tay đút vào túi quần: “Vận mình luôn tốt.”
Diểu Diểu ngừng một trận, nhìn anh một cái, nói với UYển Tình: “Tôi có thể nhìn đứa bé không?”
“Có thể.” Uyển Tình đi vào trong nhà: “Còn đang ngủ.”
Diểu Diể lập tức nhẹ nhàng... a một tiếng, vào gian phòng vừa thấy hai đứa trẻ sơ sinh nằm song song ở trên giường, quay đầu nói với Từ TRọng: “Vận cứt chó, một lần ôm hai đứa!”
Từ Trọng hừ một tiếng, nhìn chằm chằm mặt cô nói: “Còn là thai long phượng!”
Diểu Diểu trừng to mắt, thở phì phì nhìn anh một lúc, lại ép buộc cũng không được gì, chỉ có thể khẽ cắn môi, hỏi: “Tên bọn trẻ là gì?”
“Đinh Đinh Đang Đang.” Từ Trọng nói.
“Đây là tên gì?”
“Biệt danh.”
Diểu Diểu cắn răng, hơi híp trong mắt, dáng vẻ muốn quất người.
Từ Trọng giống như sợ cô, vội vàng nói: “Uyển Tình họ Đinh, cho nên con gái tên là Đinh Đinh, con trai liền thuận thế là Đang Đang rồi.”
Diểu Diểu cười nói: “Nhà các người thật hài hước! Cậu sinh ra rất nặng, liền gọi là Từ TRọng, Uyển Tình họ Đinh, liền gọi là Đinh Đinh.”
Uyển Tình kinh ngạc nhìn Từ TRọng, hóa ra tên của anh...
Diểu Diểu thấy vẻ mặt của cô, lôi kéo cô nói: “Chị cậu ta tên là Từ Khinh...”
“Chị ấy sinh ra rất nhẹ sao?” Uyển Tình sững sở hỏi.
Tay Từ Trọng nghĩ muốn dạy dỗ Diểu Diểu, kết quả phát hiện không thích hợp, liền quơ quơ trong không trung, sau đó đút trở lại túi quần, nói với UYển Tình: “Chị ấy là thanh thoát, không phải nhẹ của nặng nhẹ.”
“A...” Uyển Tình cười trầm thấp, liếc bọn họ một cái, cảm thấy giữa bọn họ có thân quen.
Chính đang lúc này, con lại náo loạn. Đinh Đinh tỉnh trước, ưm hai tiếng, oa oa khóc lên, một lát sau, Đang Đang cũng bắt đầu nháo.
Uyển Tình vội vàng ôm lấy con, Từ Trọng thấy chỉ có mình ở bên cạnh Diểu Diểu, chỉ có thể đưa tay hỗ trợ. Thế nhưng anh không dám, động vào tay đứa bé lại không dám cầm lên.
Uyển Tình sợ hãi Diểu Diểu nhìn ra điề lạ, nói với anh: “Không sao, để cho chúng nằm là được rồi.”
Diểu Diểu có chút co quắp: “Thực xin lỗi, tôi nên nói nhỏ tiếng.”
“Không liên quan đến cô”. Uyển Tình nói: “Bọn chúng đói bụng.”
Diểu Diểu lập tức quan tâm hỏi: “Hai đứa trẻ, cô có đủ sữa không?”
Từ Trọng vừa nghe, sắc mặt đỏ sậm. Diểu Diểu nghi ngờ liếc anh một cái, Uyển Tình cũng nhìn anh một cái, vừa ôm Đinh Đinh, vừa chuẩn bị giải nút thắt. Từ TRọng vội nói: “Anh đi ra ngoài trước!” Nói xong bỏ chạy, còn thuận tay khép cửa.
Diểu Diểu càng kinh ngạc, thấy Đang Đang vẫn còn nằm khóc trên giường, tay ôm qua: “Tôi bế cho.”
