Vào một buổi tối nọ, Lâm Mạc từ trên bàn rượu khổ sở trốn thoát được, mệt mỏi trở về nhà.
Vừa lên cầu thang, liền nhìn thấy Kiều Lễ như linh hồn bị trói buộc u oán ngồi xổm ở trước cửa phòng của em trai mình. Vừa ngồi vừa lẩm bẩm đếm số: “Chiêu giả bệnh đã dùng, hù dọa phòng ngủ có gián cũng dùng rồi, mượn nước hoa cũng đã nói,…”
“Này.” gân xanh trên gáy Lâm Mạc giật giật.
Kiều Lễ vừa cọ cửa vừa nghiêng đầu nhìn qua, nửa đêm ở trong bóng tối cười nhe hàm răng trắng đặc biệt chói mắt!
“Anh dâu! Anh trở về rồi!”
Lâm Mạc đỡ trán…
“Tiểu Lễ, sao không thử thay đổi cách theo đuổi đi?” Lâm Mạc quyết định phải cùng tên điên đang gối đầu lên cửa này nói chuyện một chút. Nỗi đau mỗi buổi tối đi qua phòng em trai để đi tiểu đêm, đều bị tên điên Kiều Lễ xuất quỷ nhập thần làm giật mình đâu ai có thể hiểu!
“Đều đã làm hết mức rồi, em ấy cũng không chịu nói chuyện với em, muốn theo đuổi làm thì làm sao được?” Kiều Lễ đứng lên, ai oán mà nói.
“Ông là đồ ngốc sao? Nói chuyện tình yêu phải để ý dục cầm cố túng (muốn bắt phải thả).” Lâm Mạc ngoắc ngoắc ngón tay với Kiều Lễ, dẫn hắn vào thư phòng.”Tôi tuy rằng không khuyến khích tình yêu đồng tính, nhưng khổ nỗi lại nhìn thấy em trai thật sự thích ông.”
Kiều Lễ mặt đen lại: “Mỗi ngày hết đánh rồi lại mắng thì được coi là thích mình sao? Vậy tương lai, chờ em ấy điên cuồng yêu em, vậy sẽ cực kỳ khổ cực đó!”
“Không…” Lâm Mạc xoắn xuýt nói: “Tôi đương nhiên hiểu rõ nó hơn ông. Nếu thật sự nó không thích, dù là nửa chữ cũng sẽ không muốn cùng ông nhiều lời.”
Vì vậy, Lâm Mạc liền kề sát lỗ tai Kiều Lễ đứng bên cạnh mà lầm bầm nói một lúc lâu.
Sau đó, hai tên điên này ở thư phòng mày mò cả một đêm, viết ra một bức thư tình chia tay lâm ly bi đát.
“Nhất định lúc đọc phải cực kì thâm tình!” Lâm Mạc ân cần giáo dục.
“Không thành vấn đề!” Kiều Lễ gật đầu.
“Đọc xong, nếu như em trai tôi không lập tức đồng ý, ông liền lập tức quay đầu rời đi! Không được trì hoãn! Không được nói nhảm! Không được lưu luyến!” Lâm Mạc chăm chỉ nói không ngừng.
“… Nếu như em ấy dùng ánh mắt như nước trong veo hướng em phóng ra tín hiệu tình yêu nhưng bản thân ngượng ngùng không nói nên lời thì thì làm sao đây?” Kiều Lễ nghiêm túc hỏi.
“Quay người đi! Không được chần chừ!”
“… Nếu như em ấy…”
“Đừng nói nhiều nữa! Trời sáng rồi!” Lâm Mạc bi phẫn lấy thư chia tay ném vào mặt Kiều Lễ.
Vì tương lai có thể hàng đêm ngủ ngon, hi sinh giấc ngủ một đêm là cực kì đáng giá!
Vì vậy vào bữa tối của ngày tiếp theo, Lâm Mạc làm bộ hướng Lâm nhiễm hạ xuống tối hậu thư, sau đó tàn bạo mà liếc mắt Kiều Lễ một cái rồi đứng dậy đi vào phòng khách.
Trước khi đi còn thừa dịp Lâm Nhiễm không chú ý, dùng hết sức lực từ khi bú sữa mẹ đến giờ mà nhéo cánh tay Kiều Lễ một cái!
Kiều Lễ đau đến linh hồn nằm lăn lộn trên mặt đất rít gào!
