Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 332: Đại trượng phu náo loạn cái tính tình gì

“Anh làm sao?” Uyển Tình bất mãn hỏi.

“Đây là cái gì?” Mục Thiên Dương đưa vở tới trước mặt cô.

Uyển Tình ngẩng đầu vừa nhìn thấy, nói không nên lời.

Mục Thiên Dương gấp quyển vở bất mãn nói: “Rõ rang em rất quan tâm anh, vì sao không thừa nhận?”

Uyển Tình nghe anh dùng khẩu khí chất vấn, không vui, cắn răng nói: “Vì sao em phải thừa nhận?”

“Nói như vậy, đây thật là viết vì anh?” Mục Thiên Dương cười giống như con mèo ăn vụng thành công.

“Em…..” Uyển Tình phát hiện bị anh buộc dây, tức giận muốn đứng lên.

Mục Thiên Dương hung hăng ôm cô vào lòng, dựa đầu vào trên cổ cô một chút: “Mạnh miệng cái gì? Anh cũng sẽ không cưới em.”

“Là em mạnh miệng thì đã làm sao?” Uyển Tình thẹn quá thành giận, xoay người đánh anh, “Anh vui vẻ? Anh đắc ý? Buông…..”

“Anh không buông!” Mục Thiên Dương xấu xa nói, “Anh muốn ôm em. Đừng nói hiện tại không buông, về sau cũng sẽ không, cả đời cũng sẽ không!”

Mục Thiên Dương kêu đau một tiếng, chậm rãi buông cô ra, tay giơ lên sờ lỗ tai của bản thân, vừa sờ liền thấy một ít máu.

Uyển Tình ngồi đối diện anh, hai tay còn dừng ở không trung, vừa thấy mười ngón, có một chút máu ở móng tay, xem ra là không cẩn thận làm anh bị thương.

Mục Thiên Dương sờ sờ lên mang tai, nhíu mày nhìn cô: “Đến mức này sao?”

Uyển Tình chột dạ cúi đầu: “Em, em đi lấy khăn….”

“Uh.”

Uyển Tình vội vàng đi vào phòng tắm lấy khăn đến, tỉ mỉ lau cho anh, chỉ thấy một vết cào, từ sau lỗ tai kéo đến trước cổ, trên mặt và trên cổ cũng có, Uyển Tình chột dạ không thôi, lại nhìn vẻ mặt của anh, đen đen, giống như rất không vui.

Uyển Tình buông khăn mặt, tìm băng cá nhân đến. Nhìn vết thương phân bố không đồng đều, không biết dán như thế nào. Dán một đoạn sao? Ngày mai anh còn phải đi làm, có thể làm hoang mang hay không? Nếu không dán…sẽ ảnh hưởng không tốt? Cân nhắc một chút, cô quyết định dán! Vừa bắt đầu đưa tay lên, Mục Thiên Dương liền đưa tay ngăn lại. Cô cứng lại, ngầy ngừng thuyết: “Thực xin lỗi…….Em, em không phải cố ý.”

Mục Thiên Dương xoay đầy, nhìn miệng vết thương của bản thân qua gương ở trên bàn trang điểm, hai mắt tối đen.

Uyển Tình đứng lên, đi ra khỏi phòng. Ánh mắt anh chợt lóe, ngồi không nhúc nhích.

Một lát sau, Uyển Tình quay lại, trên tay mang theo một cốc nước cùng một túi thuốc. Cô đưa cốc nước cho anh, anh không nhận, cô đành đặt ở chiếc tủ đầu giường, sau đó chậm rãi mở túi thuốc ra, đưa cho anh: “Anh….uống thuốc trước đi.”

“Để ở đấy đi.” Mục Thiên Dương thản nhiên nói.

Trong lòng Uyển Tình cứng lại, nắm thuốc không nhúc nhích.

Mục Thiên Dương quay đầu nhìn cô, tức giận nói: “Rốt cuộc em đang không được tự nhiên chuyện gì? Em tình nguyện đả thương anh, cung không chịu thừa nhận quan tâm anh một chút? Anh thích em như vậy…..”

Uyển Tình chấn động, không nghĩ tới anh sẽ nói ra chữ “Thích” kia lúc này.

“Em nghĩ rằng anh rất có kiên nhẫn với em phải không?” Anh cười lạnh một tiếng, “Nếu em tưởng lạt mềm buộc chặt, cũng phải có chừng mực! Không chừng một ngày nào đó anh thật sự không có kiên nhẫn!”

