“Chị dâu nhỏ, em đồng ý rồi hả?” Mục Thiên Thành hỏi
Uyển Tình lắc đầu: “Anh có thể dự trữ tiền bạc tăng giá, nếu thiếu tiền dùng, có thể vay ngân hàng.”
“Đây là vay thế chấp! Mượn nợ không được!”
Vay thế chấp mượn nợ không được sao? Uyển Tình không hiểu cái này, cũng không hỏi, sửa lời nói: “Vậy anh liền cho người khác thuê, tiền lấy lại là đủ! Nếu vẫn thiếu tiền, có thể mượn Thiên Dương. Nếu anh không tiện mở miệng, em có thể nói giúp anh!”
Mục Thiên Thành cấp bách: “Em nói mấy đồng bạc đó với anh ấy làm gì? Em nhắc đến, chắc là sau khi anh ấy mua cũng đăng ký dưới tên em, đến lúc đó em có phòng rồi, có thể cùng Thiên Tuyết bắt đầu trang trí nhà cửa! Nhiều cảm giác thành tựu!”
“Vẫn là không cần.” Uyển Tình không do dự nói. Cô và Thiên Dương đều là đứa bé ngoan cần kiệm, không xài tiền bậy bạ
Mục Thiên Thành rơi lệ, chị dâu sao lại như thế, ngoan cố như vậy, anh cả còn có thể theo đuổi chị ấy, cũng coi như được lợi rồi! Sau đó nghĩ đến chị dâu vốn không hề động tâm vì tiền bạc. Thật sự là người tốt, cô ấy đối với anh cả chính là chân tình
Đột nhiên Mục Thiên Thành vô cùng khinh bỉ chính mình, vì chút tiền nhà cửa ấy mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, thật sự quá xấu xa rồi! Anh không thể tiếp tục xấu xa nữa, nhà cửa này liền để lại đi. Trang trí lại cho đẹp, không có việc gì có thể trốn Văn Sâm ở đây.
-
Buổi tối, Uyển Tình và Mục Thiên Dương nằm trên giường, cô bắt được tay anh, cắt móng tay cho anh, nhắc tới việc ban ngày: “Anh họ có vẻ cực kỳ thiếu tiền, còn bảo em nói với anh, cho anh mua nhà của anh ấy?”
“Làm sao nó có thể thiếu tiền? Tiền nó gửi ngân hàng có khi còn nhiều hơn của anh?”
“A? Không thể nào?”
“Mấy năm nay nó ở bên ngoài kiếm tiền không thiếu, còn có hoa hồng của công ty chia cho nữa, cậu ta muốn khóc than, em bảo cậu ta đem bán cổ phần công ty đi.”
Uyển Tình bật cười, lại không biết đây chính là một chiêu ngoan độc: “Em cũng biết rõ anh ra lớn tiếng, hạt mưa nhỏ, còn không nghĩ tới. Cho dù không trụ nổi, khẳng định là anh lại lén lút dùng tiền giải quyết cho anh ấy, cũng không để người ta biết.”
Mục Thiên Dương cười, cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô: “Cũng là em hiểu anh.”
Uyển Tình đổi tay anh: “Anh ấy còn nói, bảo anh mua nhà, đăng ký dưới tên em.” Uyển Tình dừng lại: “Em không cần.”
Mục Thiên Dương sửng sốt, vuốt ve đầu cô: “Uhm, anh biết, em xem trước kia anh mua đồ đắt tiền cho em, ra sức tiêu tiền, hiện giờ không phải là không làm như thế nữa sao? Dù sao kẹt lại chỗ em, em muốn mua cái gì, tự em quyết định.”
Uyển Tình ngừng lại, nói thầm: “Anh như vậy... càng kỳ lạ...”
“Có cái gì kỳ lạ? Em cảm thấy hai người là gì, mới có thể xài chung chi phiếu?”
Uyển Tình chớp mắt, kia hình như là... vợ chồng đi? Trong lòng cô nhảy dựng lên, cúi đầu nghiêm túc chăm chỉ cắt móng tay cho anh, cũng không dám nói tiếp nữa...
Mục Thiên Dương lần mò tay lên mặt cô: “Uyển Tình...”
“Uhm?”
“Cắt móng tay cho anh cả đời có được không?”
Uyển Tình ngạc nhiên, im lặng thật lâu mới nói: “Anh coi em như người hầu à?”
“Anh đây cắt móng chân cho em, trao đổi đồng giá!”
Uyển Tình không nói gì.
Mục Thiên Dương nháo cô: “Có được hay không?”
“Không được.” Uyển Tình giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh coi em là lòng bàn chân, em không liên quan.”
“Anh thề, anh không như thế.”
“Hừ, em không tin anh.”
“Anh đây cũng đổi lại cho em.”
“Chân anh thối lắm!”
Mục Thiên Dương sửng sốt, giận dữ hỏi: “Chân anh thối bao giờ?”
