Quản Vận Phương sửng sốt, Uyển Tình và Từ Khả Vi vài năm nay sống nương tựa lẫn nhau, Từ Khả Vi chính là sinh mạng của Uyển Tình, quả thực không nên khơi dậy thương tâm của cô! Bà vội vàng lau nước mắt, nói với Uyển Tình: “Đừng khóc, không còn sớm nữa, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Trước tiên đem Quản Hạo Nhiên vào phòng, Quản Vận Phương không yên lòng, lại đi xem Uyển Tình, cuối cùng ngủ cùng với Uyển Tình. Uyển Tình cả đêm cuộn vào trong ngực bà, ôm cổ bà, giống như một đứa trẻ con, đem bà trở thành mẹ của mình.
Sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, Quản Vận Phương cảm giác có vật gì đó làm đau cổ mình, dời tay Uyển Tình khỏi cổ mình, thấy trên tay cô đeo một chiếc nhẫn, mình bị đá quý trên nhẫn đâm!
Uyển Tình tỉnh lại, giống như một đứa nhỏ chui vào lòng bà: “Mẹ.......”
Tim Quản Vận Phương quặn đau, mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Uyển Tình mất nửa ngày mới tỉnh lại, thối lui nói: “Con nhớ....mẹ quá.....”
“Bà ấy sinh con nuôi dưỡng con, con đương nhiên nhớ bà ấy. Nhưng không nên quá thương tâm, nếu không sẽ sinh bệnh, bằng không mẹ con sao có thể yên lòng? Con phải sống tốt, mới không làm bà ấy thất vọng.”
Uyển Tình im lặng một lúc, lại chui vào trong lòng bà, mất vài phút mới đứng lên.
Quản Vận Phương sờ cổ, tạm thời không đi hỏi cô.
Sau khi ăn sáng, lại nói về chuyện lễ tang, ngày đã chọn xong, là ngày mai. Đang nói đến quy trình mai táng, Mục Thiên Dương được rửa sạch hiềm nghi đi ra từ cục cảnh sát, phía sau còn có Văn Sâm, A Thành, một đám người luật sư.
Chuyện này, anh lo lắng nhất là cách nhìn của Uyển Tình, nhưng ban giám đốc lo lắng nhất là ảnh hưởng phía sau nó, cho dù rửa sạch hiềm nghi cũng không an tâm. Anh vừa căm tức đám người kia chỉ biết nghĩ đến lợi ích, lại thật sự không thể phát hỏa. Gọi một cuộc điện thoại cho Mục Thiên Thành, một đám người tiến đến khách sạn, Mục Thiên Thành đã đứng ở cửa chờ anh, vừa đi vừa nói cho anh biết bên trong đang làm gì.
Anh xua tay nói bọn Văn Sâm bọn họ không cần đi cùng: “Có thể trở về thì trở về đi, có việc sẽ thông báo với mọi người.”
Đi vào phòng, mọi người ngẩng đầu, nhìn anh một chút. Hô hấp Uyển Tình có điểm không tốt, nhìn thấy anh thần sắc phức tạp.
Anh nhìn thấy khuôn mặt xa lạ, khiêm tốn đi vào nói: “Xin chào, tôi họ Mục, là bạn của giám đốc Đỗ.”
Mọi người gật đầu.
Uyển Tình nói: “Làm phiền mọi người, ngày mai kính xin mọi người dành ra chút thời gian.”
“Đứa trẻ ngốc, chúng ta tự nhiên sẽ đến. Cháu không nên quá thương tâm, nghỉ ngơi thật tốt.”
Mọi người an ủi cô vài câu, lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Uyển Tình, Đỗ Viễn Minh, Mục Thiên Dương, Mục Thiên Thành, Thiên Tuyết.
Mục Thiên Dương đi đến trước mặt Uyển Tình ngồi xuống cái ghế băng, nói: “Chờ bác gái hạ táng, em đi cục cảnh sát nhìn một chút, manh mối và chứng cứ đều ở đó.”
Uyển Tình nắm lấy nhẫn trên tay, ngón cái ấn bảo thạch lên lòng bàn tay, làm đau cô.
Mục Thiên Dương thấy cô như vậy, giống như muốn đem nhẫn rút ra, hơn nữa không nhìn thấy ngọc bích anh quen thuộc, trong lòng có chút gấp gáp. Nhưng vướng Đỗ Viễn Minh ở bên cạnh, anh không dám kéo cô.
Lúc này, thư kí Đỗ Viễn Minh đi tới, gọi Đỗ Viễn Minh: “Giám đốc.......”
Đỗ Viễn Minh ngẩng đầu, lông mày nhăn lại.
Thư kí khó xử nhìn thoáng qua điện thoại trên tay, dừng khẩu hình nói: “Tiểu thư.”
Đỗ Viễn Minh lập tức đứng dậy: “Các ngươi bồi Uyển Tình, ta đi ra ngoài một chút.”
Đi ra ngoài cửa, ông tiếp nhận di động, đi xuống dưới tầng 1 mới mở miệng: “Này?”
“Ba?” Đỗ Thiến lười biếng hỏi: “Nghe nói người tìm con?”