Mà mặt ngoài Kiều Lễ thì vẫn bình tĩnh mà kiên cường ngồi ở trên ghế thành khẩn nhìn Lâm Nhiễm.
Cho nên hắn biểu lộ cảm xúc đặc biệt đặc biệt có cảm giác thành khẩn! Giọng nói khẽ run! Đôi mắt thoáng ửng hồng!
Là là do mẹ nó đau! Đau!
Tuy rằng bị Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm thì tim đập thình thịch, thế nhưng cánh tay của Kiều Lễ thật sự đặc biệt đặc biệt đau! Vì vậy, tên ngốc này một bên ở trong lòng điên cuồng tưởng tượng hình ảnh Lâm Mạc bị một ngàn vạn tên cao to đen hôi đè xuống đất luân phiên XXOO! Một bên run rẩy dùng cánh tay bị thương nắm lấy áo khoác trên ghế dựa! Cao quý ngạo kiều mà quay người rời đi!
Hắn lao thật nhanh ra khỏi cửa nhà Lâm Nhiễm tầm hơn hai mươi mét, lãnh diễm Kiều Thiếu bang chủ ôm cánh tay nhe răng trợn mắt mà hít khí lạnh: “Đau quá, đau quá đau! Trời ơi! Chắc chắn là đau đến chết!”
Buổi tối hôm đó, Kiều Lễ sau khi về nhà, ở trên giường của hắn trằn trọc trở mình, điên cuồng lăng nhục gối!
Dựa theo “Đại tác chiến hầm em trai chết bầm” của Lâm Mạc, bắt đầu từ bây giờ Kiều Lễ không thể chủ động liên hệ với Lâm Nhiễm.
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ nhất.
Lâm Mạc đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi. Đồng thời thân thiết đem điện thoại di động Kiều Lễ từ lầu hai mạnh mẽ ném xuống, sau đó lại thân thiết an ủi: “Nếu để cho tôi thấy ông lại nhắn tin cho Lâm Nhiễm, thì chắc chắc ông và điện thoại sẽ cùng chung một kết cục.”
Sau một buổi tối không chợp mắt nổi, Kiều Lễ kinh sợ mà nhìn Lâm Mạc.
Sau đó ngã ở trên giường điên cuồng lăn lộn kêu rên!
—— Trời ạ, cuối cùng hồn cũng đã nhập lại vào xác để mà có thể lăn lộn rồi!
“Không mà không mà không mà! Tôi không nhịn được! Cho phép tôi nói chuyện cùng với em ấy thì bắt tôi chết cũng được!” Kiều Lễ cắn góc chăn khóc lóc kể lể!
“Không nhịn được cũng nhịn cho tôi! Cái đồ M!” Lâm Mạc thiết diện vô tư!
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ hai.
Lâm Mạc đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi. Đồng thời thân thiết đem gối bị Kiều Lễ vò nát giũ phẳng lại, sau đó thân thiết biểu thị: “Tôi mang đến cho ông điện thoại mới.”
Kiều Lễ như một con mãnh hổ xông lên đè ngã Lâm Nhiễm!
“Tốt! Trả điện thoại di động cho tôi!”
“Kéo em trai tôi vào danh sách đen đi, không thì không được lấy.” Lâm Mạc nghiêm mặt.
“Ông thật là ác độc!” Kiều Lễ nước mắt lưng tròng mà nhìn Lâm Mạc, nắm lấy cái gối mới mà bắt đầu ngược đãi: “Ông giống như nam phụ phát điên! Gia trưởng đáng sợ ở xã hội phong kiến! Ống chú mẹ góa con côi biến thái lấy việc chia rẽ uyên ương đang tốt đẹp làm niềm vui!”
“Mẹ nó là ông đây đang giúp mày!” Lâm Mạc lấy tay kéo mặt Kiều Lễ to thành mặt gấu!
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ ba.
Lâm Mạc đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi. Đồng thời thân thiết nói rằng bắt đầu từ hôm nay sẽ tập huấn.
“Nếu như em trai tôi nhịn không được để van cầu ông, ông nhất định phải lạnh lùng với nó một chút, không thì thằng nhóc đó sẽ không biết quý trọng.” Lâm Mạc hiền lành mà giáo huấn.
“Lạnh lùng thế nào?” Kiều Lễ hỏi.
