“Không tính!” giáo viên nói: “Có muốn tìm giáo viên tâm lý phụ đạo thêm cho em ấy không?”
“A?” Thiên Tuyết sửng sốt: “Cái này cũng được sao?”
“Có thể thử xem!”
Sau khi tan học, Thiên Tuyết liền dẫn UYển Tình đi tìm giáo viên tâm lý phụ đạo. Bên tâm lý phụ đọa này chủ yếu phụ trách giải quyết các vấn đề phiền não bình thường, Uyển Tình không quá tin tưởng, mà chính cô cũng không muốn đem những chuyện đó nói cho người ngoài biết, cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Thiên Tuyết nói việc này cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương chỉ thiếu chút nữa là kêu người đi Mỹ xử lý Đinh Thải Nghiên. Anh đau lòng vô cùng, tán gẫu với Uyển Tình, khuyên giải một phen, hỏi cô: “Muốn tìm bác sĩ tâm lý thử xem không?”
Uyển Tình dựa vào trong lòng anh, không yên lòng hỏi: “Về sau em không thể không xuống nước được sao? Em không thích bơi lội thì không sao cả, có rất nhiều ngời cả đời cũng không bơi lội.”
Mục Thiên Dương gật đầu: “Em nói đúng, về sau chúng ta sẽ không bơi lội! Về sau em cũng đừng đi học, cứ chơi ở trong phòng”
“Thế nhưng nếu lên lớp mà không điểm danh thì không được.”
“Uhm.” Vốn dĩ còn đang muốn tự mình dạy cô bơi lội, sau đó tìm thời gian đi Hawaii, Maldives... Xem ra chỉ có thể buông xuống rồi! Đột nhiên anh cười, cằm cọ tới cọ lui vào cổ cô: “Không tôi, em không sợ trong bồn tắm là được...”
Uyển Tình sửng sốt, đỏ mặt nói: “Chán ghét!”
“Ha Ha!”
“Anh cười cái gì!”
“Không có việc gì!” Anh yêu chết mất dáng vẻ hờn dỗi này của cô, nghe vào trong tai, nhưng có thể rơi xuống cả người. Ừm, đột nhiên có chút rộn rạo, không khỏi hôn lên miệng nhỏ của cô, giải thoát sự ham muốn trong lòng.
Lần thứ hai của lớp bơi lội, giáo viên lên lớp, mọi người tự do hoạt động, một đám đều đi xuống nước. Tuy UYển Tình không xuống nước, nhưng cũng thay áo tắm, khoác khăn tắm lên người ngồi một bên chơi đùa.
Giáo viên đi qua nói chuyện vài phút với cô: “Em không thể xuống nước cũng không cần ngồi xa như thế. Em có thể đi đến bờ, dùng chân chạm xuống nước, coi như bể bơi là một bồn rửa chân lớn là được rồi/”
Uyển Tình túng quẫn.
Uyển Tình nghe xong, yên lặng đi qua bồn rửa chân... Không, bể bơi bên cạnh...
Rửa chân, rửa chân, rửa chân...
Đột nhiên Thiên Tuyết chui từ trong nước ra, dọa cô nhảy dựng lên.
Cô tức giận dùng chân đá nước vào mặt của Thiên Tuyết: “Cậu làm mình sợ!”
Thiên Tuyết lau nước trên mặt: “Đột nhiên mình nhớ tới một chuyện, thứ sáu là sinh nhật của anh mình.”
“A.” UYển Tình thiếu chút nữa ngã xuống bể bơi.
Thiên Tuyết có phần vô tội nhìn cô: “Mình cũng là đột nhiên nhớ ra, cái kia... cậu không biết sao?”
Uyển Tình bất mãn nhìn cô: Làm sao mình biết được?
“Cậu không kiểm tra ví tiền của anh ấy sao? Thấy chứng minh thư là biết!”
“Mình không có việc gì tự nhiên lấy ví tiền của anh ấy làm gì!” Uyển Tình gầm nhẹ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: Đưa quà gì bây giờ? Cà vạt, lần trước tặng cà vạt cũng chưa thấy anh mang, quả nhiên là anh không thích!
Thiên Tuyết lè lưỡi: “Chỉ có thể nói là cậu quá không quan tâm đến anh ấy rồi. Không tồi là mình nói cho cậu, nếu không đợi này đó cậu không nói gì, anh ấy còn không tức giận đến liệt phế?”
Uyển Tình muốn một chân đá lên ót của cô?
Sau khi tan học, Thiên Tuyết quấn lấy cô hỏi: “Cậu xem tặng quà gì thì được? Cà vạt dây lưng gì đó, mình không đưa được. Mình nghĩ tới nghĩ lui, có cậu, mình sẽ không cần phải mang rồi. Vốn cảm thấy dùng bật lửa cũng được, anh lại không hút thuốc...”
