“Khi nào em dánh thời gian cho anh một chút, có chuyện cần em cho ý kiến, đến lúc đó chúng ta nói chuyện, đừng nói cho Uyển Tình biết.”
“A?” Thiên Tuyết nhìn anh: “Anh muốn làm gì?”
Mục Thiên Dương ho một tiếng: “Hiện tại không nói rõ được, em có thời gian thì tới đây một chút, đừng cho Uyển Tình biết?”
Thiên Tuyết nghĩ ngnowij: “Đại khái là muốn thời gian nào?”
“Một hai giờ đi?”
“Thứ năm... thứ năm buổi tối bọn em không học cùng lớp.” Thiên Tuyết xoắn xuýt đứt ruột.
Em đi! Chuyện của anh chị đều muốn giấu diếm đối phương, cái này tôi nên nói gì cho đúng, ai cũng muốn nhờ cô lừa người kia! Anh không nháo đến sau cùng đánh nhau, hai người các người không đánh lẫn nhau, nhất trí tới đánh tôi đi! Tôi đây không phải không là người nữa sao?
Muốn hay không hiện giờ còn bán đứng nữa?
Thiên Tuyết nghĩ ngợi, vẫn là lại thôi.
Chủ nhật, cô và Uyển Tình đến thăm Hạo Nhiên, đi vào tiểu khu, cô nói: “Chẳng lẽ công ty bọn họ đều ở đây? Lát nữa chúng ta đến nhà A Thành ăn cơm!”
Uyển Tình không nói gì nhìn cô: “Tới cùng thì cậu thích cơm của A Thành như thế nào?”
Thiên Tuyết chép miệng, uy hiếp nói: “Cẩn thận mình nói với anh mình!”
Uyển Tình tuyệt không nói nữa.
Tới nơi ở của Quản Hạo Nhiên, mở cửa đã gặp bạn học ở cùng.
“ Sư huynh.” Uyển Tình nói: “Đây là bạn học của em, Quản sư huynh cũng quen, chúng em đến thăm anh ấy.”
“Biết biết...” Sư huynh nhìn thấy đại mỹ nữ có chút khẩn trương: “Mục Thiên Tuyết!”
Vốn UYển Tình cũng đầy đủ là một mỹ nữ, nhưng lần đầu tiên gặp mặt người ta chỉ nhìn Quản Hạo Nhiên, ở trong lòng anh liền trực tiếp quy cô về Quản Hạo Nhiên, nên không hề có chút nào khẩn trương.
Thiên Tuyết nghe anh nói thế, thật có chút xoắn xuýt. Anh lại biết tên cô qua chuyện kí.
Uyển Tình và Thiên Tuyết đi vào phòng ngủ của Quản Hạo Nhiên, anh ngồi trên giường, cầm sách xem mặt trời ngoài cửa sổ, sắc mặt có phần trắng nõn.
Thiên Tuyết thấy chân của anh bó thạch cao, không chịu để tâm cười rộ lên: “Người đàn ông tiêu sái, bị thương cũng phải thế này!”
Quản Hạo Nhiên:....
Uyển Tình đẩy cô, cô nhảy dựng lên, giận dữ nói: “Sao, đau lòng à?”
“Mình...” Thiên Tuyết không nói gì nhìn cô, muốn đá cô ra khởi cửa sổ.
Thiên Tuyết cũng phát hiện mình sai, ảo não im lặng, rất muốn quất chết chính mình: Cậu đây là thêm phiền, nếu xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến Uyển Tình, cậu tự sát tạ tội đi!
Quả nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Quản Hạo Nhiên, lại phát hiện thấy ánh mắt nhìn cô có chút hiền hòa, có hy vọng và yêu thương. Không phải anh ta nghĩ là Uyển Tình thích anh ta chứ?”
“Dì đâu?” Uyển Tình hỏi.
“Ra ngoài mua đồ ăn rồi.” Quản Hạo Nhiên khom người, đặt sách xuống, nói với bạn học: “Cầm hai chiếc ghế vào đây đi.”
Thiên Tuyết vội vàng nói: “Không cần, không cần, nhìn anh còn sống là bọn em an tâm rồi, không quấy rầy anh nghỉ ngơi, bọn em đi ra ngoài!”
Quản Hạo Nhiên không để ý tới lời của cô có gai, ôn nhu cười: “Không quấy rầy, anh đang có chút phiền chán, bọn em nói chuyện phiếm với anh đi.”
Thiên Tuyết vừa nghe, không thể nói không, đành phải ở lại.
Trong lòng sư huynh kia cho rằng Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên là một đôi, hàn huyên không được vài phút, lại gọi cô: “Mục sư muội, chúng ta đi rửa hoa quả ăn đi?”
Thiên Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Tự ăn thì tự rửa!”
Sư huynh bị cô ác khẩu sợ tới mức cứng lại: “Anh, anh nghĩ muốn lấy cho mọi người ăn.”
