Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 284: Không khoa học

Edit: Asuna Anh

Beta: minhhy299

"Ừ." Uyển Tình để hoa xuống: "Em, em đi thay quần áo."

Mục Thiên Dương cười, chính mình cũng đi thay quần áo.

Uyển Tình tìm áo ngủ đi tắm rửa, tắm xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mục Thiên Dương đang xem văn kiện ở đầu giường. Thấy cô đi tới, anh ném tài liệu, ôm chầm lấy người chuẩn bị đi ngủ.

Tắt đèn ở cửa, Uyển Tình dựa vào trong lồng ngực anh, hai mắt ở trong bóng tối lóe lên một tia rối rắm.

Tay Mục Thiên Dương đặt trên lưng cô, sợ cô đến kì sinh lý không khỏe, đặt tay lên bụng cô xoa xoa. Uyển Tình đột nhiên thở dài một tiếng, rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe thấy, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái?"

"Không.... " Uyển Tình cắn môi, đẩy tay anh ra: "Em.....Cái kia em.....Không có tới."

Mục Thiên Dương dừng một chút, lập tức ngồi dậy! Phản ứng đầu tiên lại là -- hỏng bét! Chưa đủ tuổi, không thể kết hôn!

o(0 □ 0)o

Uyển Tình từ từ ngồi dậy, bị phản ứng của anh làm cho sợ hãi: "Thiên Dương, anh......"

"Muộn đã bao lâu? Tại sao không nói cho anh biết?" Mục Thiên Dương nhìn cô chằm chằm, đột nhiên không biết nên làm cái gì bây giờ, đưa tay sợ chạm vào cô sẽ hỏng.

"Ách......"Lời nói này có điểm gì là lạ?

Mục Thiên Dương thật cẩn thận đỡ cô nằm xuống, cơ thịt cả người căng thẳng, còn giả vờ bĩnh tĩnh nói: "Đừng lo lắng, ngày mai đi bệnh viện kiểm tra, không có việc gì." Nói xong ánh mắt liền chuyển qua bụng cô, trong lòng thì nhiệt huyết sôi trào: cuối cùng đã có thể làm ba, còn làm mẹ nó không thể chạy thoát! Nghĩ đi nghĩ lại, cái miệng của anh liền cong lên, trông giống kẻ ngốc.

Uyển Tình không nhìn thấy biểu tình của anh, sửng sốt nửa ngày, thấy anh nhìn chằm chằm vào bụng mình, linh quang chợt lóe, biết anh hiểu lầm, chợt ngồi dậy!

"Cẩn thận!" Mục Thiên Dương vội gọi, trái tim sắp nhảy ra.

"Em....." Uyển Tình cứng lại, không dám nói thẳng "Em không mang thai", rất xấu hổ, ngộ nhỡ anh không phải hiểu lầm như vậy? Rối rắm một lúc để tìm từ, cô gục đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng: "Không muộn......Cái này của em luôn không chuẩn, dù sao còn mấy ngày nữa, còn chưa tới. Em.....Vừa nãy ở trong thang máy là em nói đùa."

Cuối cùng cũng nói câu này ra, Mục Thiên Dương đã hiểu, nhất thời hét lớn một tiếng: "Đinh Uyển Tình!"

Uyển Tình: "......"

Mục Thiên Dương buồn bực ôm đầu, ##%%&, trêu chọc anh rất vui sao? Mệt anh còn trông như một kẻ ngốc!

Hiện tại có thể ooxx, nhưng anh lại không phấn chấn lên được, tức giận, trong lòng tràn đầy sự phẫn nộ. Không, là thất vọng! Không ngờ lại không thể làm ba! A..... Ông trời ơi ông thật quá đáng, lại có thể nói đùa chuyện này!

Ngẩng đầu, hai mắt anh như ngọn đèn nhìn chằm chằm Uyển Tình. Uyển Tình co người lại, sửng sốt vài giây, cực nhanh nằm xuống giả chết.

Mục Thiên Dương nhào qua, lật cô qua, cởi hết quần áo.

Uyển Tình nhìn một loạt hành động lưu loát, tim đập nhanh. Rất dọa người, anh sẽ không lấy cái đó mà trực tiếp làm luôn chứ?

Uyển Tình chợt bắt lấy tay anh, anh dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô chằm chằm: "Thế nào? Em nói với anh cái kia không tới, không phải để anh làm chuyện này à?"

"Ách....." Thực sự muốn chết, nói cứ như là cô tìm kiếm bất mãn vậy!

Thật ra Mục Thiên Dương là thẹn quá thành giận, thấy khuôn mặt cô cứng đờ, sợ làm cô bị thương, liền ôn hòa lên: "Khụ! Hôm nay....."

Uyển Tình cắn môi, từ từ buông tay anh, khởi động thân mình ôm lấy anh: "Anh từ từ thôi......"

Trái tim Mục Thiên Dương rung động, ôm chặt lấy cô, hôn lên trán cô, một lát sau tìm đến môi cô, bắt đầu lưu luyến triền miên.

