Edit: minhhy299
"Là cho ông!" Uyển Tình nói, đưa hộp trước cho Mục lão gia, sau đó mới cầm hồng bao.
Mục lão gia nhận lấy hộp: "Ngồi một chút đi...... Đều ngồi, Thiên Thành cất cờ đi, mọi người nói chuyện phiếm."
Thiên Tuyết vội vàng ngồi bên cạnh ông, thúc giục ông mở hộp ra: "Mau nhìn xem, là cái gì?"
"Sao có thể mở quà trước mặt mọi người?" Mục lão gia ngoài miệng nói như vậy, lại thật vui vẻ mở quà ra. Ông tốt xấu cũng gần đến 80 tuổi, cái gì chưa thấy qua? Vừa thấy là hàng đan len, trong lòng còn có chút sáng tỏ, lặng đi một chút vội vàng cầm lên.
Thiên Tuyết cũng cướp một miếng, vừa thấy là khăn quàng cổ, nhớ tới vào mùa đông các cô gái trong tòa nhà chọc đều chọc gậy, kinh ngạc hỏi Uyển Tình: "Không phải là chính cậu đan chứ?"
Uyển Tình ngượng ngùng nói: "Tớ không biết ông thích cái gì, cái này dù sao còn thực dụng......"
"Tốt tốt tốt......" Mục lão gia vô cùng vui vẻ, lập tức vòng khăn lên cổ đi, "Lần trước quàng khăn cũng là thời điểm bà nội con còn sống đây."
Mục Thiên Dương nguyên bản giúp Uyển Tình chuẩn bị một hộp trà, hiện tại thấy lễ vật của chính cô rất được lòng Mục lão gia, cũng không tính lấy ra nữa.
Thiên Tuyết kéo khăn quàng cổ, thiếu chút nữa siết chặt cổ Mục lão gia, kết quả cô làm vẻ mặt thất bại ủy khuất: "Ông nội ông nội, sang năm con cũng cho đan cho ông, ông không cần chỉ thích Uyển Tình ~"
"Ta làm sao chỉ thích Uyển Tình?"
Mục Thiên Thành nói: "Em đan có thể mang sao? Đây là cái thục nữ mới có thể làm, cái con bé như em, đừng lãng phí len!"
Năm ngón tay Thiên Tuyết chộp tới anh, thiếu chút nữa cào mặt anh thành cây hoa cúc. Nghiêng đầu sang chỗ khác, cô nói với Uyển Tình: "Cậu dạy mình!"
" Tớ cũng ít có khả năng đó." Uyển Tình nói, "Đây là cái đan đầu tiên, ông không chê là tốt rồi."
Mục lão gia vừa nghe, vui mừng hớn hở: "Cái đầu tiên đã cho ta à? Đứa nhỏ này chính là hiếu thuận, cái hồng bao vừa rồi kia không đủ, tí nữa lại cho con một cái!"
Uyển Tình vừa muốn chối từ, Thiên Tuyết ở bên kia ồn ào nói: "Cái đầu tiên? Mình không tin! Cái đầu tiên làm sao có thể tốt như vậy? Ta xem Lý Ức đan cái kia, mủi kim còn như bị sót ra, không biết còn tưởng rằng là cái kia hình thức đâu! Mẹ, mẹ xem xem, đây không phải tốt lắm sao?"
Khăn quàng cổ còn mang trên cổ Mục lão gia, Anh cũng không mất mặt rất cẩn thận, để sát vào đưa mắt nhìn, gật đầu: "Đó là Uyển Tình khéo tay, mẹ cũng không làm cái này, nhớ tới có hơi xin lỗi con và anh của con."
"Xác thực tiếc nuối." Thiên Tuyết thở dài, "Mẹ nếu miễn cưỡng đan, đan như cái ban học kia chúng con, chúng con còn nhỏ không hiểu chuyện, có lẽ còn ngại xấu!"
Anh cười, nhịn không được chọc đầu cô.
Cô cười hì hì, chạy đến bên người Uyển Tình: "Cậu nhất định phải dạy mình, mình không thể để con mình về sau lưu tiếc nuối, cũng không thể làm cho bọn họ ghét bỏ!"
Mục Thiên Dương vỗ lên đầu cô một cái: "Còn không đến tuổi kết hôn đã muốn sinh con?"
Mục lão gia và anh cũng nói cô, Mục Thiên Thành còn lại là cười cô. Cô quay đầu thở phì phì trừng Mục Thiên Dương: "Tám lạng nửa cân!" Uyển Tình cũng không đến tuổi kết hôn, anh còn không phải nhớ thương?
Mục Thiên Dương trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó nhìn chằm chằm cổ Mục lão gia—— dấm chua đổ ra! Cái đầu tiên lại có thể không phải tặng anh!
Thiên Tuyết lập tức thần giao cách cảm, trong lòng cười lăn lộn, lập tức quấn quít lấy Uyển Tình: "Cậu cũng đan cho mình một cái! Chúng ta là chị em tốt, tại sao cậu có thể quên mình chứ?"
"Sao lại đòi hỏi quà của người ta?" Mục Thiên Dương lập tức nói.
