Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 156: Điều tra một chút

Mục Thiên Dương thấy hắn mặc tây trang giày da, gật gật đầu: "Không sai, mặc vào cũng là người chết như một con chó*!"

*thành ngữ TQ: Người chết như một con chó được cho là bản sắc là một con người, hành vi được mô tả như là giống như mộtcon chó. Nó là một thuật ngữ xúc phạm, được sử dụng để chế giễu

"Anh đây là ghen tị em cao lớn anh tuấn khôi ngô có dáng hơn anh!" Mục Thiên Thành kêu lên.

Nếu bàn về bề ngoài, Mục Thiên Dương dĩ nhiên hoàn mỹ, nhưng quá mức thân sĩ, để người ta chùn bước. Mục Thiên Thành thì tràn ngập cương dương, vô cùng có mùi vị nam nhân, khí chất nhiệt tình cũng để người ta dễ dàng thân cận. Nếu ném cả hai vào đống nữ nhân, Mục Thiên Thành tất nhiên là sẽ bị trêu hoa ghẹo nguyệt!

"Sau đó sao?" Mục Thiên Dương nhíu mày, "Em so với anh em cao lớn anh tuấn khôi ngô có dáng lại có lợi gì?"

Mục Thiên Thành lập tức ủ rủ. Hắn cao lớn anh tuấn khôi ngô có dáng chính là sai sao! Một đống nữ nhân muốn vây quanh, đuổi đều đuổi không đi a! Ô ô ô......

"Đừng náo loạn." Mục Thiên Dương nhìn bộ dáng hắn uể oải, thật muốn vuốt tóc hắn, bất quá loại sự tình này vẫn là giao cho Văn Sâm bí mật làm đi, "Em theo anh, có việc nói với em!"

Anh họ lại có thể tìm hắn nói chuyện? Chẳng lẽ là muốn hắn học đến nỗi có ích? Hắn giấu súng ống đạn dược ở trong nhà rốt cục hữu dụng! Mục Thiên Thành nhiệt huyết sôi trào, đi theo Mục Thiên Dương vào phòng nghỉ.

Mục Thiên Dương ngồi xuống trên sô pha, nói: "Giữa trưa ông tìm anh ầm ỹ một trận."

"A?" Muốn đối phó ông? Súng ống đạn dược nhanh chóng thu hồi!

"Hắn phản đối anh hợp tác với Bất Dạ Thành." Mục Thiên Dương nhíu mi, "Em nói, ông đã sớm mặc kệ chuyện công ty, vì sao chuyện này chú ý như vậy?"

"Ai biết được." Mục Thiên Thành cũng ngồi xuống, "Chẳng lẽ Bất Dạ Thành này nước rất sâu? Mục thị dù sao cũng là ông một tay thành lập lên, ông chắc chắn có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn anh. Bất Dạ Thành và Âu thị tuy rằng trẻ tuổi, nhưng Long Diễm Minh sau lưng chúng nó có thể đồng lứa với Mục thị đi không chừng! Có lẽ ông là biết một ít nội tình, đang nhắc nhở anh không nên mạo hiểm à?"

Mục Thiên Dương lắc đầu: "Không giống. Hơn nữa Bất Dạ Thành chỉ là một cứ điểm của Long Diễm Minh mà thôi, trừ sòng bạc không thể ra ngoài sáng, địa phương khác cũng sạch sẽ, liên tục lắc đầu xong cũng không cho bán. Sau tất cả, ngành công nghiệp giải trí bây giờ là một thương hiệu cao cấp, kiếm tiền cũng không thiếu, chính bọn họ cũng luyến tiếc làm dơ."

"Vậy anh nói là sao lại thế này?" Mục Thiên Thành cảm thấy, anh họ hẳn là có kết luận mới đúng.

"Dùng bản lĩnh của em điều tra một chút đi, xem ông có phải và Long Diễm Minh có đụng chạm gì hay không." Mục Thiên Dương nghĩ đến mười lăm phút giữa trưa vào cửa kia, bộ dáng ông kích động còn chột dạ, thở dài, "Ông cụ lớn tuổi như vậy, giấu chuyện trong lòng không tốt. Nếu có ân oán gì, có thể giải quyết liền giúp ông giải quyết."

"Đồng ý!" Mục Thiên Thành nói, "Anh hay xem em đi! Hai mươi bốn giờ sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục!"

Mục Thiên Dương gật đầu. Nếu là đối tượng bình thường, chính hắn tìm người tra xét, giống lúc trước điều tra Uyển Tình, không đến một giờ đã xong. Nhưng Long Diễm Minh tốt xấu là hắc bang, người bình thường sao điều tra được? May mắn Thiên Thành không phải người bình thường, kêu hắn điều tra tổng thống nước Mỹ cũng không có vấn đề gì!

-

Đèn treo thủy tinh hoa lệ, chiếu nơi đính hôn sáng như ban ngày. Một dàn nhạc sống âm thanh du dương, trang phục và cơ thể của cả trai lẫn gái, tay cầm ly thủy tinh có đế cao, uống sâm banh lạnh lẽo, thấp giọng nói chuyện với nhau về đầu tư cổ phiếu...... Cùng với trận đính hôn này.

Đính hôn sao? Triệu Mĩ Na đứng ở góc sáng sủa, ý cười trong suốt nhìn mọi người. Cô không cho rằng đêm nay còn có đính hôn.

