Đỗ Viễn Minh bố trí xong cho những người khác, thấy cô lạnh lùng đứng ở một bên, kêu lên: “Thiến Thiến?”
Đỗ Thiến cả kinh, hoàn hồn nói: “Ba?”
“Đi ăn cơm rồi.” Đỗ Viễn Minh nghi ngờ nói: “Con nghĩ cái gì thế?”
“Không... cảm thấy Uyển Tình rất đáng thương.” Thương cảm nhưng cũng có chỗ đáng hận! Cô ta và Mục Thiên Dương cũng không biết phát triển đến trình độ nào, hiện giờ lại không biết xấu hổ khóc trước mộ phần của mẹ, cũng không biết Từ Khả Vi ở dưới đất sẽ thấy thế nào.
Nghĩ tới đây, một trận gió lạnh thổi tới, Đỗ Thiến rùng mình một cái, quay đầu nhìn nghĩa trang, giữa trời chiều có hàng loạt bia mộ đứng chết lặng, có vẻ âm trầm thê thảm, cô sợ tới mức khẩn trương lên xe, trong lòng vô cùng loạn.
Mục Thiên Dương cũng lấy cớ không đi ăn cơm, cùng Thiên Tuyết đưa Uyển Tình về khách sạn.
Uyển Tình khóc đến bất lực, Mục Thiên Dương thấy cô mấy ngày nay đều gầy đi không ít, đau lòng không thể nói hết. nghĩ muốn khuyên cô đừng quá thương tâm, nhưng người đã chết là mẹ cô, làm sao có thể không thương tâm?Khuyên như thế, có vẻ không có tình người, người khác có thể nhưng anh thì không.
Để Thiên Tuyết đi cùng cô, anh đến nhà tắm nhéo khăn mặt, cho cô lawu mặt, nhẹ nhàng nói: “Có đói bụng không, có muốn ăn gì không?”
Uyển Tình dựa vào người Thiên Tuyết, hồi lâu không phản ứng.
Mục Thiên Dương nóng vội, lại không dám biểu hiện ra ngoài, tay cầm lấy tay cô, khẽ gọi: “Uyển Tình?”
Uyển Tình giật giật, nâng mí mắt liếc cô một cái, lắc đầu nói: “Không đói bụng...”
Sao có thể không đói, mấy ngày nay cô đều ăn ít, nói chuyện cũng đã không còn sức?
Mục Thiên Dương khó mà nói cô, hiện giờ chắc là cô rất khó nuốt, nghĩ nói: “Vậy em nằm trước đi, trễ giờ ăn khuya, anh bảo khách sạn làm cho em ăn ít cháo, hai ngày nữa chúng ta trở lại thành phố A, chờ em ở đó nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta đến cục cảnh sát, chủ yếu để em hiểu biết xem chuyện tiến triển thế nào.”
Uyển Tình nghe xong, thân thể chấn động mạnh một cái, thẳng lưng nói: “Em không sao, ngày mai đi đi.” Đang nói, não như bị say, người cô kịch liệt nhoáng một cái, như sắp ngã xuống.
Mục Thiên Dương ôm cổ cô, hổn hển quát: “Em tốt chỗ nào?”
Thiên Tuyết vội vàng nói: “Nhỏ tiếng chút, anh nói nhỏ thôi.”
Uyển Tình nức nở một tiếng, ôm anh khóc lên. Anh há miệng thở dốc, nhạ nhàng nói: “Đừng khóc, anh không quát em, chỉ là lo lắng cho em mà thôi.”
Uyển Tình không trách anh quát mình, liên tục khóc vài phút, buông anh ra nói: “Em muốn ăn cơm, muốn ăn cháo!”
Mục Thiên Dương sửng sốt nói: “Anh đi lấy bây giờ, em đừng khóc nữa!”
Anh chạy xuống dưới lầu, kêu người trong khách sạn làm mấy món ăn nhẹ, nấu một nồi cháo, sau đó mang lên lầu cho Uyển Tình, Thiên Tuyết cùng ăn.
Anh và Thiên Tuyết cùng khuyên, Uyển Tình chậm rãi ăn hai bát, lại gặm một bắp ngô, ăn no có chút không chống đỡ được. Anh vừa thấy, yên tâm không ít, nhưng nghĩ đến nói trễ nữa sẽ ăn khuya.
Uyển Tình tùy ý, cũng không còn nhiều tâm tư để ý đến, hỏi: “Bên cảnh sát điều tra thế nào rồi?”
“Anh cũng không rõ lắm, ngày mai qua xem là biết.”
Uyển Tình gật đầu, xoay người ôm lấy di ảnh của Từ KHả Vi, vừa muốn khóc lên.