“Hiện tại tưởng tượng tôi là em trai, rồi diễn thử một chút.” Lâm Mạc nói. “Chúng tôi lớn lên giống nhau, tuy rằng kém nhau mười tuổi nhưng mà cậu đành tưởng tượng tàm tạm một chút… Đm cái gì đấy!”
Kiều Lễ dùng kiểu ôm công chúa đem Lâm Mạc ném lên trên giường! Sau đó dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai vồ tới! Nhấc cằm Lâm Mạc rồi tà mị nở nụ cười!
“Động dục hay sao!” Lâm Mạc tát một cái, khiến Kiều Lễ hoa mắt mà ngã xuống giường.
Kiều Lễ từ trong ảo giác tỉnh lại! Quay người điên cuồng cào tường!
Bình tĩnh thận trọng cái rắm! Bình tĩnh lạnh lùng cái rắm! Cách xa nhiều ngày như vậy, lúc gặp mặt lại có thể khống chế bản thân, không dưới con mắt mọi người trực tiếp đẩy ngã xxoo một phát cũng là đã rất giỏi rồi có biết không! Cũng đã là vượt qua được bản thân rồi có biết không! Cũng đã có tâm hồn trong suốt không tạp chất đến độ có thể đắc đạo phi thăng rồi đó có biết không!
“Mau lấy lại tinh thần, làm lại!” Lâm Mạc tức giận từ trên giường nhảy xuống.
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ tư.
Lâm Mạc đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi.
“OK, huấn luyện bắt đầu, hiện tại đem tôi tưởng tượng thành Lâm Nhiễm.” Lâm Mạc chớp chớp đôi mắt to đặc biệt đặc biệt giống Lâm Nhiễm, mặt tối sầm lại bán manh: “Em sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Kiều Lễ nhìn Lâm Mạc, hít vào một hơi thật dài, sau đó lập tức “Huỵch” một tiếng nằm trên đất! Làm một hơi năm mươi cái gập bụng!
Làm xong lại thở hồng hộc nhảy dựng lên, nhìn Lâm Mạc.
Lâm Mạc liền chớp chớp đôi mắt to!
Kiều Lễ rên một tiếng! Quay người ngược lại nằm sấp xuống! Làm một hơi năm mươi cái hít đất!
Làm xong lại thở hồng hộc nhảy dựng lên, nhìn Lâm Mạc, tưởng tượng hắn là Lâm Nhiễm, sau đó lộ ra một mặt đầy ý dâm. Cười nói: “Không thể tha thứ! Trừ phi em hôn anh một chút!”
“Mẹ nó ông vận động lâu như vậy rồi mà còn có tinh lực động dục!” Lâm Mạc ném cái gối qua! “Lạnh lùng một xíu! Bình tĩnh một xíu!”
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ năm.
Lâm Mạc đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi.
“Vẫn như cũ, tôi bây giờ là Lâm Nhiễm…” Lâm Mạc vô lực nói: “Kiều Lễ, kỳ thực em vẫn luôn thích anh.”
Kiều Lễ cúi đầu để khống chế biểu tình một lúc, sau đó lạnh lùng ngẩng lên nói: “Nhưng mà, anh mệt mỏi rồi.”
Lời nói còn chưa xong, nhị thiếu lập tức liền xoạch một cái xoay đầu vào tường mà nở nụ cười giống một tên bệnh thần kinh: “Rốt cuộc em cũng thổ lộ với anh rồi! Hì hì hì hì hi!”
“… Ha ha.” Lâm Mạc vô lực.
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ sáu.
Lâm Mạc mang theo vợ chưa cưới của Kiều Lễ – Từ Viện tiểu thư, đến nhà Kiều Lễ để tiến hành thân thiết an ủi.
“Cô tới đây làm gì?” Mắt Kiều Lễ lộ ra hung quang.
Cha của Từ Viện và Kiều lão gia tử quan hệ cực kỳ tốt, tốt đến làm cho người ta phải hoài nghi bọn họ là quan hệ thông gia! Cho nên lúc cần nói đến chuyện cưới hỏi, đều tự động mang người nhà mình đem sang! Nhưng mà tiếc rằng Từ Viện và Kiều Lễ đều đã sớm có người mình thích.
“Khẳng định chắc chắn là tôi không đến để kết hôn với anh, nhìn anh bị dọa ra cái thể loại gì kìa!” Từ Viện nghiêng đầu khinh bỉ.