Còn chuẩn bị dạy bảo gì đó, Mục Thiên Thành cũng nhìn ra anh đang nói móc, phe phẩy cái đuôi đến bên người Uyển Tình: "Anh cũng muốn anh cũng muốn......"
"Em lại xem náo nhiệt gì?!" Mục Thiên Dương quát lạnh.
Mục Thiên Thành cười hớ hớ nói: "Lúc trước ông còn nói để Uyển Tình làm con dâu em đấy! Nhưng Uyển Tình còn là một cô gái nhỏ, em tại sao có thể làm chuyện loại này? Em nhận cô ấy làm em gái làn được, em gái tặng quà hiếu kính anh trai không quá phận chứ? Em ở bên ngoài phiêu bạc, đáng thương như vậy ~~~~"
Mục Thiên Dương thiếu chút nữa nổi điên! Ngô Nhã còn ở đây, anh không dám biểu lộ cái gì, vẻ mặt chính khí hạ lệnh: "Em nhanh cút về cho anh! Em được ăn cơm trẻ, đã bao nhiêu tuổi rồi, đừng đi gậy họa cho đội bạn!"
"Ai bao nhiêu tuổi rồi? Ai bao nhiêu tuổi rồi?!" Mục Thiên Thành bùng nổ.
Bầu không khí hoà thuận vui vẻ này, thật đúng là giống người một nhà. Trong lòng Mục lão gia vẫn là có chút khó chịu, nhưng là không thể trách móc nặng nề Uyển Tình, đưa tay vỗ vỗ đầu cô, xem như chuyện đó trôi qua. Uyển Tình cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo nghĩ đến: ông có biết cô còn đang dây dưa với Mục Thiên Dương hay không nha?
Nghĩ cái kia, đột nhiên đau khổ bực bội.
Sau cơm trưa, Mục lão gia để cô và Thiên Tuyết đi tản bộ. Lần này không dạo hoa viên nhà mình, đi trong tiểu khu, mưu toan đụng phải người, khoe khoang khăn quàng cổ của mình một chút. Kết quả buôn bán lời một vòng liền đụng phải hai người trẻ tuổi, vẫn là không biết, thật sự là không có ý nghĩa.
Về nhà, gặp Ngô Nhã và anh em họ nói chuyện phiếm trong phòng khách. Bình thường cho dù mọi người ở nhà, đều làm cái này cái kia, nhưng bây giờ là tết âm lịch, Mục lão gia thích náo nhiệt, mọi người cũng không có việc gì đều ngồi vào với nhau, xây dựng một chút không khí đoàn viên.
Mục lão gia đi một vòng rồi, nóng, cởi khăn quàng cổ xuống giao cho Thiên Tuyết. Thiên Tuyết thấy mẹ và anh hai sắc mặt không tốt lắm, cố ý không lên lầu, liền gấp tốt khăn quàng cổ để một bên. Năm mới lớn này, nếu ầm ỹ lên, cô ở giữa dịu đi một chút.
Ngô Nhã thấy bọn họ trở về, lập tức gọi người bưng trà nóng và hoa quả đến, còn có tân làm điểm tâm.
Mục lão gia bưng điểm tâm cho Uyển Tình trước, Uyển Tình cầm một miếng: "Cám ơn ông."
Buông gật đầu, ông uống ngụm trà, hỏi: "Các người đang nói cái gì?" Nếu Uyển Tình là cháu dâu tương lai, cũng không cần xem cô thành ngoại nhân, cho dù đang nói chuyện nhà cũng không còn quan hệ —— cháu dâu trưởng về sau là phải quản gia!
Khụ, Mục lão gia nghĩ hơi xa......
Ngô Nhã thấy ông hỏi, cũng không che giấu: "Ông tới nói một chút đi, con nói bọn chúng không chịu nghe! Sang năm đã ba mươi tuổi, con nhà người khác cũng đã đến nhà trẻ, kết quả hai người bọn chúng...... Ai, một cái không kết hôn, một cái khác cũng không kết hôn! Cái này có thể không khiến người khác lo lắng sao?"
Uyển Tình và Thiên Tuyết ngẩn ra, Mục lão gia ngược lại không có biểu tình gì.
Mục Thiên Dương nói: "Không đối tượng làm sao kết hôn? Để cho con và Thiên Thành kết hôn với nhau?"
"Nói mê sảng gì?!" Ngô Nhã quát lên.
"Con không phải chuẩn bị kết hôn sao? Đã đính hôn rồi, kết quả náo loạn thành như vậy...... Con muốn nói rằng con có vận may của chúng ta, con không thể kết hôn trước ba mươi tuổi, bằng không hôn nhân không tốt đẹp."
"Những lời này tại sao có thể tin?" Ngô Nhã nhíu mày.
Mục lão gia nói: "Chỗ Thiên Dương trước chậm rãi đi, chuyện lúc trước còn chưa có ổn định mà, lại làm việc này không tốt. Về phần Thiên Thành, con thích mạo hiểm, hiện tại cũng mạo nhiều năm như vậy, là xác định ra đi."
Mục Thiên Thành vội vàng đánh trống lãng: "Con còn chưa báo cáo với tổ chức đâu! Chờ con báo cáo tốt lắm, còn phải kế hoạch công tác về sau, đến lúc đó rồi nói sau."