Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 276: Không thấy?

Edit: minhhy299

Chuyện của cô càng đào càng sâu, rốt cục liên lụy ra Chu Khải Quốc, rút giây động rừng, một tập đoàn lợi ích khổng lồ bị thẩm tra, bao gồm không ít cán bộ và xí nghiệp......

Ngắn ngủn hai ngày, phong vân biến sắc, chấn động cả nước, chuyện của cô ngược lại chẳng phải chịu chú ý, Nhưng mà vẻn vẹn chỉ là "Chẳng phải" mà thôi. ~ bên ngoài khu biệt thự, xí nghiệp Đinh thị, vẫn rất nhiều phóng viên đang chờ.

Bởi vì từng tiến vào chính phủ công tác, hơn nữa vừa vặn tập đoàn lợi ích của Chu Khải Quốc bị vây, cô đã ở sau đó không lâu bị điều tra. Tuy rằng rất nhanh cô đã bị bài trừ bên ngoài, nhưng liên tiếp phát sinh chuyện, đã đánh vào thần kinh cứng rắn của cô...... Ngay cả hận, đều không có khí lực đi hận.

Mục Thiên Dương ngồi chờ máy bay ở đại sảnh, thấy ID người gọi điện, nhíu mày cắt đứt. Rất nhanh, điện thoại lại chấn động, anh liếc, không đáng để ý tới.

Trước khi máy bay cất cánh, anh tắt máy, nhìn thấy tổng cộng hai mươi sáu cuộc gọi chưa nhận, nhịn không được cười lạnh. Cô nháo ra chuyện lớn như vậy, ngay cả cán bộ đều bị liên lụy ra, về sau ai còn dám cùng Đinh gia buôn bán? Hiện tại đường ra duy nhất của một nhà bọn họ chính là rời khỏi thành phố A, bằng không kết cục thảm hại hơn. Anh không trả thù, người khác cũng sẽ trả thù.

Mục Thiên Dương bỏ di động xuống, nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trên ngón tay, nhịn không được lộ ra một chút tươi cười. Cầm tay con, cùng con đi đến bạc đầu đấy......

Hơn một giờ sau, máy bay đáp cánh ở sân bay thành phố C.

Mục Thiên Dương đi ra khỏi sân bay, chào đón là A Thành của anh.

A Thành bị anh phái đến công ty chi nhánh C làm việc, khi ở bên cạnh anh, vẫn cứ thỉnh thoảng làm lái xe của anh. Giao mật mã cho A Thành, anh thuận tay mở di động của mình ra, lập tức nhảy ra một tin nhắn.

Thấy người gởi là Đinh Thải Nghiên, anh nhìn cũng chưa nhìn đã muốn trực tiếp tắt đi. Gọi 26 cuộc điện thoại không đủ, còn muốn nói cái gì?

A Thành đột nhiên nói: "Tổng giám đốc, Đinh Thải Nghiên tiểu thư nhảy lầu."

Mục Thiên Dương dừng lại một lát, ngẩng đầu nhìn anh: "Cái gì?"

"Đinh Thải Nghiên tiểu thư một giờ trước nhảy lầu ở một khách sạn trong thành phố A, đã bị đưa đi bệnh viện, bây giờ còn không biết tình huống."

Mục Thiên Dương mở tin nhắn ra một cái, chỉ thấy ở trên viết: tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha anh, lại càng không sẽ bỏ qua cô ta.

Anh lạnh lùng cười, thu hồi di động: "Về Isabella!"

Trở lại Isabella, thấy Uyển Tình và Thiên Tuyết ngồi trên sô pha, trong lòng anh ấm áp, bước qua ôm Uyển Tình: "Xem cái gì?"

"Ôn tập." Uyển Tình cầm bìa sách cho anh nhìn, là tài liệu nền tảng của tiết học chuyên nghiệp.

"Đã xem bao lâu?" Mục Thiên Dương hỏi.

Uyển Tình chần chờ một chút, nói: "Vừa mới tan học lại đây."

"Vậy em xem từ từ, không quấy rầy em." Mục Thiên Dương vừa muốn đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy tay phải cô, cầm lại đây vừa thấy, chỉ thấy trên ngón tay trống không, nhẫn anh tự tay đeo vào đã không thấy bóng dáng.

Tay anh run rẩy, hơi hơi sử dụng một chút lực, tựa hồ muốn bóp nát cô. Ngay sau đó, anh cứng rắn thu hồi tay, dường như không có việc gì rời khỏi.

Uyển Tình bỏ g tayxuốn, nhìn nhìn đầu ngón tay, tiếp tục.

Nửa giờ sau, Thiên Tuyết nhìn cô: "Cậu đã xem một tờ kia đến nửa giờ."

Uyển Tình hoàn hồn, vội vàng qua trang.

Thiên Tuyết chuyển động con mắt, cười trộm nói: "Mình mệt, trở về phòng chơi điện tử trước một lát."

Uyển Tình vội vàng nói: "Cậu chờ thi xong rồi chơi lại không được à? Cẩn thận rớt môn!"

"Miệng quạ đen, mình nhiều nhất chỉ là không cầm được học bổng!" Thiên Tuyết nói.

Uyển Tình bĩu môi, một người ngồi ở phòng khách, một lát sau, dứt khoát cầm sách trở về phòng.