… Trời ạ! Lại bị ghét bỏ! Kiều Lễ ủy khuất cắn móng tay!
Nàm thao tất cả mọi người lại ghét bỏ tui như vậy chứ!
Bản thân tui có làm sai cái gì chứ!
“Em trai tôi mỗi ngày đều nổi giận.” Lâm Mạc tà ác nở nụ cười: “Mỗi ngày đều ở trong phòng ngủ vò gối, rồi lại đập đồ vật, liên tục chửi mắng đồ lưu manh. Để kích thích hiệu quả thêm một chút, hai người hợp tác xíu đi.”
Sinh hoạt ở gian phòng nhỏ ngày thứ bảy.
Sáng sớm. Kiều Lễ giống như thường ngày, như xác chết mở mắt nhìn trần nhà mà ngẩn người.
Mẹ nó một đêm không thể nào ngủ được! Đúng là thiếu hơi có khác!
Để có thể tiến vào giấc ngủ say, Kiều Lễ quyết đoán đếm cừu, không, đếm Lâm Nhiễm!
Một tiểu Lâm Nhiễm đáng yêu nhảy vào mình ~ hai tiểu Lâm Nhiễm thanh tú chạy tới ~ ba tiểu Lâm Nhiễm bán manh nhào vào mình!
A a a thật hạnh phúc!
Biểu tình chán ghét anh đây còn chưa kịp diễn thuần thục xong nữa, Lâm Nhiễm sao tự dưng em lại chủ động thế chứ! Hì hì hì hì hì!
Kiều Lễ ôm gối lại một lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say!
Đúng lúc này chuông điện thoại lại không phù hợp phong cảnh vang lên! Kiều Lễ táo bạo mà nhận điện thoại: “Ai đấy!”
“Này, Tiểu Lễ, ông đang ở đâu đấy?”
“Phí lời! Không phải vì ông không cho tôi ra ngoài, bảo tôi vừa đi ra là lại làm toàn hành động mất não nên bứt ép tôi ở nhà một mình hay sao?! Còn hỏi cái rắm!”
“À đang ở Caffe Love&Peace hả. Không có chuyện gì, không có chuyện gì, tùy tiện hỏi một chút thôi, cúp máy nhé.” Lâm Mạc không giải thích mà nói một tràng.
… Love&peace!? Cái quỷ gì vậy!?
Sau một phút, Kiều Lễ lần thứ hai nhận được điện thoại của Lâm Mạc!
“Aloo! Trong mười phút ông cùng Từ Viện phải có mặt ở tiệm cà phê Love&peace. Nếu không đời này đừng mong gặp lại được em tôi nữa!” Lâm Mạc nói xong liền cúp máy!
Kiều Lễ dùng ba giây đồng hồ để kịp phản ứng lại!
Sau đó dùng ba mươi giây gọi điện thoại cho Từ Viện đơn giản rõ ràng nói rõ chuyện và địa điểm!
Sau đó dùng 3 phút mà thay đổi từ một điểu ty uể oải lôi thôi, thành một cao phú soái tiêu sái tinh anh!
(*屌丝: điểu ty: thuật ngữ tiếng lóng của Trung Quốc, thường được sử dụng một cách hài hước, đề cập đến một nam thanh niên xuất thân tầm thường, không có địa vị xã hội, không có xe hơi, không có nhà và không có nhiều mối quan hệ)
Sau đó, lao nhanh ra khỏi nhà, phát điên mà leo lên xe. Vừa khởi động, vừa điên cuồng tìm kiếm “Tình yêu và hòa bình”!
Cuối cùng cũng trong mười phút đồng hồ mà kịp chạy tới tiệm cà phê, sau đó cố gắng kiềm chế lại nhịp tim cuồng loạn, gật đầu với Từ Viện đã ngồi trước ở đó.
“Cố gắng lên.” Từ Viện lạnh lùng nhắc nhở.
“Đã hiểu.” Kiều Lễ đặc biệt lạnh lùng nói.
“Hừ hừ.” Từ Viện hừ lạnh.
“Không tin tôi?” Kiều Lễ cười lạnh.
“Biểu hiện cho tốt rồi hãy nói.” Từ Viện lạnh như băng nói.
Lúc này ngoài cửa sổ một chiếc xe taxi thắng gấp ở ven đường, Kiều Lễ và Từ Viện lập đem vẻ mặt lãnh diễm, cười lạnh như băng nuốt vào trong! Hai người xoạch một phát giả vui cười với nhau! Đặc biệt đặc biệt dối trá!