“Vậy anh đi rửa đi, cảm ơn anh!” Cô mới không để Uyển Tình và Quản Hạo Nhiên ở chung với nhau.
Sư huynh nghi ngờ nhìn bọn họ, đi rửa hoa quả. Ăn hoa quả, Quản Vận Phương trở lại. Hai bên hàn huyên vài câu, Quản Vận Phương nói: “Các cháu ngồi đi, dì đi nấu cơm.”
Thiên Tuyết sáng lên ngọn đèn trong đầ, nói với UYển Tình: “Cậu đi giúp dì đi!”
Uyển Tình bị Quản Hạo Nhiên quét mắt đến, có chút chột dạ, vội vàng đồng ý, chạy trốn khỏi phòng.
Thiên Tuyết hài lòng thở ra, quay đầu nhìn Quản Hạo Nhiên, cầm lấy một miếng táo cắn, không nói gì.
Quản Hạo Nhiên bị cô nhìn đến da đầu run lên, thuận tay lấy quyển sách đầu giường mở ra.
Sư huynh nhìn, chẳng nhẽ bọn họ yêu tay ba? Ai, xem ra đại tiểu thư quả nhiên chướng mắt với mình! Quản Hạo Nhiên dáng vẻ đẹp đẽ, liền có vận khí tốt, chẳng những có bạn gái xinh đẹp như UYển Tình, còn có đại tiểu thư xem trọng anh...
Khi ăn cơm trưa, Quản Hạo Nnhiên vẫn ăn ở trên giường, trên bàn không có anh, mọi người ăn rất vui vẻ. Thiên Tuyết hoạt bát lại có lễ phép, Quản Vận Phương cũng rất thích. Sư huynh thì càng thích hơn! Có thể tiếp xúc gần gũi Mục Thiên Tuyết như vậy, cho dù cô chướng mắt với mình, nhưng cũng rất đáng! Nhìn một cái, đây chính là thiên kim đại tiểu thư nha.
Cơm nước xong, Thiên Tuyết kéo UYển Tình đi! Vừa vào thang máy, cô không nhịn được quở trách: “Nhìn xem xem... Minh nói cái gì chứ! Về sau cậu đừng đến đây! Quản Hạo Nhiên nhìn cậu, rõ ràng có ý đồ! Cho dù cậu không có ý gì, nhưng cậu hay đến đây thăm anh ta, anh ta hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Không được đến nữa!”
Uyển Tình thở phì phì nhìn cô: “Còn nói nữa, đều là cậu, cậu nói gì chứ? Trước kia anh ấy không như vậy, đều là do câu nói của cậu!”
Thiên Tuyết chột dạ nói, không dám lên tiếng nữa, mãi đến khi ra khỏi thang máy mới nói: “Không thể chỉ vì một câu của mình, mà có thể khơi mào tâm tư không có chút gì của anh ấy? Câu nói của mình chỉ như chất xúc tác thôi, không, xúc tác cũng không phải... là chọc thủng tầng cuối cùng! Vốn dĩ anh ta đã có ý, chẳng quà là chưa nói gì! May mắn là mình đả kích, cậu có thể mượn cơ hội trốn tránh anh ta. Nếu không mà cậu tiếp tục đi gặp anh ta, để cho phần tâm tư này của anh ta càng thêm trầm trọng... haha, đến lúc đó kìm lòng không đậu, làm ra gì đó, mình xem cậu sao cho anh trai mình công đạo! Nếu không cẩn thận “thúc giục hóa” cậu, cậu lại chảy nước mắt tung ra cảm kích đoạn tình cảm yêu say đắm vô vọng ấy, vẫn lớn mật phản kháng anh mình?”
Uyển Tình buồn bực nói: “Cậu còn nói nữa! Rõ ràng là lỗi của câu, cậu lại đẩy hết lên người mình?”
Thiên Tuyết dừng lại, không được tự nhiên nói: “Được, mình sai, thế nhưng mình cũng không nói sai, cậu thực sự nên cẩn thận với anh ta...”
Uyển Tình muốn nói Quản Hạo Nhiên không ép buộc cô, nhưng há miệng thở dốc, cảm thấy như vậy cũng giống như có chút thiên vị anh ta, đến lúc đó cô càng khó nói. Cô thở dài, phiền não nói: “Đều là cậu, chỉ gây phiền phức cho mình!”
Thiên Tuyết bĩu môi, ra sức bóp chặt má mình: “Gào khóc... a,... đau quá!”
“Cậu làm gì thế?”
“Trừng phạt bản thân nói lung tung...”
Uyển Tình liếc cô một cái, lôi kéo cô về đằng trước, xem như tha thứ cho cô.
Thiên Tuyết lập tức cười lên: “Chúng ta đi sang bên kia đi, nhìn A Thành có ở nhà không, không phải cậu nhớ món cá chần nước sôi của anh ấy sao?”