Mục Thiên Dương quỳ gối ở bên cạnh, nghe vậy thẳng lưng lên.
Uyển Tình cúi đầu dùng sức đốt vàng mã, ánh mắt có chút ẩm ướt. Cô sợ Từ Khả Vi mất hứng, nói chuyện run rẩy: “Thiên Dương đối với con tốt lắm......”
Mục Thiên Dương cầm tay cô, đem cô ôm vào ngực, nhìn bia mộ nói: “Mẹ, con sẽ chăm sóc cho Uyển Tình thật tốt, chăm sóc cô ấy cả đời, người yên tâm đi.”
Uyển Tình nghe anh gọi”Mẹ”, cô ào một tiếng khóc lên.
Anh vỗ vai cô, tiếp tục nói: “Con biết trước kia con không tốt, thế nhưng về sau con sẽ đối tốt gấp bội với cô ấy, mong mẹ tác thành cho chúng con!”
Uyển Tình khóc một lúc mới ngừng lại, lại nói cho Từ Khả Vi chuyện của Đỗ Thiến: “Mẹ, tại thế giới bên kia, không cần lại chịu để cô ta bắt nạt! Cô ta còn sống thì không có người trừng trị được cô ta, vậy để cho Diêm Vương trừng trị cô ta đi.”
Lại quỳ một lúc nữa, Mục Thiên Dương giúp cô đứng lên: “Em đừng quỳ nữa, sẽ có bệnh thấp.” (các triệu chứng liên quan đến chân tay)
Uyển Tình vốn không muốn đứng lên, nhưng nghĩ tới mình vừa mới sinh non, nếu như thật dính tới bệnh thấp, chỉ sợ về sau sẽ có ảnh hưởng, đành phải đứng lên.
Mục Thiên Dương tiếp tục quỳ, hai người đem giấy đốt xong mới đi.
Nơi này là vườn mộ, công viên là một tòa gò núi nhỏ, Uyển Tình xoay người nhìn nghiêng xuống núi một mảnh bia mộ, trong lòng phiền muộn. Đi được vài bước, cô kéo lấy ống tay áo Mục Thiên Dương: “Thiên Dương, cõng em được không?”
Mục Thiên Dương sửng sốt, cho tới bây giờ còn chưa có hướng anh đề cập tới cái yêu cầu gì, tự nhiên rất vui vẻ, lập tức xắn ống tay áo lên, ngồi xổm xuống đưa lưng mình về phía cô.......
“Thiên Dương.”
“Ừ?”
“Nhớ......cõng em cả đời đó.” Cô nói.
Mục Thiên Dương vội nói: “Để cho anh cõng em cả đời, anh cầu còn không được.”
“Anh già thì sao?”
“Anh vẫn sẽ cõng em.”
“Nếu anh cõng không được.”
“Vậy anh vịn em, em cũng vịn anh...... Chúng ta cùng nhau đi gặp mẹ.”
Uyển Tình dừng một chút, thanh âm ngẹn ngào: “Được.” Sau đó càng ôm chặt anh hơn.
-
Ngày hôm sau, Uyển Tình và Thiên Tuyết cùng nhau trở về trường học. Bất tri bất giác hai người đã trì hoãn một tháng học, mắt thấy còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi.
Uyển Tình trải qua rất nhiều chuyện, tâm tình khó có thể khôi phục, đi học thường xuyên thất thần. Nghĩ tự học lại chương trình học trước, đọc sách lại không tập trung được lực chú ý, bài tập cũng không có biện pháp làm, đành phải chép của Thiên Tuyết.
Buổi tối ngủ không được, cảm thấy lạnh. Một mình ở phòng ngủ mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau thực khổ, cố gắng chống đỡ một ngày, buổi tối không đến tám giờ liền lên giường, nhưng vẫn không ngủ được. Nằm đến hơn mười giờ, nghe được Thiên Tuyết và Liễu Y Y chuẩn bị đi tắm rửa, chắc sắp tắt đèn.
Cô nhanh chóng đứng lên, thay đổi quần áo đi ra ngoài.
Thiên Tuyết hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Isabella!”
Thiên Tuyết vội vàng cùng cô đi ra ngoài.
Đi ra đến cửa trường, ở trên đường cái nhìn thấy một người đang đẩy xe trẻ con đi qua, Uyển Tình sửng sốt, xoay người yên lặng nhìn.
Trong lòng Thiên Tuyết thở dài, một lát sau mới kéo tay áo cô: “Đi thôi.”
Uyển Tình nhắm mắt, xoay người mệt mỏi đi tiếp.
Thiên Tuyết nắm tay cô: “Về sau còn có cơ hội.”
Uyển Tình cũng không nói gì, ngược lại nước mắt chảy xuống.
Sau khi đến Isabella, Mục Thiên Dương còn chưa trở lại. Thiên Tuyết nhìn tới thời gian, trong lòng lập tức bốc hỏa, vội vàng gọi điện cho Mục Thiên Dương.
Bên kia ầm ầm, cô vừa nghe chỉ biết anh đi xã giao, nói: “Anh chừng nào thì về?”