Sau đó Lâm Nhiễm liền vọt vào!
Trái tim nhỏ của Kiều Lễ đều đã tan chảy! Chỉ thiếu điều trực tiếp nhảy lên mà đè Lâm Nhiễm lên ghế salon xxoo. Cực kỳ tàn bạo!
Thế nhưng Từ Viện nhấc chân dùng đầu nhọn của ủng da, như đạp vào miếng gỗ. Đạp một cước vào chân của Kiều Lễ!
Linh hồn Kiều Lễ nhảy lên ba thước! Bay phiêu diêu ở vùng trời phía trên tiệm cà phê mà quan sát ba người!
Thể xác trống rỗng của Kiều Lễ cười nhạt một tiếng, giới thiệu hai người với nhau.
… Hồn xác không hợp nhất trời ơi thật sự rất khổ đó có biết không!
Sau đó Lâm Nhiễm tàn bạo mà gọi một trăm ly cà phê!
… Má ơi gào gào gào gào! Thì ra con vật nhỏ ăn dấm nhiều như vậy!
Linh hồn Kiều Lễ từ không trung đáp xuống trở lại thân thể! Kiều Lễ chỉ thiếu điên cuồng mà cười ra tiếng! Nhưng ở dưới ánh mắt như giết người của Từ Viện, không thể làm gì khác hơn là đặc biệt ưu buồn mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ!
Ở bên ngoài, ông chú đi qua đường không cẩn thận nhìn xuyên thấu qua cửa sổ sát đất mà thấy Kiều Lễ một mặt cảnh “xuân” dập dờn ý dâm. Cười như gặp quỷ mà nhìn chằm chằm mình!
Sau khi cười đủ, Kiều Lễ quay đầu, đặc biệt tao nhã thâm trầm nói: “Bạn của tôi hôm nay tâm tình không được tốt. Đừng lo lắng. Đầu tiên mang trước cho cậu ấy một ly, còn lại chín mươi chín ly thì cứ ghi vào hóa đơn.”
“Tui đã nhập lại được hồn rồi! Ái da!” —— sâu trong nội tâm Kiều Lễ vừa mới bị chia ra làm hai, nhập lại được thì cùng đập tay một phát!
Vào lúc này, bên trong cậu ta không phải là cùng một người!!!
Vì vậy trong cuộc nói chuyện dài hơn 30 phút, mỗi khi Kiều Lễ bắt đầu có dấu hiệu cuồng hóa, Từ Viện lập tức dùng đầu nhọn của ủng da mạnh mẽ dạy dỗ một trận!
Cuối cùng cũng uống được hết cà phê và bắt đầu ngồi vào xe.
Thật ra Kiều Lễ nhìn thấy Lâm Nhiễm hơi đỏ mắt thì muốn ngay lập tức đem cậu đè ngã rồi xxoo!
Nhưng mà, đây chính là bộ phim quan trọng nhất trong cuộc đời của ảnh đế Kiều Lễ đó!
Kiều Lễ lại lập tức dùng tính mạng để khống chế biểu tình của mình!
Vì vậy hắn lập tức nhìn vách núi mà ghìm lại!
Vì thế Kiều Lễ cao quý và lãnh diễm mà từ chối mọi lời thỉnh cầu của bé thỏ Lâm Nhiễm!
“Đồ lưu manh!” Lâm Nhiễm khóc bù lu bù loa, bất quá biểu tình rất hung ác mà còn rất ngạo kiều!
Kiều Lễ vẫn là lần đầu nhìn thấy loại vẻ mặt này của Lâm Nhiễm, mẹ nó tâm đều mền nhũn!!!
Kiều Lễ kiềm chế sự vui mừng như điên trong lòng, hiền lành dụ dỗ nói: “Em còn dám mắng nữa sao?”
“Đồ lưu manh! Lưu, manh, thối!” Lâm Nhiễm đỏ mắt lên, bi phẫn muốn chết!
… Vì thế, cuối cùng Kiều Lễ cũng không cần nhịn nữa.
Lại chuẩn bị thêm một tuần lễ căn phòng nhỏ không mở cửa đón nắng nữa rồi.
—— bởi vì bên trong cực kỳ bận rộn đó nha, Kiều Lễ vui mừng nghĩ.