Tào Hân Hân ngồi một bên đưa chai rượu trong tay mình cho Hạ Diệp, rồi ghé vào tai cô thì thầm: “Vị dứa mà cậu thích nhất đó.
”
Hạ Diệp cầm nó trên tay, xem đi xem lại hai lần, nút chai đã được mở sẵn từ trước, “pặc” một tiếng cô đã mở được ra, sau đó rót vào chiếc cốc thủy tinh đặt trên bàn: “Cậu tìm thấy ở đâu thế? Không phải trong nước đã cấm việc bán đồ uống có cồn chứa cafein rồi sao?”
Tào Hân Hân không lên tiếng, chỉ yên lặng uống rượu của mình, là cùng loại với Hạ Diệp, nhưng màu sắc hơi khác, cô ấy uống vị đào.
“Tớ vừa lấy nó từ chỗ dì tiếp rượu, ai mà biết được nhà anh ấy lại có thật, nên mới cố ý lấy hai vị này.
” Sau khi uống cạn ly rượu xuống bụng, cô ấy lại nói: “Người lần trước cậu nói mình trúng tiếng sét ái tình với tớ hòa ra lại là Kiều Triết! Thế giới này thật nhỏ bé!”
Hạ Diệp nhấp một ngụm rồi nhắc nhở cô bạn: “Cậu uống từ từ thôi, rượu cộng với cafein không đùa được đâu.
Đúng vậy, thế giới này mới nhỏ bé làm sao.
”
“Không sao đâu, chị tự biết tửu lượng của mình, em cũng không xem xem chị đây là ai, chỉ có con gà như cậu mới cần phải nhấp từng ngụm nhỏ, về nước rồi thì cố gắng luyện tửu lượng cho tốt đi, nếu không tớ chẳng dám đưa cậu đi chơi cùng đâu.
” Tào Hân Hân thì thầm vào tai cô.
Nghe xong lời này, Hạ Diệp liếc nhìn chiếc cốc đã cạn sạch trong tay Tào Hân Hân, sau đó đánh giá chai rượu hương đào của cô ấy, thấy chỉ còn lại một phần ba, vừa lắc đầu vừa giơ ngón tay cái trước mặt Tào Hân Hân, cười lạnh một tiếng:
“Được!” Đợi lát nữa men rượu và cafein cùng nhau bốc lên một lúc thì khi đó mới hiểu, đừng vội.
Rượu vào thì lời ra, Tào Hân Hân lại thì thầm to nhỏ cùng cô.
“Bây giờ cậu có tỉnh không thế?” Hạ Diệp hỏi.
Tào Hân Hân mơ màng gật đầu.
“Vậy cậu có biết mình vừa nói gì không?” Hạ Diệp lại hỏi.
“Ai ya, cậu cứ làm theo là được, làm ơn đi mà!” Tào Hân Hân đáp.
Kiều Triết đang ngồi cùng đám con trai, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, bữa tiệc chắc cũng sắp kết thúc rồi.
Chẳng bao lâu sau, quản gia Phương liền đến báo cho cả nhà rằng người lớn trong đại sảnh hàn huyên sắp xong rồi, ông cụ Kiều cũng đã mệt, nên không cần vào trong chào hỏi nữa.
Trước khi đi, Hạ Diệp nhìn Tào Hân Hân đang đỏ bừng mặt, liền gọi Lâm Nghị lại: “Tốt nhất là anh đưa cậu ấy đi đi, nếu không lát nữa mẹ cậu ấy tới thì cậu ấy chết chắc.
”
Nghe xong lời này, Lâm Nghị có chút xấu hổ, anh ấy vừa nhìn Tào Hân Hân lại nhìn Hạ Diệp, trong lòng thầm nghĩ, chưa tới nói với dì một tiếng đã đưa người đi, như vậy có chút không hay.
Thấy anh ấy do dự, Hạ Diệp vươn tay cầm lấy chiếc cốc đang lắc lư sắp rơi trong tay Tào Hân Hân rồi đưa cho Lâm Nghị: “Anh có biết đây là loại rượu trái cây mà Tào Hân Hân thích nhất không? Hay là anh nếm thử một chút rồi lần sau lại mua cho cậu ấy uống.
”
Mặc dù Lâm Nghị đang muộn phiền trong lòng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, ngửa cổ uống nốt chỗ rượu còn lại vào bụng, uống xong lại nhấm nháp lại, tại sao còn có cả hương cà phê nhàn nhạt trong này thế nhỉ?
