“Tôi là vì một chuyện khác, rất tức giận, mới gửi thư đó cho nó.” Đỗ Viễn Minh nói: “Nó là con của tôi, tôi lại không thể tức giận với nó, nghiêm trọng lắm cũng không thể thoát khỏi quan hệ.”
Cảnh sát không rảnh nghe ông kích thích, ép hỏi: “Chuyện gì?”
Đỗ Viễn Minh lấy ra một phong thư từ dưới ghế sofs, cảnh sát túm lấ, vừa mở ra đã tuôn ra một chồng ảnh, vài người luống cuống tay chân nhặt lên, nhìn đến kinh ngạc, quay đầu nhìn Uyển Tình và Mục Thiên Dương.
Uyển Tình run lên một cái, dường như đoán được điều gì.
Mục Thiên Dương cũng đoán được, nhanh chóng đoạt lấy hai tấm, là ảnh chụp anh và Uyển Tình, đỗ Thiến không chỉ gửi cho tòa soạn mà còn gửi cho Đỗ Viễn Minh.
Đột nhiên Uyển Tình muốn chạy trốn, cô là tới để hỏi Đỗ Viễn Minh, trách ông không quản tốt con gái của mình, hại mẹ, kết quả không nghĩ tới, Đỗ Viễn Minh lại cầm ảnh chụp của cô. Hiện tại cô có tư cách gì chỉ trích người khác? Một kẻ giết người, một kẻ bán thân, người nào nói người nào cũng không được!
Uyển Tình muốn chạy trốn, rất nghĩ muốn chạy trốn! Cô không cần đối mặt Đỗ Viễn Minh, cô không dám tưởng tượng ông sẽ nói cô thế nào.
Mục Thiên Dương đỡ lấy cô, trầm ổn nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Âm thanh của anh, có sức trấn an lòng người, Uyển Tình nhìn anh một cái, gắt gao ôm lấy anh. Hiện giờ, cũng chỉ có thể dựa vào anh mà thôi.
Cảnh sát dò xét một vòng, phát hiện nội tình trong vụ án này phức tạp hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, đột nhiên bọn họ sợ hãi, sợ điều tra tiếp, liệu có thể tra ra chuyện gì không thể cho ai biết không. Thấy Mục Thiên Dương không có cảm xúc gì, bọn họ cân nhắc một chút, nghiêm túc hỏi Đỗ Viễn Minh: “Đây là... sao lại thế này?”
“Đây là Thiến Thiến ký gửi cho tôi.” Bên trên còn có một tờ giấy, viết là: Con cũng không đoán sai?
Nhận được ảnh chụp, Đỗ Viễn Minh cực kỳ bất đắc dĩ, lại không nghĩ cô có thể làm chuyện quá đáng như thế. Cảnh sát tìm tới cửa, nói cái chết của Từ Khả Vi có liên quan đến con bé, ông mới đoán được cô là hung thủ, chỉ là cô là con gái của ông, ông có thể làm sao? Nhìn cô bị bắn chết sao? Ông không thể ngoan độc xuống tâm như thế, bình thường hay mắng cô, cũng chỉ là vì yêu thương cô.
“Trước đây con bé đã nói với tôi, Tình Tình ở cùng một chỗ với Mục tổng, tôi chỉ trích nó nói hươu nói vượn, nó nói tôi bất công, dỗi với tôi. Không nghĩ tới, nó lại vụng trộm réo người ta chụp loại ảnh này! Uyển Tình tốt xấu gì cũng là em gái nó, như vậy khiến tôi rất thất vọng, vì thế nên mới gửi bức thư đó cho nos1”
“Ông không gửi sớm, cũng không gửi muộn, lại chọn lúc đó mà gửi?”
“Là do các anh không tới sớm, muộn không tới, lại cứ chọn lúc đó. Đỗ Viễn Minh bất mãn nhìn bọn họ một cái: “Các người không đến, tôi cũng gửi bức thư đó.”
“Ông...” Cảnh sát tức giận đến nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Nhưng ông đã gây trở ngại đến việc phá án của chúng tôi, chúng tôi có thể tạm giữ ông lại, phán quyết tội danh cho ông!”
Đỗ Viễn Minh cười lạnh một tiếng: “Tôi không hiểu pháp luật, các người không cần đe dọa tôi, cứ nói với luật sư của tôi đi!”
Ông tới cùng là danh nhân xã hội, cảnh sát không có người đứng sau, không có chỗ dựa vững chắc cũng không dám mang người đi. Giằng co một thời gian, cảnh sát đi tới, tuyên cô sau khi tóm được Đỗ Thiến cũng phải định tội ông.
Cảnh sát đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Đỗ Viễn Minh và bọn Uyển Tình.
Uyển Tình thống hận nhìn ông, lại không biết nên nói gì, cô sợ cô vừa nói, ông sẽ phản kích. Đỗ Viễn Minh quát tháo thương trường, cho tới bây giờ không thể khinh thường, cô không muốn để ông chiếm tiện nghi.
Đỗ Viễn Minh nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Tình Tình... Chắc không phải Thiến Thiến đâu...”