Thiên Tuyết nhìn, không thể khuyên nổi. Muốn khuyên cũng đã khuyên, tiếp tục thương tâm vì mẹ đã mất, có thể khuyên thế nào? Chỉ có thể ở bên cô.,
Uyển Tình ôm ảnh chụp ngây ngốc thật lâu, mãi đến khi Đỗ Viễn Minh trở lại. Cô khom người, Thiên Tuyết lo lắng nhìn, nói: “Mình không sao, chỉ là mẹ...” Đó là mẹ, cô dừng một chút, yết hầu nghẹn ngào, chuyển giọng nói: “Thật khó quá, mẹ là bị làm hại, nếu bà ấy chết già, chết bệnh, tính toán tuổi thọ, cũng như giải thoát, mình cũng không thế này...”
Thiên Tuyết vỗ về vai cô, nhìn mục Thiên Dương.
Mục Thiên Dương nói: “Em yên tâm, chuyện này nhất định anh sẽ giúp em!”
Nói xong, Đỗ Viễn Minh và Quản Vận Phương cùng gõ cửa. Uyển Tình không kịp chào hỏi, khổ sở nói: “Em không nghĩ ra, mẹ đắc tội với ai?”
Mọi người vừa nghe, liền hiểu cô khổ sở cái gì, cũng không biết khuyên thế nào, Mục Thiên Dương nhân cơ hội này nói ngày hôm sau đi cục cánh sát, tất cả mọi người đồng ý rồi. Đêm đó cũng chỉ là khuyên nhủ Uyển Tình, Uyển Tình nghĩ vẫn còn phải tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẹ, người trở nên kiên cường hắn ra, không còn thương tâm như thế nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đều đi cùng Uyển Tình đến cục cánh sát, liền cả Đỗ Thiến cùng không ngoại lên.
Mấy ngày nay cảnh sát tập trung tâm tư điều tra chuyện này, toàn bộ tư liệu đều để bừa bãi trên bàn. Nhìn thấy một đám người đi tới, bọn họ không có tâm tư, sợ hãi hung thủ ở trong đám người này, cho nên đối với tiến triển của sự việc nói không được tường tận, những chỗ mấu chốt lại càng lược bỏ, không nói tới. Lại bởi vì tai nạn xe cô có ảnh chụp đầy máu me, bọn họ không đưa cho Uyển Tình xem.
Uyển Tình nghe bọn họ nói về mọi chuyện đâu vào đây, chuyện nhà cửa mất trộm cũng đã điều tra, chuyện này lúc trước cô không nghe rõ lắm, chỉ nghe Đỗ Viễn Minh nói ra một lần, hiện giờ vừa nghe, cũng thấy có vấn đề rồi.
Từ Khả Vi và Đỗ Viễn Minh sau khi kết hôn đều ru rú ở trong nhà, bình thường ra cửa cũng có tài xế đưa đi, cơ hội đi xa cũng không có, nghĩ muốn mưu sát cô cũng khó. Mà nhà cửa mất trộm, như là nguyên nhân khiến cô đi ra ngoài...
Uyển Tình càng nghĩ, tâm tình càng trầm trọng. Cô và Từ Khả Vi sống rất đơn giản, cư nhiên lại gặp loại chuyện này, khiến cô không khỏi hoài nghi thế giới.
Có phải vì cô đi theo Mục Thiên Dương không, nên mới liên lụy người khác, mà chọc tới ai, mới khiến người đó làm hại mẹ mình. Chẳng lẽ, kế tiếp là cô, lại có thể, là người mà Đỗ Viễn Minh đắc tội?
Co không nghĩ ra, chỉ cảm thấy nếu cô không cùng Mục Thiên Dương ở một chỗ, vẫn là cô và Từ KHả Vi sẽ sống cuộc sống bình thường, nhất định sẽ không có họa sát thân.
Uyển Tình nghe cảnh sát nói, hiện tại đều thấy vô cùng phiền phức. Bởi vì hoàn toàn là không biết ai làm, đối phương lại ngụy trang rất tốt, Từ Khả Vi cũng không có đắc tội ai, càng không có khả năng tra khảo 1 3 triệu dân Trung Quốc.
Mọi người nghe xong, lặng yên không tiếng động. Đỗ Viễn Minh và Quản Vận Phương liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên Dương vô cùng căm tức trong lòng, nghĩ muốn hét lớn một tiếng: So với ai ở đây, tôi càng muốn bà ấy sống tốt.
Uyển Tình cũng nhìn anh một cái, tới cùng là tin tưởng anh, không nhịn được có chút đồng tình, anh bị nghi ngờ vào án mưu sát, chỉ sợ công ty sẽ chịu ảnh hưởng, đồng thời phát hiện tình thế nghiêm trọng: Trộm xe của Mục Thiên Dương tới đâm bà ấy, có ý gì đây?
Cô sợ hãi, sợ có chuyện gì đó không thể khống chế được sẽ xảy ra.