Mục Thiên Dương uống một chút rượu, nghe vậy thì giật mình, thanh tỉnh hơn nhiều: “Hai người qua đó?”
“Vâng.” Thiên Tuyết nhỏ giọng nói: “Em đoán rằng cậu ấy mất ngủ.”
Mục Thiên Dương hôm nay bị Âu Kì Thắng mời tới, gặp vài quan chức của thành phố C. Lúc này đang ngồi ở Bất Dạ Thành, bên người của mỗi người là một tiểu minh tinh, là nghệ sĩ dưới trướng Sở Duy Kì.
Nơi này oanh oanh yến yến, một mảnh hài hòa. Mục Thiên Dương và một mình Âu Kì Thắng thì không chơi, nhìn người khác chơi, phụ nữ dán lên người, rất có kĩ sảo tránh đi, sẽ không nói một lời nào, thần sắc nghiêm nghị -- còn có người ở đây, không khí náo nhiệt không nên phá vỡ.
Mọi người chỉ cho rằng bọn hắn tâm tư thâm trầm, không nghĩ tới bọn họ thực sự không chơi. Một đám tiểu minh tinh cũng thích họ như vậy, cảm thấy có bản lĩnh không sa vào tửu sắc, ban đầu nghĩ tới lọt vào mắt của bọn họ, để cho họ dẫn chính mình, cho nên càng ra sức lấy lòng, mưu toan để ưu việt.
Mục Thiên Dương nghe điện thoại vừa nói được một hai câu, người phụ nữ bên cạnh anh bưng rượu đỏ lại đây, lên tiếng hỏi: “Giám đốc Mục, anh nói chuyện gì vậy?”
Thiên Tuyết vừa nghe, hét lớn: “Anh đang ở đâu?!”
Uyển Tình hoảng sợ, quay đầu nhìn cô.
Người phụ nữ bên người Mục Thiên Dương hoảng sợ, vội vàng thối lui.
Mục Thiên Dương nhíu mày: “Anh lập tức trở về.”
Một quan chức bên cạnh hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có chút việc, phải đi rồi.” Mục Thiên Dương đứng lên, đối với mùi rượu và mùi nước hoa trên người nhíu mày. Xong rồi, có nên gột rửa trước hay không? Nhưng giặt sạch thì có bị nói là giấu đầu hở đuôi hay không, ngược lại càng khiến người nghĩ lung tung?
Cùng mọi người nói thật xin lỗi, anh vội vàng rời đi. Trên mặt có chút giận, quay đầu nhìn Âu Kì Thắng.
Âu Kì Thắng hỏi cái tiểu minh tinh kia: “Sao lại thế này?”
Tiểu minh tinh nói: “Em không biết, chợt nghe thấy tiếng một người phụ nữ hỏi anh ấy đang ở đâu, hét rất hung dữ.” Nói xong nhăn mặt nhăn mũi.
Mọi người vừa nghe, liền đoán anh kết hôn, một đám người cười cười nhốn nháo nói anh bị vợ quản nghiêm, nếu không cũng không vui.
Mục Thiên Dương trở lại chỗ ở, Uyển Tình đã giặt sạch tấm ga giường. Thiên Tuyết thì ngồi ở phòng khách chờ anh, thấy anh vào cửa, xông lên đạp cho anh một cái, sau đó che cái mũi hỏi: “Cái mùi gì vậy? Anh vừa đi đâu vậy? Anh thật sự chán sống rồi!”
Thiên Tuyết giận giữ, nghĩ muốn tát cho anh một cái. Đàn ông quả thật không phải thứ tốt, có được sẽ không biết quý trọng!
“Em kích động cái gì?” Mục Thiên Dương căm tức không được. Anh là nghĩ các cô ngà mai có tiết, đêm nay không ở lại đây mới đồng ý xã giao, ai biết xui xẻo như vậy.
“Anh........” Thiên Tuyết lại đá anh một cái.
“Anh cũng không làm gì cả.” Mục Thiên Dương phiền chán nói: “Nhanh đi ngủ đi. Đúng rồi, Uyển Tình cô ấy......
“Đi ngủ.” Thiên Tuyết thở phì phì nói.
Mục Thiên Dương còn muốn hỏi Uyển Tình có biết không, nhưng cô nàng đã đóng cửa. Anh do dự một chút, nghĩ hay tắm sạch ở phòng ngoài rồi hẵng vào, nhưng bên ngoài lại không có quần áo để đổi, đành phải trực tiếp quay về phòng ngủ.
Cửa mở ra, Uyển Tình nằm ở trên giường xoay người nhìn anh. Anh đóng cửa lại đi qua đó: “Làm sao vậy?”
Uyển Tình vươn tay, làm ra cái tư thế ôm. Anh đành phải đi qua ôm lấy cô, Uyển Tình dựa vào trên vai anh, ngửi được mùi truyền từ trên người anh, biết rõ anh chỉ đi xã giao, tránh không được trường hợp phải thanh sắc, nhưng vẫn nhịn không được nghĩ lung tung.