“Không phải anh ấy hút sao?” Uyển Tình nói: “Mình từng nhìn thấy.”
Thiên Tuyết trợn trắng mắt: “Đừng trách mình không nhắc nhở cậu! Cậu thấy lần đó đi, cũng là mình nhìn thấy mà! Rõ ràng là bị cậu làm cho tức giận! Nếu cậu không ở cạnh Quản Hạo Nhiên, anh ấy lại hút thuốc sao? Nghe nói là ba mình mất vì ung thư phổi, nhà của chúng mình cấm khói thuốc!”
“A...” Uyển Tình sửng sốt: “Thực xin lỗi.
Thiên Tuyết nhún vai: “Mình không sao, dù sao mình cũng chưa thấy ba. Anh trai mình, cậu cũng đừng phạm hút nha. Hai người các cậu không dễ dàng gì mà bình an vô sự, đừng để vì việc nhỏ mà khiến anh ấy cảm thấy cậu không quan tâm anh ấy, anh ấy buồn bực, sau cùng người chịu khổ còn không phải là cậu sao?”
“Uhm, mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Hai chúng ta còn khách khí như thế làm gì? Cậu hỗ trợ mình nghĩ xem nên đưa quà gì thì được!”
“Cậu đưa cái gì trước đây!”
“Mua loạn! Ngay cả búp bê vải mình cũng mua rồi, bánh ngọt, chocolate... Thế nhưng về sau đều đến tay mình hết...”
“..”
“Mình cảm thấy như vậy không được! Năm nay nhất định không được như vậy, thế nhưng bánh ngọt vẫn nên chuẩn bị một cái! A mình nên gọi điện thoại cho anh ba, nếu anh ấy có thể trở về thì tốt rồi, nhiều người lại càng náo nhiệt!”
Thiên Tuyết líu ríu nói xong, Uyển Tình lại buồn bã: đưa cái gì bây giờ!
Say nghĩ một đêm, bọn họ dứt khoát quyết định, hôm sau đi dạo phố. Thiên Tuyết nhìn thấy một bức mô hình phi cơ, quyết đoán liền mua nó
“Mỗi người đàn ông đều có mộng tưởng chinh chiến sa trường, phàm là dựa vào chiến tranh quốc phòng, không thể sai được!”
Uyển Tình hoàn toàn không thể hiểu được triết lý của cô, buồn rầu hỏi: “Mình đưa cái gì đây?”
“Mình mặc kệ!” Thiên Tuyết nói: “Cuối cùng mình cũng đã chọn được quà cho anh ấy rồi! Cái này cái nọ, chắc chắn mình không cần, cũng không biết anh ba có cướp đoạt của anh ấy không... A! Cái này nên đưa cho anh ba mới đúng! Đưa cho anh hai không đúng lắm! Không nên không nên, cái này đợi đến lúc sinh nhật anh ba thì đưa cho anh ba, mình muốn chọn lại một lần nữa!”
“...”
Lại đi dạo một lúc, Thiên Tuyết thật sụ không thể nghĩ ra, chỉ có thể lấy ra phương án dự phòng. Phương án của cô rất đáng tin, tuyệt đối không sai: Kẹp áo, dậy lưng, cà vạt, mắt kính, bút máy...
Uyển Tình hận chết cô rồi! Phương án dự phòng gì mà nhiều như thế, lại còn mua cả mô hình!
Thiên Tuyết chọn lựa một lúc, vẫn là buộc người nào đó để lại cho Uyển Tình, cô quyết định chọn giữa bút máy và kẹp áo. Sau cùng lại thấy, thời đại khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển rất nhanh, bút máy không quá thực dụng. Vì để ngăn cho quà tặng của mình bị xếp xó, cô quyết định mua kẹp áo, vì thế liền đến chợ mua một đôi kẹp áo.
Uyển Tình oán hận nghĩ: “Vì sao không nghĩ đến cái này? Thứ này vừa tinh xảo lại thực dụng, có hàm lượng nguyên tố cao, đưa ra ngoài đúng là rất thích hợp. Lần trước chiếc cà vạt kia bị anh ghét bỏ, lần này cô trực tiếp mua đồ đắt, anh không thể ghét được?
Trong lòng cô có chút không yên lòng, thấp giọng nói với Thiên Tuyết: “Lần trước đưa cà vạt cho anh ấy, hình như anh ấy chưa từng dùng.”
“A? Không thể nào?” Thiên Tuyết nhàm chán nhìn chiếc nhẫn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mình thấy anh ấy mang hơn hai lần! Có phải cậu không chú ý không? Cà vạt phải phối với quần áo, cũng không phải bộ nào cũng có thể! Cậu yên tâm đi, cậu đưa gì đó, anh ấy chắc chắn sẽ xem như báu vật!”
