Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 240: Thắt lên cho anh

Edit: alone gob

Beta: minhhy299

Ra đến phòng khách, Thiên Tuyết còn đang xem tivi, hắn kéo ngăn tủ dưới kệ tivi, thuận tiện đóng cửa: “Trở về phòng ngủ ngay!”

Thiên Tuyếtbất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, đi về phòng.

Hắn mở hai cái ngăn kéo, tìm thấy máy sấy, về phòng giao cho Uyển Tình.

Uyển Tình vội vàng cắm điện sấy tóc, thổi 2 phút, đã bị hắn giật lấy. Cô quay đầu lại, máy sấy thổi vù vù làm loạn tóc cô, biến mặt cô đều là tóc. Cách vô số sợi tóc, cô nhìn không rõ mặt hắn.

Hắn đưa tay đẩy tóc của cô ra, vừa mềm mại vuốt tóc, vừa sấy cho cô.

Uyển Tình thấy việc này có mặt hơi không chân thật, thật giống như đã từng phát sinh qua. Nhưng cô hoàn toàn không nhớ nổi, có loại cảm giác như nằm mơ.

Sấy tóc xong, hắn đặt máy sấy một bên, một tay mang cô đến ngồi trên đùi mình, cùng chạm trán với cô: “Bảo bối………”

Thân mình Uyển Tình khẽ run, cúi đầu nói: “Thiên Dương?”

“Ngoan.” Hắn nói một tiếng, đi qua hôn cô……

………..

Uyển Tình thẳng đến giữa trưa mới thức, Mục Thiên Dương thỏa mãn dựa một bên, thấy cô thức dậy, cúi đầu hôn một chút: “Mệt sao?”

“Mệt….”

“Chúng ta không ra ngoài ăn cơm trưa, anh kêu Thiên Tuyết mua đồ ăn ngoài.” Mục Thiên Dương nói xong, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Thiên Tuyết.

Uyển Tình còn tưởng rằng hắn sẽ đi ra cửa nói, không nghĩ tới hắn lười như vậy, nhịn không được phỉ nhổ trong lòng một phen.

Mục Thiên Dương phân phó xong, tắt điện thoại, ngón tay vẽ vòng tròn trên vai cô: “Muốn tắm hay không?”

“Không, không nên…..” Uyển Tình sợ chết cái bồn tắm lớn, vội vàng cự tuyệt.

Mục Thiên Dương cười một cái, không để ý tới cô, trực tiếp đi đến phòng tắm mở nước ra. Uyển Tình thấy hắn không có mặc quần áo, quay đầu lấy cái chăn trùm lại. Một lát sau, Mục Thiên Dương ngăn chăn trên người cô, trần trụi ôm lấy cô.

“A……anh buông ra!”

“Nghe lời.” Hắn cười khẽ hôn cô một cái, cùng cô tiến vào nằm trong bồn tắm lớn. Lượng nước nóng làm giảm bớt đau nhức trên người, làm cho cô thoải mái thở dài.

Mục Thiên Dương cho cô tựa vào ngực mình, tay đặt ở trên người cô, một bên rửa sạch, một bên mát xa. Uyển Tình cảm thấy thoải mái, vốn không có kháng cự. Chờ rửa xong rồi, lại bắt đầu động thủ động cước với cô, cho cô hối hận không kịp. Cô vội vàng ngồi xuống: “Em…….Em tự rửa tốt rồi!”

“À…….Rửa ở trong chút nữa.”

“Không nên……..” Uyển Tình đáng thương hề hề nói, “Không phải đêm hôn qua anh đã làm rất nhiều lần rồi sao?”

“Anh không làm.” Hắn hôn một chút, khóa cô trước người, ngón tay ở dưới nước quơ loạn, “Anh lấy tay giúp em. Em động tình….Em muốn.”

“Em không có-------“ Uyển Tình cảm thấy thẹn khẽ nói.

“Được, được rồi…….Anh sai rồi, đừng khóc.” Mục Thiên Dương ôn nhu dụ dỗ, ngón tay thuận thế chen chút trượt đi vào, “Em dựa vào anh là tốt rồi……..”

“Không nên…….Anh lấy ra nữa được không………”

Mục Thiên Dương do dự một chút, thích nhìn cô bị mình biến thành bộ dáng mê loạn, không muốn đáp ứng cô, dứt khoát hôn trên môi cô, cho cô nói không ra lời.

Sau khi kết thúc, hắn lại bắt đầu hối hận. Đêm qua làm nhiều lần như vậy, hiện tại lại……… Thật là có chút quá đáng. Hắn hôn thân mật trên mặt cô, không chờ cô bình phục, đãôm cô về giường.

Uyển Tình nằm vô lực, một lát mới khôi phục lại tinh thần tốt một chút. Cô đứng lên, đang muốn đi mặc quần áo, chỉ thấy Mục Thiên Dương ăn mặc chỉnh tề đứng trước giường.

Hắn nhìn cô một cái, tìm cho cô một bộ quần áo: “Muốn anh mang cơm vào hay không?”