Anh ấy hướng ánh mắt về phía Tào Hân Hân, cô ấy cảm thấy nóng vì men rượu, nên lúc này đã cởi chiếc áo choàng trên vai, ôm dưới đùi, trên cổ là chiếc vòng sáng bóng, tôn lên hai đầu vai trắng đẹp đến phát sáng.
“Còn không nhanh lên, anh sẽ phải cảm ơn tôi đó.
” Câu cuối cùng Hạ Diệp hạ thấp giọng chỉ đủ hai người nghe được.
Lâm Nghị thấy Tào Hân Hân đang vén váy mình lên, liền vội vàng ấn tay cô ấy xuống rồi kéo ra phía ngoài cổng lớn.
Còn về việc phải ăn nói thế nào với mẹ của Tào Hân Hân thì Hạ Diệp nghĩ chắc chắn Lâm Nghị sẽ tự có cách, dù sao thì cả hai gia đình cũng đã đồng ý với cuộc hôn nhân này.
Trước khi rời đi, Hạ Diệp đưa chỗ rượu còn lại trong cốc của mình cho Kiều Triết.
“Anh còn phải lái xe.
”
Chẳng còn cách nào khác, cô đành phải bỏ cuộc và tự uống nốt hai ngụm rượu còn lại, vừa vào tới miệng đã cảm nhận được vị hơi đắng kèm theo hương trái cây thơm ngọt cùng mùi thơm nhàn nhạt của cafein, khiến người ta đã uống một ngụm lại muốn nhấp thêm ngụm nữa, như thể bị nghiện.
Kiều Triết khoác tay cô đi về phía bãi xe, trên đường, gió đêm thổi qua, thấy cô hơi co rụt cổ lại, anh liền cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô.
Sau khi lên xe, Hạ Diệp vừa thắt dây an toàn vừa hỏi: “Anh không cần vào chào ông nội một tiếng sao?”
Kiều Triết khởi động xe: “Ông nội lên lầu nghỉ ngơi rồi.
”
Hạ Diệp trầm mặc cả quãng đường đi, cô nhắm mắt dựa vào lưng ghế, nhưng hai má càng ngày càng đỏ, Kiều Triết cho rằng do chỗ rượu cô uống bây giờ mới ngấm, nên cũng không để ý nhiều.
Hạ Diệp nhắm mắt, tranh thủ lúc còn tỉnh táo tự cảm thấy hối hận, tại sao uống mãi uống mãi lại quên được cơ chứ, vừa rồi vẫn còn nhắc nhở Tào Hân Hân, cuối cùng bản thân mình lại quên sạch, ngộ nhỡ lát nữa không khống chế được, làm ra điều gì đó xấu hổ thì phải làm thế nào?
Cô dựa vào ghế ngủ thiếp đi, bầu trời đêm hôm nay rất trong, trên nền trời rất nhiều sao đang khoe sáng cùng với ánh trăng tròn.
Anh đậu xe ở vị trí còn trống trong bãi đậu xe phía ngoài lỗi vào khu chung cư.
Lúc này đã là nửa đêm, xung quanh vắng lặng chẳng một bóng người, dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, những con bướm đêm đang quay cuồng như không biết mệt mỏi.
Kiều Triết rút chìa khóa xe ra, thấy người bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, nên nhẹ nhàng đánh thức cô: “Đến nhà rồi, vào trong ngủ thôi.
”
Hạ Diệp cúi đầu, mái tóc lòa xòa chắn ngang má, anh vươn tay giúp cô vén lọn tóc sang một bên, nhưng vừa chạm vào làn da của Hạ Diệp – nóng quá!
Kiều Triết thu tay sờ lên trán cô, sau đó cởi dây an toàn cúi người đến trước mặt cô, dùng một tay nâng thẳng cổ cô lên rồi sờ lại vào trán, thực sự rất nóng.
Anh đang suy nghĩ xem có nên đưa cô đến bệnh viện hay không, nhưng trước khi buông tay Hạ Diệp ra thì đột nhiên cô lại mở mắt, đôi mắt to tròn im lặng nhìn thẳng.
“Sao thế?” Kiều Triết buông tay định ngồi trở lại chỗ của mình, nhưng trước khi đầu ngón tay anh rời khỏi trán Hạ Diệp, cô lại ấn lại.
Lòng bàn áp lên mu bàn tay anh, muốn lấy đi hơi lạnh từ anh…