Đi vào phòng, không thấy Mục Thiên Dương, cô sửng sốt một chút, đi đến cửa phòng tắm, thấy anh chống hai tay trên bồn rửa tay, cúi đầu nhìn bồn rửa, bóng dáng cao lớn cho người ta cảm giác áp bách rất mạnh. Tựa hồ cảm giác được cô đã đến, anh quay đầu lại, vẻ mặt căng thẳng và hai mắt đau đớn, cho anh thoạt nhìn giống như con thú bị bao vây.

Anh như vậy, làm Uyển Tình sợ hãi. Cô há miệng thở dốc, không biết nói gì.

Anh xoay đầu, nhìn chằm chằm gương hai giây, sau đó xoay người đi tới, sắc mặt đã trở nên ôn hòa bình tĩnh.

Uyển Tình cảm thấy, kỹ năng nháy mắt biến sắc mặt này hơi trâu bò ×......

"Xem sách xong?" Anh hỏi, đi đến bàn học.

Uyển Tình ừ một tiếng, thấy anh mở máy tính làm việc, đành phải ngốc ở một bên. Muốn đi ra ngoài mà lại sợ anh mất hứng, đành phải tiếp tục. Nhìn trong chốc lát, cô bỏ sách xuống đi đến bên cạnh anh, lại không biết muốn nói gì.

Mục Thiên Dương quay đầu: "Làm sao vậy?"

Uyển Tình vẫn không biết nói cái gì, cách vách đột nhiên truyền đến một thoáng mùi rau xào, cô thốt ra: "Em muốn ăn lẩu!"

Mục Thiên Dương sửng sốt một chút, nghĩ em đã ném nhẫn của anh, bây giờ còn không biết xấu hổ ăn lẩu! Bất quá, là anh nói muốn ném tùy tiện ném, anh cũng không có cách nào khác chỉ trích cô. Phỏng chừng là kim cương nhỏ đi...... Lần sau mua sáu ca-ra, hừ!

Anh đứng lên, cầm tay cô: "Đi ra ngoài ăn?"

"Được."

Cô sẵn sàng tạo ra nhu cầu cho anh, cho dù cô ném nhẫn, anh cũng cao hứng, nhịn không được liền cúi đầu hôn cô một chút.

Còn có cả đời mà, gấp cái gì? Một ngày nào đó, cô sẽ vui vui vẻ vẻnhận anh, vui vui vẻ vẻ cùng anh một chỗ.

Thiên Tuyết nghe nói muốn ăn lẩu, sợ bị người thấy, không muốn đi. Mục Thiên Dương trừng cô một cái, cô bỗng nhiên im tiếng, thấy Uyển Tình đứng cạnh anh như con dâu nhỏ, nghĩ chẳng lẽ là Uyển Tình muốn ăn? Cái này thật đúng là mặt trời mọc phía tây nha! Cô nhìn nhìn về phía ngoài cửa sổ, cũng không phải là phía tây mà, hay là người ta té núi......

Nếu là chị dâu muốn ăn, Thiên Tuyết tự nhiên không dám nói cái gì nữa.

Gần đây bởi vì chuyện Đinh Thải Nghiên, Mục Thiên Dương cũng có phần bị truyền thông chú ý, cho nên anh phá lệ cẩn thận, lại tìm nhà hàng đáng tin cậy, vào từ cửa sau, ngồi phòng bao bí ẩn, bảo đảm sẽ không bị người ta thấy.

Lẩu rất ngon. Mục Thiên Dương nhớ tới lần đó mang các cô đi ăn thịt nướng, anh muốn gắp đồ ăn cho Uyển Tình đều không được. Hiện tại không có người ngoài, hơn nữa anh chỉ kém chưa nói "Anh yêu em", đương nhiên biểu hiện thật tốt, vậy còn có cái gì không thể làm?

Vì thế, cả bữa cơm anh đều chiếu cố Uyển Tình. Cá phải đích thân chọn, thịt nóng chín cũng cho cô trước, đồ uống lạnh lập tức đổi nóng......

Uyển Tình có chút ngượng ngùng, vì thế cũng cho đĩa rau. Anh vừa thấy, tuy rằng muốn vững vàng hơn, lại vững vàng một chút, nhưng nhịn không được cười lên một tiếng, miệng đã nhếch cao lên đến ót, người mù đều biết nói anh vui vẻ bao nhiêu.

Uyển Tình cúi đầu không dám nhìn anh, đứt quãng lại cho anh gắp vài lần. Anh liền vẫn bị vây trong trạng thái ngu ngốc cười ngây ngô......

Thiên Tuyết ăn no được bảy tám phần, đột nhiên nói: "Uyển Tình à...... Anh mình đưa cho cậu đều là thịt, cậu cho anh sao tất cả đều là rau thế?"

"Ách......" Uyển Tình sửng sốt, "Thức ăn chay tốt với thân thể."

Mục Thiên Dương cảnh cáo liếc mắt nhìn Thiên Tuyết một cái, cúi đầu hỏi: "Còn muốn ăn cái gì?"

"Không sai biệt lắm." Uyển Tình nói, "Còn có ít chưa nấu mà."

Ăn xong lẩu, Uyển Tình và Thiên Tuyết trực tiếp trở về trường học, các cô ngày hôm sau còn có tiết học.

Mục Thiên Dương đột nhiên trở thành một người, trong lòng đầy buồn phiền có khó chịu. Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên tay, anh nhịn không được tự giễu nở nụ cười. Cái này mà cầm tay con, cùng con đến đầu bạc chó má! Đều là cái nhân viên cửa hàng bán nhẫn kia lừa anh!