Uyển Tình đột nhiên tức giân đến phát run, anh nghĩ cô là cao thủ tình trường sao? Lạt mềm buộc chặt cái gì, có chừng mực? Thật ra cô từng nghĩ, nhưng mà cô đã làm sao? Cô cũng muốn làm cho anh cả đởi tốt với bản thân, nhưng mà cô đã làm sao? Mỗi lần cô suy nghĩ, tình cảm mà mình theo đuổi có đáng giá hay không, có kết quả hay không? Vạn nhất cô yêu anh, rồi anh lại không yêu cô thì sao? Cô nên tiếp tục kiên trì ý tưởng ban đầu, chạy chốn khỏi anh, hay là đáp lại tốt với anh như anh đã làm với cô, giành một cơ hội để được hạnh phúc……

“Em luôn không muốn anh qua vui vẻ một chút.” Mục Thiên Dương khổ sở thuyết, “Lời nói có thể khiến cho anh vui vẻ, em không muốn nói…….”

Uyển Tình đột nhiên đưa thuốc đến trước mặt anh, dọa anh nhảy dựng.

Cô kích động giật sợ giây truyền trên cổ mình xuống, kể cả chiếc vòng tay trên cổ tay cũng dùng sức kéo ra, ném toàn bộ đến trước mặt anh, khóc lớn nói: “Em không cần những thứ này! Anh quá khó hầu hạ! Anh yêu như thế nào, em mới mặc kệ anh nghĩ như thế nào! Em muốn đi, chờ em có cơ hội, em nhất định phải đi!”

Mục Thiên Dương sửng sốt nửa ngày, mới mạnh nhảy dựng lên, hét lớn: “Anh không biết phải nói như thế nào với em? Anh có điểm thực xin lỗi em sao? Anh nuông chiều em, em liền được nước lấn tới?”

Uyển Tình giận dữ đánh về phía anh, khiến anh đổ nhào lên trên giường, cầm thuốc vào trong tay, sau đó nhét thuốc vào miệng anh: “Anh hỗn đản!”

Mục Thiên Dương xoay người ngăn cô lại, phù phù phun hết những viên thuốc trong miệng xuống sàn nhà: “Em…..”

Uyển Tình sâu kín nhìn anh: “Em tổ chức sinh nhật cho anh, anh vui vẻ, nói em không cần làm…..Bây giờ, anh lại trách em không làm anh vui vẻ….Mục Thiên Dương, anh rốt cuộc muốn em làm như thế nào?”

Mục Thiên Dương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô.

“Là em suy nghĩ nhiều có phải hay không? Là em chỉ là một món đồ chơi của anh, anh muốn như thế nào liền như thế đó…….Là em không đáp ứng được nhu cầu của anh, không đoán được khi nào thì anh cần em đi lấy lòng, khi nào thì không cần. Em sai lầm rồi, em không đủ cố gắng, về sau sẽ không coi lời nói của anh là thật…..”

“Đừng!” Mục Thiên Dương thống khổ cúi đầu, hung hăng ôm lấy cô, “Là anh sai, anh bệnh thần kinh. Anh mới hay nói giỡn với em, em muốn như thế nào liền như thế đó…..Về sau anh sẽ không đùa em, được không? Uyển Tình….”

Uyển Tình ngơ ngác nhìn trần nhà, không nói lời nào.

Mục Thiên Dương vô cùng hối hận, thật cẩn thận nhặt lên vòng cổ và vòng tay, nghĩ muốn đeo lại cho cô, Uyển Tình giơ tay đoạt vòng cổ, anh cứng lại, hối hận không thôi ôm lấy cô: “Uyển Tình……Anh thật sự rất thích em, bằng không sẽ không lo được lo mất như vậy. Em đừng tức giận được không? Về sau anh có phát điên, em liền đánh anh, mắng anh, anh tuyệt đối không đánh lại! Được không?”

Uyển Tình cầm vòng cổ, không lên tiếng.

Tay chân Mục Thiên Dương luống cuống, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn: “Vừa rồi em đã đánh qua anh! Nếu em không tin tình cảm của anh đối với em, em dám đánh anh sao? Còn không phải em đoán được anh, biết anh luyến tiếc hung em, mới dám động thủ động cước với anh!”

“Anh…..” Uyển Tình vừa tức giận vừa chột dạ. Là thế này phải không? Cô dám động thủ động cước với anh, là vì tin tưởng tình cảm của anh đối với bản thân?

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Mục Thiên Dương tức giận hỏi, “Chỉ có em mới được nổi giận với anh, lại không cho phép anh nổi giận với em?”

“Anh……” Uyển Tình không thể tưởng tượng được trừng lớn mắt, “Anh là một đại trượng phu náo loạn cái tình tình gì?”

“Ai kêu em không thích anh?”

Uyển Tình cứng lại, đột nhiên không dám đối mặt với anh. Anh vừa nói chữ “Thích” này ra, càng nói càng thuận miệng……

Mục Thiên Dương cũng đã phát hiện. Chữ này cũng không khó mở miệng như vậy, chỉ cần có bắt đầu, về sau sẽ đơn giản, có thể thường xuyên nói. Nhưng ba chữ khác……Vẫn rất khó mở miệng!