Trên máy bay, Đỗ Thiến nhìn ảnh chụp trong tay, cơ bản đều là ảnh Uyển Tình và Mục Thiên Dương ở cùng nhau.
Đầu năm nay cô đã nói với Đỗ Viễn Minh, ông không tin, cô mời thám tử tư đi chụp ảnh Uyển Tình. Cô không ngóc, biết được ảnh hưởng của Mục Thiên Dương và Đỗ Viễn Minh ở thành phố A, ở những thành phố khác cũng có chút tiếng tăm. Nếu cô mời thám tử trong nước, cực kỳ không an toàn, cho nên mới mời thám tử Mỹ.
Đỗ Viễn Minh và Mục Thiên Dương dù lợi hại, cũng chưa vươn móng vuốt đến tận Mỹ, cho dù có, cũng không thể tùy tiện khống chế một thám tử.
Thảm tử đến thành phố C, giúp cô chụp ảnh cô cần, quả nhiên như cô dự tính.
Vốn dĩ cô muốn đưa những ảnh chụp này cho Đỗ Viễn Mình, để ông xem con gái của ông là cái dạng gì! Hoặc là đưa cho Từ Khả Vi, để bà ta biết con gái bà ta làm chuyện tốt gì sau lưng bà ta...
Nhưng là về sau cô lại nghĩ, Uyển Tình là con bọn họ, tới cùng cho dù cô ta có làm sai, vẫn là còn chưa đoán được?
Suy nghĩ một đường, rốt cuộc cô cũng nghĩ cẩn thận! Này là bọn họ hợp mưu làm chuyện tốt, giới thiệu Uyển Tình cho Mục Thiên Dương, để Uyển Tình có một người chồng cường thế, tương lai sáng lạn!
Có người chồng Mục Thiên Dương này, cho dù cô ở Đỗ gia không được một đồng nào, cũng là buôn bán lời! Đỗ Thiến không khỏi oán hận Đỗ Viễn Minh bất công, lại đưa thứ tốt nhất cho Uyển Tình!
Cô không nghĩ tới chính mình gả cho Mục Thiên Dương, nhưng lại không cho phép Uyển Tình được gả vào chỗ tốt! Cho dù chồng tương lại của cô lợi hại hơn Mục Thiên Dương, nhưng sự tồn tại của Mục Thiên Dương vẫn là uy hiếp lớn!
Cô không muốn để bọn họ được như ước nguyện...
Cúi đầu nhìn ảnh chụp của hai người, là trên ban công tầng lầu, Uyển Tình mặc tạp dề, bưng chén đĩa đút gì đó cho Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương đứng sau cô, hai tay ôm lấy eo của cô, cười đến vô hại.
“Các người hạnh phúc...” đỗ Thiến thì thào nói, nhưng cô không khiến cho bọn họ tiếp tục hạnh phúc nữa! Cô nghĩ đến cách của mình, không nhịn được cười rộ lên vui vẻ.
Buổi sáng, Từ Khả Vi ở nhà nghỉ ngơi, nhận được điện thoại của bảo an gọi đến: “Bà Từ, nhà bà bị kẻ trộm cậy cửa, vừa mới báo nguy, bà có muốn đến xem không?”
Từ Khả Vi kinh ngạc, một lát sau nhớ đến bên kia cũng không có vật gì quá đáng quý, nhưng quá nhiều đồ dùng riêng tư bởi vì không hề đáng giá mà bình thường cũng không dùng đến, liền không mang qua, chính bà thật sự không có gì, bà nhớ Uyển Tình có một quyển nhật ký, loại này mà vứt đi, nhiều tiền bạc đến mấy cũng không mua nổi, sẽ đau lòng đi?
Bà vội vàng nói: “Tôi lập tức quay lại!”
Từ Khả Vi thay đổi quần áo ra khỏi cửa, vốn nghĩ muốn tự mình đi qua, nhưng trong nhà lái xe phải đưa qua, bà đành phải đồng ý. Không nghĩ muốn thu hút sự chú ý của người khác, lúc đến gần nhà còn một khoảng nữa liền xuống xe, bắt xe ba bánh đi qua.