Uyển Tình cười haha, ngẩng đầu hôn lên chóp mũi anh: “Được rồi, là anh nói... nếu không, mỗi ngày em cho anh ăn ớt xanh, mỗi ngày trên bàn đều là đồ ăn cay!”
Mục Thiên Dương cười, trong ngực chấn động, hung hăng ôm lấy cô: “Uyển Tình, anh thật sự càng ngày càng thích em.”
Uyển Tình há miệng thở dốc: “Em cũng thế.” Như thế nào cũng không thể nói nên lời, chỉ có thể ôm lấy anh.
Tuần sau, cô và Thiên Tuyết nhìn Quản Hạo Nhiên, phát hiện cảm xúc của anh có chút hạ xuống, cùng không hỏi đến. Đại khái là bệnh lâu ngày, tâm trạng uể oải đi?
Hai người chào hỏi anh, theo lệ ân cần thăm hỏi vài câu, liền đến phòng khách nói chuyện phiếm với Quản Vận Phương.
Quản Vận Phương hỏi Uyển Tình: “Bạn trai cháu đâu?”
“Hôm nay là sinh nhật của bà anh ấy, anh ấy phải về nhà. Vốn đang bảo cháu đi, cháu mới cùng anh ấy qua lại không được bao lâu, cháu không đi!”
“Về quê sao?”
“Uhm.”
Quản Vận Phương muốn hỏi nhà anh đang làm gì, đang làm việc gì, nhưng nghĩ đến chính mình cũng không có tư cách để hỏi, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, cười nói: “Đối tốt với cháu chứ?”
Uyển Tình đỏ mặt lên: “Không tốt thì sẽ không bàn đến.”
Quản Vận Phương cười: “Cháu hiểu là được rồi! Con gái thôi, chỉ cần có người đàn ông đối xử tốt với mình là được. Nếu anh ta không tốt với cháu, thì đừng tự làm mình tủi thân, mẹ cháu cũng không muốn cháu tủi thân.”
Uyển Tình nghe lời gật đầu.
Một lát sau, vị sư huynh cũng ở đây trở lại. Trên tay anh cầm theo đồ ăn, hóa ra là giúp Quản Vận Phương mua đồ ăn đi. Mặc dù Sư huynh có chút xấu tính, nhưng người vẫn cực kỳ thuần lương, bởi vì Quản Vận Phương ở đây, anh liền để phòng mình cho bà, chính mình ngủ phòng khách, hoặc là ngủ nhờ nhà bạn.
Thấy Uyển Tình đến, anh có chút xấu hổ. Lần trước là chuyện xấu của anh gây ra. Anh thật sự không biết, bốn năm đại học, tình huống kia đều không sai, ai biết lần này thật sự sai lầm rồi.
Quản Vận Phương nhận đồ ăn cười cười: “Dì đi nấu cớm, cháu nói chuyện phiếm với các em nhé.”
Sư huynh gật đầu, ngồi xuống cạnh ghế sofa, xấu hổ mà nói: “Ngày đó thật sự là xấu hổ...”
Sắc mặt Uyển Tình còn còn chút oán hận, nghe xong anh nói liền dịu đi một chút: “Không sao, là em và Quản sư huynh không nói rõ ràng, cũng không trách anh.”
Sư huynh gật đầu, vẫn rất xấu hổ, rõ ràng chỉnh âm thanh ti vi lớn hơn, mọi người xem tivi, miễn cho việc không có chuyện gì để nói. Một thời gian lâu sau, anh đứng lên: “Anh đẩy Hạo Nhiên ra đây, một lát nữa là ăn cơm trưa rồi.”
Uyển Tình và Thiên Tuyết sửng sốt, anh ta có thể xuống giường được sao?
Thạch cao trên chân Quản Hạo Nhiên rất cồng kềnh, ngồi xuống xe lăn, cả người đều có vẻ cồng kềnh. Ra cửa nhìn thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết, anh cười, hỏi vài câu không liên quan, xem ra cảm xúc cũng không tệ lắm, vừa mới nhìn thấy anh mất mác, là hoa mắt sao?
Sau cơm trưa, mấy người giúp Quản Hạo Nhiên xuống lầu phơi nắng.
Cho dù có Thiên Tuyết đi cùng, Uyển Tình vẫn sợ bị người khác nhìn thấy. Cô cũng không biết trốn thế nào, vẫn cúi đầu, không nói gì.
Quản Hạo Nhiên nhìn, cho rằng cô vẫn tức giận về chuyện ngày đó, trong lòng cùng có chút bất đắc dĩ. Trước mặt những người khác, anh cũng không biết giải thích với cô thế nào. Nhắc tới như vậy, càng khiến cô khó chịu rồi...
Anh suy tư một lúc, quyết định vẫn nên chọn một thời gian rảnh gọi cho cô, nói trước mặt đúng là có chút xấu hổ