“Không tính!” giáo viên nói: “Có muốn tìm giáo viên tâm lý phụ đạo thêm cho em ấy không?”
“A?” Thiên Tuyết sửng sốt: “Cái này cũng được sao?”
“Có thể thử xem!”
Sau khi tan học, Thiên Tuyết liền dẫn UYển Tình đi tìm giáo viên tâm lý phụ đạo. Bên tâm lý phụ đọa này chủ yếu phụ trách giải quyết các vấn đề phiền não bình thường, Uyển Tình không quá tin tưởng, mà chính cô cũng không muốn đem những chuyện đó nói cho người ngoài biết, cuối cùng cũng không có kết quả gì.
Thiên Tuyết nói việc này cho Mục Thiên Dương, Mục Thiên Dương chỉ thiếu chút nữa là kêu người đi Mỹ xử lý Đinh Thải Nghiên. Anh đau lòng vô cùng, tán gẫu với Uyển Tình, khuyên giải một phen, hỏi cô: “Muốn tìm bác sĩ tâm lý thử xem không?”
Uyển Tình dựa vào trong lòng anh, không yên lòng hỏi: “Về sau em không thể không xuống nước được sao? Em không thích bơi lội thì không sao cả, có rất nhiều ngời cả đời cũng không bơi lội.”
Mục Thiên Dương gật đầu: “Em nói đúng, về sau chúng ta sẽ không bơi lội! Về sau em cũng đừng đi học, cứ chơi ở trong phòng”
“Thế nhưng nếu lên lớp mà không điểm danh thì không được.”
“Uhm.” Vốn dĩ còn đang muốn tự mình dạy cô bơi lội, sau đó tìm thời gian đi Hawaii, Maldives... Xem ra chỉ có thể buông xuống rồi! Đột nhiên anh cười, cằm cọ tới cọ lui vào cổ cô: “Không tôi, em không sợ trong bồn tắm là được...”
Uyển Tình sửng sốt, đỏ mặt nói: “Chán ghét!”
“Ha Ha!”
“Anh cười cái gì!”
“Không có việc gì!” Anh yêu chết mất dáng vẻ hờn dỗi này của cô, nghe vào trong tai, nhưng có thể rơi xuống cả người. Ừm, đột nhiên có chút rộn rạo, không khỏi hôn lên miệng nhỏ của cô, giải thoát sự ham muốn trong lòng.
Lần thứ hai của lớp bơi lội, giáo viên lên lớp, mọi người tự do hoạt động, một đám đều đi xuống nước. Tuy UYển Tình không xuống nước, nhưng cũng thay áo tắm, khoác khăn tắm lên người ngồi một bên chơi đùa.
Giáo viên đi qua nói chuyện vài phút với cô: “Em không thể xuống nước cũng không cần ngồi xa như thế. Em có thể đi đến bờ, dùng chân chạm xuống nước, coi như bể bơi là một bồn rửa chân lớn là được rồi/”
Uyển Tình túng quẫn.
Uyển Tình nghe xong, yên lặng đi qua bồn rửa chân... Không, bể bơi bên cạnh...
Rửa chân, rửa chân, rửa chân...
Đột nhiên Thiên Tuyết chui từ trong nước ra, dọa cô nhảy dựng lên.
Cô tức giận dùng chân đá nước vào mặt của Thiên Tuyết: “Cậu làm mình sợ!”
Thiên Tuyết lau nước trên mặt: “Đột nhiên mình nhớ tới một chuyện, thứ sáu là sinh nhật của anh mình.”
“A.” UYển Tình thiếu chút nữa ngã xuống bể bơi.
Thiên Tuyết có phần vô tội nhìn cô: “Mình cũng là đột nhiên nhớ ra, cái kia... cậu không biết sao?”
Uyển Tình bất mãn nhìn cô: Làm sao mình biết được?
“Cậu không kiểm tra ví tiền của anh ấy sao? Thấy chứng minh thư là biết!”
“Mình không có việc gì tự nhiên lấy ví tiền của anh ấy làm gì!” Uyển Tình gầm nhẹ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ: Đưa quà gì bây giờ? Cà vạt, lần trước tặng cà vạt cũng chưa thấy anh mang, quả nhiên là anh không thích!
Thiên Tuyết lè lưỡi: “Chỉ có thể nói là cậu quá không quan tâm đến anh ấy rồi. Không tồi là mình nói cho cậu, nếu không đợi này đó cậu không nói gì, anh ấy còn không tức giận đến liệt phế?”
Uyển Tình muốn một chân đá lên ót của cô?
Sau khi tan học, Thiên Tuyết quấn lấy cô hỏi: “Cậu xem tặng quà gì thì được? Cà vạt dây lưng gì đó, mình không đưa được. Mình nghĩ tới nghĩ lui, có cậu, mình sẽ không cần phải mang rồi. Vốn cảm thấy dùng bật lửa cũng được, anh lại không hút thuốc...”
