Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 355: Tiết tháo

Mục Thiên Thành nhìn thấy vẻ mặt này của anh, nghe âm thanh của anh, dương như trấn an mèo con không nghe lời, trên mặt cảm thấy thật mất mặt, anh tức giận nói: “Anh cố ý đi?”

“Anh mới không ác liệt như thế!” Văn Sâm Khinh thường nói, cư nhiên dùng khổ nhục kế.

“Thật là ngoài ý muốn... Em tưởng là em đã chết anh cũng không tới xem một cái.” Sớm biết là dùng khổ nhục kế có tác dụng, trong khoảng thời gian này anh đã không cần thống khổ như vậy rồi. Anh đột nhiên hỏi: “Về sau làm sao bây giờ? Anh làm sao đối mặt với người trong nhà?”

“Nói sau!.” Văn Sâm thở dài: “Kỳ vọng của ba mẹ đối với anh rất lớn, nhưng mặc kệ em, em lại nổi điên rồi.”

Mục Thiên Thành cảm động nói: “Anh liền là vợ quản nghiêm của em...”

“Cút!” Văn Sâm đỏ mặt, mạnh mẽ rút tay lại. Em gái em, tới cùng ai công ai thị. Vì sao người nào đó nhìn không có chút khí chất, làm việc giống hệt như đứa trẻ con.

Mục Thiên Thành lập tức bắt lấy tay anh: “Nếu không chúng ta cùng tìm đối tượng, kết hôn giar1”

“Con thì sao?”

“Này... nói không thể sinh được, sau đó ly hôn?”

“...” Không nói gì.

Mục Thiên Thành cũng không biết nói gì, chuyển hướng đề tài nói: “Hiện tại có phải cực kỳ xấu hay không?”

Văn Sâm nhìn thoáng qua băng gạc quấn trên đầu anh: “Vẫn được, không có việc gì là tốt rồi.”

“Uhm... Cạo sạch đầu của em rồi....” Mục Thiên Thành kéo tay anh, liếc mắt một cái: “Không có ai...”

Văn Sâm bắt đắc dĩ thở dài, ngồi xuống, Mục Thiên Thành kéo anh lại gần, ôm lấy cổ anh, từ từ hôn lên môi anh. Văn Sâm nghĩ đây là bệnh viện, nghĩ muốn đẩy ra, nhưng lại không muốn anh thương tâm,. Chính là đang do dự, nghe được có người mở cửa, anh vội vàng lui đầu về sau, xoay người đã thấy Mục Thiên Dương.

Mục Thiên Dương thấy bbonj họ nắm tay, còn thấy tư thế vừa rồi, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Văn Sâm, nhưng nhìn vẻ mặt ai oán của Mục Thiên Thành, cũng biết bọn họ vừa làm gì. Anh có phần không biết nói gì, đây là bệnh viện đó!

Văn Sâm buông Mục Thiên Thành ra, đứng lên: “Tống giám đốc...”

Mục Thiên Dương nhắm mắt, làm bộ như không phát hiện ái muội giữa bọn họ: “Đến lúc nào?”

“Vừa mới,...” Văn Sâm không được tự nhiên khụ một tiếng: “Tôi đến công ty xem sao.”

“Uhm.” Mục Thiên Dương tránh ra.

Văn Sâm liếc mắt nhìn Mục Thiên Thành một cái: “Anh đi trước.”

“Anh...” Mục Thiên Thành không nỡ.

“Một lát lại tới.” Văn Sâm nói.

Mục Thiên Thành yên tâm, để anh đi.

Mục Thiên Dương lườm anh một cái, khoanh tay ngồi ở bên cạnh, không nói gì.

Mục Thiên Thành nhìn chằm chằm cửa một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nghi ngờ hỏi: “Anh làm gì thế?”

“Đến xem em.”

“Anh đang nhìn em sao?”

“Người đàn ông không cần lề mề!”

“...” Tôi thảo! Tôi liền lề mề như vậy? Mắc mớ gì đến anh.

Mục Thiên Thành cũng không để ý anh, nằm trên giường. Anh thật sự thiếu Văn Sâm rất nhiều, về sau nên như thế nào đây? Nếu không thì học nấu cơm, mỗi ngày làm bữa sáng cho anh?

Hai anh em mỗi người đều phát ngốc, không biết qua bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.

“Anh?” Tiếng Thiên Tuyết truyền đến.

Mục Thiên Dương mạnh mẽ đứng lên, nhìn chằm chằm cửa, Thiên Tuyết cũng chạy vào, hai người đụng nhay.

“A...” Thiên Tuyết đánh vào ngực anh, mũi cũng đã bị lệch.

Mục Thiên Dương đẩy cô ra, nhìn Uyển Tình ở đằng sau.