Uyển Tình sửng sốt một chút, lắc đầu.

“Vậy anh ra ngoài trước.”

Cô gật đầu.

Sau khi ăn xong, Thiên Tuyết muốn đi vứt rác, kêu Uyển Tình đi cùng. Mục Thiên Dương nghĩ Uyển Tình hiện tại một thân đau nhức, lập tức nói: “Tự đi! Đi vứt rác cũng muốn có người theo?”

Thiên Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, oán thầm đi ra cửa.

Mục Thiên Dương ngồi cạnh bên người Uyển Tình, trong lòng thật xin lỗi, nhưng ngoài miệng vô luận thế nào cũng không nói nên lời, chỉ có thể lấy lòng hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

Uyển Tình gật đầu.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?”

“Tùy tiện.”

Mục Thiên Dương than nhẹ một tiếng, cũng không biết phải làm sao bây giờ, muốn kêu cô đi nghĩ ngơi, lại sợ cô suy nghĩ nhiều là mình lại muốn làm gì, đã nói: “Vậy em xem tivi đi, anh về phòng làm việc. Nếu muốn ăn cái gì, kêu Thiên Tuyết đi mua.”

Uyển Tình gật đầu.

Khi Thiên Tuyết trở về, lấy ra một túi kem ly. Uyển Tình không ăn, cô liền bỏ toàn bộ vào trong tủ lạnh.Trở lại phòng khách, cô thấp giọng hỏi: “Các người tối hôm qua làm bao nhiêu lần?”

Uyển Tình bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô, sợ run một giây, giương nanh múa vuốt xông đến.

“A a a a------“ Thiên Tuyết thiếu chút nữa trúng chiêu, vội vàng né tránh, “Mình không hỏi! Không hỏi! Nữ hiệp tha mạng ------“

“Làm sao vậy?!” Mục Thiên Dương nghe được âm thanh, chạy nhanh đến, thấy vẻ mặt Uyển Tình xấu hổ và giận dữ, vội vàng chạy đến ôm lấy cô, rống Thiên Tuyết: “Em lại nháo cái gì?!”

Thiên Tuyết thấy hắn như vậy, quỳ trên sô pha: “Anh bất công! Bất công! Rất bất công!” Vì sao Uyển Tình là bảo vật, cô lại là cây cỏ!!

“Em đứng lên cho anh!” Mục Thiên Dương rống giận, “Nhìn em còn ra bộ dáng gì nữa?!”

Thiên Tuyết liếc hắn một cái, ủy khuất đứng lên, ngồi đoan chính trên sô pha.

Mục Thiên Dương nhìn các cô, muốn hỏi lý do câu chuyện, lại sợ chạm vào vết đao, có chút vô lực: “Dược rồi, không được nháo.”

Hắn đang muốn đi, Thiên Tuyết đột nhiên nói: “Anh, Uyển Tình có món quà muốn tặng anh ----“

“Tớ không có!” Uyển Tình vội nói.

Mục Thiên Dương sửng sốt, lại ngồi xuống, nhìn chằm chằm Uyển Tình: “Em có quà cho anh?” Nói xong, trong lòng nhảy bang bang.

“Em….” Uyển Tình liếc nhìn Thiên Tuyết một cái, bất quá biết lừa, ngậm miệng không nói lời nào.

Mục Thiên Dương lại nhìn Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết nhún vai: “Em không biết cậu ấy giấu đâu. Uyển Tình lấy tiền lương làm lúc nghỉ hè mua cho anh, tiền do chính cô kiếm.” Nói xong, cô chạy thật nhanh vào phòng, cho bọn họ tự mình giải quyết.

Mục Thiên Dương trầm mặc một trận, cầm tay Uyển Tình: “Cho anh xem.”

Uyển Tình do dự một chút, khom người xuống dưới góc ghế so pha lấy ra một gói to.

“Giấu cũng nhanh thật…..”Mục Thiên Dương lẩm bẩm một tiếng, không thèm nghĩ vì sao cô giấu ở đó, tâm tình đầy kích động chờ đợi quà.

Uyển Tình cầm chiếc hộp chứa caravat cho hắn, hắn yên lặng hít một hơi, bình tĩnh mở lấy caravat ra.

Nếu không lo mặt mũi của cô, hắn khẳn định muốn lăn lộn với cô ba trăm lần ba trăm lần nha! Bất quá cô ở trong này………. Hắn chỉ có thể bình tĩnh cầm một lát, nhìn hai lần, liền giao vào trong tay cô: “Thắt lên cho anh.”

Uyển Tình sửng sốt, đây là nhận? Cô vội vàng ngồi chồm hỗm trên ghế sô pha, trước tiên bẻ cổ áo của hắn lên, sau đó thắt lên.

Sau khi thắt xong, Mục Thiên Dương sờ sờ cổ, yên lặng nhìn cô. Uyển Tình nhìn hắn, một lát sau cúi đầu, né tránh ánh mắt hắn nhìn cô.