“Không phải anh ấy hút sao?” Uyển Tình nói: “Mình từng nhìn thấy.”
Thiên Tuyết trợn trắng mắt: “Đừng trách mình không nhắc nhở cậu! Cậu thấy lần đó đi, cũng là mình nhìn thấy mà! Rõ ràng là bị cậu làm cho tức giận! Nếu cậu không ở cạnh Quản Hạo Nhiên, anh ấy lại hút thuốc sao? Nghe nói là ba mình mất vì ung thư phổi, nhà của chúng mình cấm khói thuốc!”
“A...” Uyển Tình sửng sốt: “Thực xin lỗi.
Thiên Tuyết nhún vai: “Mình không sao, dù sao mình cũng chưa thấy ba. Anh trai mình, cậu cũng đừng phạm hút nha. Hai người các cậu không dễ dàng gì mà bình an vô sự, đừng để vì việc nhỏ mà khiến anh ấy cảm thấy cậu không quan tâm anh ấy, anh ấy buồn bực, sau cùng người chịu khổ còn không phải là cậu sao?”
“Uhm, mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Hai chúng ta còn khách khí như thế làm gì? Cậu hỗ trợ mình nghĩ xem nên đưa quà gì thì được!”
“Cậu đưa cái gì trước đây!”
“Mua loạn! Ngay cả búp bê vải mình cũng mua rồi, bánh ngọt, chocolate... Thế nhưng về sau đều đến tay mình hết...”
“..”
“Mình cảm thấy như vậy không được! Năm nay nhất định không được như vậy, thế nhưng bánh ngọt vẫn nên chuẩn bị một cái! A mình nên gọi điện thoại cho anh ba, nếu anh ấy có thể trở về thì tốt rồi, nhiều người lại càng náo nhiệt!”
Thiên Tuyết líu ríu nói xong, Uyển Tình lại buồn bã: đưa cái gì bây giờ!
Say nghĩ một đêm, bọn họ dứt khoát quyết định, hôm sau đi dạo phố. Thiên Tuyết nhìn thấy một bức mô hình phi cơ, quyết đoán liền mua nó
“Mỗi người đàn ông đều có mộng tưởng chinh chiến sa trường, phàm là dựa vào chiến tranh quốc phòng, không thể sai được!”
Uyển Tình hoàn toàn không thể hiểu được triết lý của cô, buồn rầu hỏi: “Mình đưa cái gì đây?”
“Mình mặc kệ!” Thiên Tuyết nói: “Cuối cùng mình cũng đã chọn được quà cho anh ấy rồi! Cái này cái nọ, chắc chắn mình không cần, cũng không biết anh ba có cướp đoạt của anh ấy không... A! Cái này nên đưa cho anh ba mới đúng! Đưa cho anh hai không đúng lắm! Không nên không nên, cái này đợi đến lúc sinh nhật anh ba thì đưa cho anh ba, mình muốn chọn lại một lần nữa!”
“...”
Lại đi dạo một lúc, Thiên Tuyết thật sụ không thể nghĩ ra, chỉ có thể lấy ra phương án dự phòng. Phương án của cô rất đáng tin, tuyệt đối không sai: Kẹp áo, dậy lưng, cà vạt, mắt kính, bút máy...
Uyển Tình hận chết cô rồi! Phương án dự phòng gì mà nhiều như thế, lại còn mua cả mô hình!
Thiên Tuyết chọn lựa một lúc, vẫn là buộc người nào đó để lại cho Uyển Tình, cô quyết định chọn giữa bút máy và kẹp áo. Sau cùng lại thấy, thời đại khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển rất nhanh, bút máy không quá thực dụng. Vì để ngăn cho quà tặng của mình bị xếp xó, cô quyết định mua kẹp áo, vì thế liền đến chợ mua một đôi kẹp áo.
Uyển Tình oán hận nghĩ: “Vì sao không nghĩ đến cái này? Thứ này vừa tinh xảo lại thực dụng, có hàm lượng nguyên tố cao, đưa ra ngoài đúng là rất thích hợp. Lần trước chiếc cà vạt kia bị anh ghét bỏ, lần này cô trực tiếp mua đồ đắt, anh không thể ghét được?
Trong lòng cô có chút không yên lòng, thấp giọng nói với Thiên Tuyết: “Lần trước đưa cà vạt cho anh ấy, hình như anh ấy chưa từng dùng.”
“A? Không thể nào?” Thiên Tuyết nhàm chán nhìn chiếc nhẫn, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mình thấy anh ấy mang hơn hai lần! Có phải cậu không chú ý không? Cà vạt phải phối với quần áo, cũng không phải bộ nào cũng có thể! Cậu yên tâm đi, cậu đưa gì đó, anh ấy chắc chắn sẽ xem như báu vật!