Khoảng cách lần trước thân mật, không biết đã bao lâu, nếu như là trước kia, một đêm phải bốn năm lần chạy nước rút! Nhưng mà Uyển Tình trước đó không lâu bởi vì ooxx mà phải đi khám đông y, anh đành phải tiết chế một chút.

Sáng sớm ngày hôm sau, Uyển Tình là bị ngứa tỉnh. Mở mắt ra nhìn thấy Mục Thiên Dương ngồi ở bên cạnh, nhìn cô ở khoảng cách rất gần, đang cầm lấy tóc cô quét tới quét lui.

Cô bị ngứa khó chịu, vội vàng cướp tóc về: "Mấy giờ rồi?"

"Chín giờ, em ngủ thật thoải mái." Mục Thiên Dương chui đầu vào cổ cô ngửi một chút, một bàn tay chợt dời xuống, nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô.

"Đừng làm bừa!" Uyển Tình kêu lên: "Đã trễ thế này, em còn phải về nhà. Vào lễ mừng năm mới, ở nhà người khác quá lâu mẹ em sẽ nói."

Mục Thiên Dương lưu luyến buông cô ra, cô đứng lên, mặc áo ngủ vào trước, sau đó buộc tóc lên, hỏi anh: "Em đi cắt tóc được không? Tóc quá dài không tiện."

Mục Thiên Dương đưa tay nắm chặt, lúc mới biết cô thì mới chỉ là một đoạn đuôi ngựa, hiện tại đã dài tới thắt lưng.

"Đừng cắt quá ngắn, lớn lên rất đẹp."

"Ừ."

"Tạo hình cũng được, đừng nhuộm màu."

"Được."

Mục Thiên Dương đi rửa mặt trước, sau khi anh đi ra, Uyển Tình mới đi vào. Mấy phút sau, anh đang ở phòng thay đồ thay quần áo, chợt nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh, đi tới hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ách......." Uyển Tình mặc áo ngủ, khép lại ngăn kéo bàn trang điểm: "Em, em đi qua phòng Thiên Tuyết một lúc."

Mục Thiên Dương nhíu mày.

Cô xấu hổ giải thích: "Cái kia tới....." Nói xong bỏ chạy ra ngoài.

Mục Thiên Dương lặng đi một lúc, biểu tình trên mặt rất phong phú. Thật may mắn -- may mà ngày hôm qua không có tới; có xấu hổ -- anh là một người đàn ông; có bất đắc dĩ -- người ta tại sao còn xấu hổ hơn cả mình; còn có thất vọng -- chết tiệt không có mang thai!!!

Chậm chạp mặc quần áo lên người, đột nhiên nhớ tới cái gì, bước nhanh tới phòng Thiên Tuyết: "Hai em đã lâu không ở nơi này, có thì cũng đã qua thời hạn chứ?"

Uyển Tình khép lại ngăn kéo tủ quần áo, quay đầu lại lắc lắc: "Qúa thời hạn cũng không có......"

"........"

Uyển Tình kéo góc áo nghĩ một chút, chính mình đi mua thì có hệ số nguy hiểm rất cao -- lỡ như nửa đường ra càng nhiều thì sao? Bảo anh đi mua -- chậc, kim cương từ trên trời rơi xuống còn đáng tin hơn!

"Cái kia.....Lên mạng mua, chuyển phát!"

"Được, anh giúp em." Mục Thiên Dương kéo tay cô: "Em lên giường nằm trước đừng để bị cảm lạnh."

Uyển Tình trở về phòng nằm 2 phút, nghe được tiếng động của xe, đột nhiên cả kinh: CMN! Chính anh đi mua?

Cô hoảng sợ nhảy xuống giường, chạy ra nhìn thấy, quả nhiên xe chạy đi rồi, nhất thời hỗn độn trong gió. Giám đốc Mục, cái này thật không có khoa học!

Uyển Tình cào tóc, tiếp tục trở về nằm, đồng thời tự nói với mình, sau này lúc nào cũng phải mang bên người, để ngừa vạn nhất.

Mười phút sau, điện thoại vang lên. Uyển Tình vừa thấy, là Thiên Tuyết gọi tới, đầu trống rỗng, không thèm nghĩ tới chuyện phản khoa học này nữa.

Vừa nghe điện thoại, tiếng Thiên Tuyết cười từ bên kia truyền tới, giống như ma âm bên tai.

"Uyển Tình! Ha ha ha ha --"

Uyển Tình có thể tưởng tượng bộ dạng hiện giờ của cô, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Vừa mới..... Phốc --ha ha ha --"

"Cậu không nói mình tắt máy." Chắc là nhìn thấy chuyện cười gì đó, một người cười chưa đủ ghiền.

"Khụ Khụ!" Thiên Tuyết ho khan vài tiếng, làm chính mình bình tĩnh trở lại: "Vừa nãy anh trai mình gọi điện thoại tới.... Hì hì....."

Uyển Tình: ( ⊙ o ⊙)??

Thiên Tuyết: "Anh ấy hỏi mình cậu dùng loại băng gì......Ha ha......."