Đinh Thải Nghiên từ lối đi chuyên dụng của khách sạn tiến vào, không có chạm mặt với tân khách ở đại sảnh. Đi vào phòng nghỉ, thấy Mục Thiên Dương chờ đợi, trái tim treo lơ lửng cả ngày rốt cục bỏ xuống.

"Em thật đẹp." Mục Thiên Dương ôm thắt lưng của cô, thấp giọng lẩm bẩm ngậm chặt môi cô.

Mục Thiên Thành bên cạnh kêu to: “Ê ê ê...... Em còn ở trong này!"

Thải Nghiên vội vàng đẩy Mục Thiên Dương ra, mặt đỏ có muốn tìm cái lỗ chui xuống! Mục Thiên Dương an ủi ôm cô, nói với Mục Thiên Thành: "Em không biết tránh đi?"

" Em còn chưa kịp." Mục Thiên Thành nói, "Thời gian không sai biệt lắm, tối nay hôn nữa đi!"

Nói xong, hắn đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ. Mục Thiên Dương cầm tay Thải Nghiên: "Chúng ta cũng đi ra ngoài thôi."

"Ừ." Thải Nghiên cười, tự tin kéo tay hắn, chuẩn bị đi nhận chúc phúc của mọi người...... Hay là hâm mộ và ghen tị.

Bọn họ tay trong tay xuất hiện ở đại sảnh, các loại khen ngợi khác nhau càng không ngừng vọt tới. Triệu Mĩ Na ở trong góc ngẩn ra, nghiêm túc đứng thẳng thân mình. Sao lại thế này? Mục Thiên Dương còn đuổi theo đính hôn với cô ta, chẳng lẽ hắn không nhận được bưu kiện?

Đúng rồi. Phong bưu kiện kia khẳng định sẽ ở trong thùng rác! Hắn không nhất định thấy được.

Triệu Mĩ Na oán hận cắn răng, thực không cam lòng! Bỏ ly đế cao xuống, cô xoay người bước đi.

Nửa giờ sau, người chủ trì lên đài, lễ đính hôn chính thức bắt đầu, tân khách cũng tự giác an tĩnh lại.

"Chờ một chút!" Âm thanh thanh thúy từ bên ngoài đám người truyền đến.

Mọi người quay đầu, thấy thiên kim Triệu gia, nhịn không được cả kinh.

Triệu Mĩ Na này đã từng kết giao với Mục Thiên Dương một đoạn thời gian không ngắn, cơ hồ mọi người nghĩ Mục Triệu sẽ kết làm một nhà. Ai biết nửa đường nhảy ra cái Đinh Thải Nghiên gia cảnh thường thường, rõ ràng dào góc tường của cô ấy. Hiện tại là như thế nào? Cô ấy phải tranh giành tân hôn?

Triệu lão nhìn thấy con gái, khuôn mặt đen thành đáy nồi. Tuy rằng hắn cũng không vừa lòng Mục Thiên Dương bội tình bạc nghĩa ( Này! Mọi người tự do luyến ái, không nghiêm trọng như vậy được không?), nhưng Mĩ Na lúc này đi ra nháo loạn, người khác chỉ biết nói Triệu gia không đúng!

Triệu lão muốn lên tiếng ngăn cản, Mục Thiên Dương lại mỉm cười nhìn Triệu Mĩ Na. Thải Nghiên cắn chặt răng, không biết cô muốn làm gì, đáy lòng dâng lên một cỗ sợ hãi.

Triệu Mĩ Na đi đến trước mặt Mục Thiên Dương, đưa cho hắn một phong thư lớn xinh đẹp: "Chúc mừng anh. Em đã tới trễ, món quà nho nhỏ không được tôn kính."

Mục Thiên Dương mỉm cười tiếp nhận, đang muốn đưa cho Văn Sâm sau lưng, Triệu Mĩ Na nói: "Anh không mở ra nhìn xem sao?"

Thải Nghiên không hiểu sợ hãi, nhớ tới từng có một phong thư mang đến tai nạn cho cô. Phong thư này ngay cả xinh đẹp, nhưng bên trong bưu kiện, nó có thể là chất độc. Cô lo sợ không yên bất lực nhìn về phía đám người, thấy Chu bộ trưởng giơ ly rượu, mỉm cười nhìn cô. Cô kinh ngạc nhảy dựng, vội vàng thẳng lưng, sắc mặt cứng ngắc chờ đợi.

Mục Thiên Dương chậm rãi mở phong thư ra, nhẹ nhàng lôi một góc gì đó bên trong ra. Hắn lấy ra thấp, chỉ có một mình hắn có thể thấy. Thải Nghiên nhìn hắn lôi ra một xấp ảnh, yết hầu hơi treo ngược lên, động cũng không dám động.

Ảnh chụp! Lại là ảnh! Cô rét lạnh thấu xương!

Mục Thiên Dương nhìn tấm ảnh hé ra, khóe môi nhếch lên nụ cười ấm áp.

Tấm ảnh rất ý tứ. Một nữ nhân khỏa thân bị bao vây, và vài nam nhân khỏa thân xung quanh. Đáng tiếc mặt nam nhân nhìn không tới, chỉ nhìn thấy nữ nhân bọn họ vây quanh, dùng thứ cứng rắn của mình hầu hạ cao thấp toàn thân cô. À, vị hôn thê của hắn thật sự là hạnh phúc.

Mục Thiên Dương tươi cười mở rộng, chậm rãi thu tốt tấm ảnh, nói với Triệu Mĩ Na: "Cám ơn,anh rất thích."