Đỗ Viễn Minh trầm giọng hỏi: “Con mấy ngày nay đi đâu, điện thoại gọi không được!”
“Con đi Las Vegas.” Đỗ Thiến không kiên nhẫn nói.
Đỗ Viễn Minh dừng một chút, giọng nói dịu xuống: “Thua tiền?”
“Vâng. Ba vạn. Đôla.” Đúng lúc về nước thì tiêu hết!
Đỗ Viễn Minh nghĩ đến không đi sinh nhật của cô, cảm thấy đã xử tệ với cô, cũng không có trách cô, nói nhỏ nhẹ: “Dì của con gặp tai nạn xe cộ, trở về tham gia lễ tang đi. Ngày mai đã đi hạ táng, con xem có thể về nhanh chút không.”
Đỗ Thiến sửng sốt, đã chết? Cô nửa ngày mới nói: “Nga, con lập tức đi sân bay.”
Uyển Tình ở trong phòng, Đỗ Viễn Minh vừa đi, Mục Thiên Thành liền thuận thế đóng cửa. Sợ Đỗ Viễn Minh lập tức trở lại, cậu và Thiên Tuyết không dám rời đi, nếu không để người khác nhìn thấy Mục Thiên Dương và Uyển Tình đơn độc ở cùng một chỗ.....Hiện tại, chỉ có thể làm phiền.
Mục Thiên Dương nắm lấy tay Uyển Tình, thấy cô đem nhẫn đeo ngược vào trong, cúi đầu đem trán đặt lên tay cô: “Không phải anh......”
Uyển Tình nhíu mày, cảm thấy thật phiền chán.
Mục Thiên Dương thấy cô không nói lời nào, sợ cô hoài nghi mình, ngẩng đầu giải thích: “Xe của anh bị trộm! Ngày đó chuẩn bị trở về thành phố C tìm em, A Hoa nói cho ạnh biết xe bị mất. Anh vội vã muốn gặp em, cũng không kịp trách cứ cậu ta, cho nên lên taxi đi đến sân bay.......”
Cơ thể Uyển Tình run lên, khóc nói: “Em theo bản năng không tin là anh, sâu trong nội tâm cho rằng anh là bị hại......Nhưng mà, em vừa nghĩ tới nếu thật là anh, em liền sợ hãi.”
“Không phải anh!” Mục Thiên Dương vội là lên.
Uyển Tình phảng phất như không nghe thấy: “Em không biết nên làm cái gì bây giờ! Nếu quả thật là anh, em còn tin anh, em không phải thật xin lỗi mẹ sao? Hơn nữa anh ngày đó nói -- anh nói......”
“Anh lúc đó nói nhảm!” Mục Thiên Dương đương nhiên biết cô muốn nói cái gì, hối hận không ngừng. Anh lúc ấy sao lại động kinh mà đi nói những lời đó? Hiện tại quả thật là lấy đá đập chân mình.
“Nếu không phải là anh, đương nhiên tốt. Nhưng là, vạn nhất thì sao? Em vừa nghĩ nếu thật là anh, anh sau khi giết mẹ em, còn chạy đến chỗ em cầu hôn, lời ngon tiếng ngọt gì đều nói, em đồng ý với anh -- “
“"Anh không có......” Mục Thiên Dương thống khổ nói: “Anh lúc đó ở cùng một chỗ với em, làm sao đi làm chuyện xấu được?”
Uyển Tình sửng sốt, bỗng nhiên a một tiếng: “Loại chuyện như thế này, còn cần anh tổng giám đốc Mục phải đi làm sao?”
Mục Thiên Dương nhìn cô, nắm tay thật chặt, đột nhiên không biết nên ứng đối như thế nào. Cô đây là muốn định tội anh? Xứng đáng! Anh xứng đáng!
Thiên Tuyết và Thiên Thành đứng một bên nghe được gấp gáp muốn nói, lại không dám nói lung tung.
Uyển Tình nhìn Mục Thiên Dương, ánh mắt tất cả đều là yếu ớ và bất lực: “Em có thể tin tưởng anh sao? Anh nói cho em biết, em có thể tin tưởng anh không! Em sợ....Em sợ em thật xin lỗi mẹ.... Hơn nữa đó là xe của anh! Em vừa nghĩ tới xe của anh dính máu mẹ của em, bất kể anh có phải hung thủ hay không, em đều khó chịu.... Thiên Dương......Anh nói cho em biết, em phải làm sao bây giờ?”
Mục Thiên Dương ôm cô vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu cô, cái gì cũng chưa nói, chỉ để co dựa vào mình.
Mục Thiên Thành khụ một tiếng: “Hai người đủ, giám đốc Đỗ đã trở lại.”
Uyển Tình vội vàng đẩy Thiên Dương ra, nức nở nói: “Em bây giờ phải chịu tang....... Mang trang sức châu báu trên tay không thích hợp......”
Thân mình Mục Thiên Dương thoáng một cái, vươn tay muốn cầm tay cô. Cô giơ tay lên, từ từ tháo chiếc nhẫn ra, nhưng không biết đặt xuống chỗ nào.