“Hu hu hu...” Thiên Tuyết tủi thân, cô có tồn tại cảm giác chứ? Cô đâu có đụng vào cọc gỗ, là người sống sờ sờ mà không quan tâm một chút...

Mục Thiên Dương nhìn Uyển Tình, không có việc gì lui qua một bên: “Vào đi.”

Uyển Tình đi vào, hỏi Thiên Tuyết: “Cậu không sao chứ?”

Thiên Tuyết buông tay đè lên mũi ra: “Chảy máu sao?”

“Không, nhưng đang đỏ lên.”

Thiên Tuyết bất mãn nhìn Mục Thiên Dương một cái, nhìn Mục Thiên Thành: “Thế nào mà băng thành như vậy, có phải cực kỳ nghiêm trọng không?”

“Em tới sớm một chút, cũng rất nghiêm trọng...” Mục Thiên Thành cong môi, nghĩ vậy mà chính mình gặp rắc rối, lại vẫn hại anh họ bận rộn mấy ngày, cũng không thể trách cô không quan tâm đến mình, lập tức nói: “Anh không sao, chỉ là thương ngoài da, tĩnh dưỡng là được.”

Thiên Tuyết nhíu mày: “Có phải thật lâu rồi không? Con rùa biển trên mạng không phải anh chứ?”

“Rùa biển? Anh rõ ràng là chim trống!”

“...”

Uyển Tình im lặng đứng một bên, không nói gì, nghe bọn họ trò chuyện, không yên lòng.

Đột nhiên, Mục Thiên Dương giữ chặt tay cô, cô kinh ngạc, quay đầu nhìn anh. Anh nắm chặt tay cô, kéo đến bên cạnh mình. Thiên Tuyết quay đầu nhìn bọn họ.

Mục Thiên Dương nói: “Em chăm sóc cho anh họ em đi.”

“Các người...” Thiên Tuyết muốn nói, bệnh viện là nơi công cộng, anh trắng trợn dẫn người đi như vậy, không tốt lắm đâu?

Mục Thiên Dương không để ý đến cô, mang theo Uyển Tình ra ngoài phòng bệnh.

Uyển Tình ra sức muốn tránh anh, anh nắm chặt không rời, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi. Thấy thái độ của cô kiên quyết, trong lòng anh không khỏi có tức giận, hạ giọng hỏi: “Tới cùng là em muốn anh phải như thế nào?”

Uyển Tình thấy có y tá đi qua, vội vàng đem lưng dán ở trên tường: “Xe anh ở đâu, tách ra đi.”

Tay anh run rẩy, buông cô ra: “Ra cửa chờ anh.”

Uyển Tinhf gật đầu, đi trước tránh ra, đến cửa chờ giây lát, anh lái xe qua, cô nhìn bốn phía sau đó chui vào.

Mặt anh không chút thay đổi lái xe, trực tiếp trở về Y Toa Bối Lạp.

Hai người một trước một sau đi vào phòng, Uyển Tình nhìn thoáng qua anh, từ từ kéo khăn lụa trên cổ xuống, quấn ở trong tay không nói gì.

Mục Thiên Dương đứng ở trước cửa sổ, nhìn bên ngoài im lặng thật lâu, đột nhiên xoay người đi tới, để cô bổ nhào ngã xuống giường.

Uyển Tình lẳng lặng nhìn anh, không hề có phản ứng.

Anh nắm cổ tay cô đến phát run, không biết nên làm sao. Anh đều đã có thể không cần tự tôn, nhưng cô không thể cứ lạnh như băng như thế này, cô ít nhất nên tin tưởng anh một chút, cho anh biết, anh làm cái gì cũng đáng...

Uyển Tình lẳng lặng nhìn trần nhà, trong mắt không có anh. Trong lòng anh áp lực vô cùng, không có cách nào để hít thở, cả người mãnh liệt rút đi nút thắt trên quần áo cô, lột bỏ quần áo của cô, cúi đầu hôn lên cổ cô.

Cô giống như cá chết, chỉ bất động, anh tàn sát bừa bãi một hồi rồi dừng lại, buông cô ra chậm rãi ngồi dậy: “Nói chuyện!”

Uyển Tình giật giật khóe môi, từ từ đứng lên, kéo quần áo lên: “Muốn em nói gì?”

“Cái gì cũng được...” Một mình anh không có cách nào diễn tròn vai.

Uyển Tình dừng lại, khổ sở chảy nước mắt, nói nhỏ: “Em nghe lời anh nói, về sau không liên hệ với anh ta...”

Mục Thiên Dương mạnh mẽ quay đầu, cả giận nói: “Đây là em muốn nói?”

“Không phải anh muốn em nói như thế sao?”

“Em...” Mục Thiên Dương cứng lại: “Em đi!”