“Tôi cũng không hy vọng là cô ta, nhưng tất cả chứng cớ đều hướng về cô ta. Nếu ông tin tưởng cô ta vo tội, thì gọi cô ta trở về, cảnh sát tự nhiên sẽ rửa sạch tội danh cho cô ta, trừ khi ông không tin tưởng, mới không dám để cô ta trở veef1”
Đỗ Viễn Minh lớn tiếng nói: “Trong lịch sử vẫn đầy án oan sai như, chú không muốn có trường hợp nhỡ đâu!”
“A...” Uyển Tình khẽ cười một tiếng: “Ông không cần phải nói, tôi hiểu, bao che chính là bao che, bây giờ còn nói được đường hoàng như vậy, sẽ chỉ cảm thấy được là ông dối trá, mẹ tôi cũng là bị dáng vẻ đạo mạo giả dối này của ông lừa gạt đi, tôi thấy bà ấy đúng là không đáng gias1”
Đỗ Viễn Minh hít sâu một hơi: “Chú thực sự yêu mẹ cháu!”
“Ông không cứng!” Uyển Tình rống to: “Ông đi mà yêu con gái ông, mẹ tôi không cần ông!”
Đỗ Viễn Minh im lặng giây lát, khổ sở nói: “Cháu cũng là con gái của chú...”
“Tôi không phải!” Uyển Tình quyết tuyệt nói: “Con gái của ông, chỉ có Đỗ Thiến, thử ngẫm lại xem cô ta đối xử với mẹ tôi thế nào? Tôi có thể nhẫn nại vì mẹ tôi, nhưng mẹ tôi mất, tôi liền không muốn nhịn nữa! Cho dù không có chuyện ảnh chụp, cho dù Đỗ Thiến không phải người bị tình nnghi, tôi cũng không muốn tiếp tục đứng ở Đỗ gia!”
“Bởi vì cậu ta sao?” đỗ Viễn Minh nhìn Mục Thiên Dương.
Thân thể Uyển Tình nhoáng lên một cái.
Mục Thiên Dương vội đỡ lấy cô, lạnh mắt nhìn ông: “Đỗ tổng biết chuyện của tôi và Uyển Tình, có thể cũng không phải ngày một ngày hai đi?
Đỗ Viễn Minh im lặng, chính xác, không phải một ngày, hai ngày, ông đã biết từ sớm, còn sớm hơn Đỗ Thiến. Lúc đỗ Thiến học lớp 11, vụng trộm gọi thư ký của ông điều tra Uyển Tình, thư ký nói cho ông. Trong lòng ông nghi ngờ, cũng đi điều tra, kết quả tra được ra Mục Thiên Dương.
Lúc ấy chỉ cảm thấy muốn nắm cán chuôi của Mục Thiên Dương, đồng thời hung hăng cười nhạo dưới đáy lòng một chút: người người đều nói Mục Thiên Dương mạnh mẽ vang dội, quả cảm tàn nhẫn, không nghĩ lại cũng là tục nhân. Người khác tốt xấu gì cũng là bao dưỡng minh tinh xinh đẹp trưởng thanh, ông chế giễu, chơi kiểu của anh đúng là cao tay...
Ông nói vậy muốn tìm một thời điểm công khai chuyện này, cho Mục thị một đòn đả kích.
Về sau, ông phát hiện Từ Khả Vi, quyết định kết hôn với bà, đưa Uyển Tình vào gia tộc của mình. Một ngày nào đó, ông gả Uyển Tình cho Mục Thiên Dương, sau đó cướp lấy Mục thị, để nó biến mất hoàn toàn, mà Đỗ thị lại có thêm một phần lãnh thổ...
Nhưng là, ông lại có cảm tình với Từ KHả Vi, tham luyến sự ấm áp của bà, thích cảm giác gia đình, vì thế liền buông xuống kế hoạch này. Ông nghĩ, có thể không cần làm vậy, tài sản có thể không cần nhiều như vậy. Dù sao ông cũng đã già, sống không thể được mãi, Đỗ Thiến sẽ lập gia đình, có thể cũng rơi vào tay người khác...
Ông muốn cùng Từ KHả Vi làm bạn đến cuối đời, nhưng đứa con gái ông yêu thương nhất lại không cho ông toại nguyện.
Hiện tại, ông thậm chí không biết cuộc đời mình còn thứ gì để theo đuổi. Ông đã từng theo đuổi tiền tài, theo đuổi cảm giác đứng trên cao, vì Từ Khả Vi mà bỏ xuống, ông lại theo đuổi gia đình hạnh phúc, theo đuổi cái gọi là tình yêu, lại bị đứa con gái của ông phá đi, đồng thời con gái cũng trốn mất rồi...
Trong một đêm, cái gì ông cũng không còn, hốt hoảng, đã không còn động lực để sống.
Uyển Tình nghe xong Mục Thiên Dương nói, sợ tới mức cả người phát run: “Anh có ý gì? Ông ta, ông ta đã biết, mẹ em...”
“Cháu yên tâm, mẹ cháu không biết.” Đỗ Viễn Minh lặng yên nhìn cô: “UYển Tình, chú có thể nói chuyện riêng với cháu được không?”