Uyển Tình lo lắng liếc cô một cái, thấy tư thế ôm của cô rất chuẩn, vội nói: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người kéo áo ra đút sữa cho Đinh Đinh. Có Đương Đương ở bên cạnh khóc, Đinh Đinh cũng không yên tĩnh được.
Diểu Diểu ôm Đương Đương vỗ nhẹ, nói với UYển Tình: “Tôi ôm nó ra ngoài, miễn cho đứa bé trên tay cô nghe thấy cũng khóc theo.”
“Được.”
Diểu Diểu liền ôm Đương Đương ra ngoài, Đương Đương ở trong ngực cô khóc nhỏ dần. Một đứa không khóc, đứa kia cũng không khóc, Đinh Đinh bắt đầu yên tĩnh uống sữa.
Bên ngoài, Từ TRọng đứng ở ban công. Diểu Diểu ôm đứa bé đi qua, hai mắt nhìn chằm chằm mặt anh. Anh thây cô đi qqua, vội vàng ngăn cản một phen, sợ cô mang con ra bên ngoài.
“Cậu biết bế trẻ sao?” Anh hỏi.
Diểu Diểu đắc ý nói: “Anh họ mình có trẻ nhỏ, mình đã từng ôm qua.”
“Minh đã quên mất.” Từ TRọng xấu hổ nói.
“Mình thấy cậu mới không biết ôm.” Diểu Diểu không để ý nói, quay đầu trêu đứa bé.
Từ Trongj sửng sốt, quay đầu nhìn cô, có phải cô nhìn ra cái gì rồi không.
Hai người đứng trên sân thượng không nói gì, qua một lúc, Uyển Tình đi ra: “Được rồi, đưa cho tôi đi.”
Diểu Diểu hỏi: “Đứa bé kia có cần tôi bế hộ không?”
“Không cần, con bé ăn no là không náo nữa rồi.”
“Uhm.” Diểu Diểu gật đầu, thấy cô đi vào, đóng cửa lại, mới quay đầu nói với Từ TRọng: “Hai người vợ chồng thật hài hước, con cũng đã sinh, vẫn còn không nhìn người ta cho con bú.”
Từ Trọng vội la lên: “Mình.”
“Ai, mình đi xuống.” Diểu Diểu nói: “Mẹ cậu đang nhìn mình, không chừng sẽ nghĩ lung tung.”
Khi ăn cơm chiều, Từ Trọng không ngừng đi kính rượu, UYển Tình chỉ có thể ngồi ăn cơm. Diểu Diểu và hai người bạn học khác của Từ TRọng cũng ngồi cùng bạn, nói đùa hỏi bọn họ quen nhau thế nào.
Từ Trọng liếc mắt nhìn Diểu Diểu một cái, nói: “Cô ấy tới đây du lịch, mình gặp cô ấy ở trên xe, chỗ này tình hình giao thông không tốt, cô ấy bị say xe.”
“A... cho nên cậu liền làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Diểu Diểu nhàn nhạt nói.
Từ Trọng xấu hổ, cúi đầu nuốt cơm.
“Con đã trăm ngày, năm trước đã quen sao?” Diểu Diểu hỏi: “Lúc cuối năm ngoái anh mình kết hôn, sao cậu không đưa cô ấy tới?”
“Cô ấy mang thai, ở trong thành phố, qua lại bất tiện.”
Diểu Diểu gật đầu nói: “Đúng, sẽ say xe...”
Một bạn học khác đột nhiên nhìn cô: “Mình nhớ cậu cũng say xe mà?”
Diểu Diểu đá anh ta một cái nói: “Hiện giờ không quá choáng váng nữa! Bên này thật sự nguyên nhân là do đường không tốt, đường bên ngoài rất bằng phẳng, không có cơ hội để choáng váng.”
“Cậu ở Bắc Kinh, nơi đó đường tốt là đương nhiên.” Mọi người cười nói.
Cơm nước xong, còn có người muốn nháo động phòng của Từ Trọng, Từ Trọng phụng phịu nói: “Con đã buồn ngủ, đừng nháo!” Nói xong, nhìn cửa phòng.