Băng Hỏa Ma Trù

Chương 393: Chúc điếm đích ám chiến (Hạ)

Niệm Băng gật đầu đáp: "Là thật. Mụ, nơi này không có ngoại nhân, ta cứ việc nói thẳng. Không sai, ta quả thực có quan hệ với Dung gia, Dung Thân Vương chính là thân gia gia của ta, mặc dù từ nhỏ đã thoát ly Dung gia, thế nhưng, ta vẫn chính là người của Dung gia. Thế nhưng, lần này tới đây, ta quả thực là vì Băng Nguyệt đế quốc. Đồng thời, cũng là vì Áo Lan."

Ngọc Như Yên kinh ngạc nói: "Ngươi chuẩn bị làm thế nào? Niệm Băng, hiện tại thế cục rất loạn, sợ rằng không dễ điều khiển. Đối với Áo Lan đế quốc chúng ta mà nói, bất luận là Hoa Dung đế quốc cường đại trở lại, hay là Lãng Mộc đế quốc lợi dụng cơ hội bây giờ để làm suy yếu Hoa Dung đế quốc, thì đều không có lợi ích gì. Cho nên, Nhu nhi mặc dù quyết định kết minh với Lãng Mộc đế quốc, cũng không bằng lòng xuất binh."

Niệm Băng nói: "Ý của ta và Lạc Nhu là giống nhau, kết minh tất phải làm, nhưng xuất binh thì lại không nhất định. Tam quốc kết minh, Hoa Dung đế quốc nhất định không dám khinh phạm. Hình thành cục diện nam bắc giằng co, cục diện cân bằng như vậy mới là hoàn mỹ. Nếu một phương lớn mạnh, đối với Áo Lan và Băng Nguyệt cũng không có gì tốt. Ta tin tưởng năng lực của Lạc Nhu tiểu thư, tại phương diện này, trí tuệ của nàng so với ta thì mạnh hơn nhiều."

Lạc Nhu có chút bất mãn nói: "Đừng mãi gọi tiểu thư tiểu thư, chẳng lẽ ngươi sẽ không biết gọi khác được sao? Ta và Linh nhi là hảo bằng hữu, ngươi cũng ta là Nhu nhi đi. Nói về trí tuệ, ta đâu thể hơn ngươi được."

Ngọc Như Yên kinh ngạc nhìn Lạc Nhu, từ khi Lạc Nhu đi tới Áo Lan đế quốc đến nay, tại khắp các phương diện nàng đều cho thấy trí tuệ của nàng, rất được Áo Lan đế quốc quốc vương trọng dụng, mới phá cách lập nàng làm tể tướng, Lạc Nhu với năng lực của mình, trong một năm ngắn ngủi với sự ủng hộ của Lam Vũ công tước, trước sau làm vài việc đại sự, khiến bách quan phải thần phục, rốt cục đã chính thức trở thành một quyền thần dưới một người trên vạn người của Áo Lan đế quốc. Hơn hai năm, nàng vẫn còn là lần đầu tiên chứng kiến Lạc Nhu bộc lộ dáng vẻ của một tiểu nữ nhi, đâu còn bộ dáng cơ trí thường ngày.

Niệm Băng xấu hổ đáp: "Lạc Nhu tiểu thư cũng trêu ta, ta lần này đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc đến đây cũng là bất đắc dĩ, nói về trí tuệ sao vượt qua được Lạc Nhu tiểu thư chứ? Ta nghĩ, tiểu thư sớm đã có sách lược phát triển lâu dài cho Áo Lan đế quốc rồi. Áo Lan và Kỳ Lỗ đế quốc tiếp giáp. Hiện tại Kỳ Lỗ thế cục chưa ổn định, mấy năm tới chính là thời cơ phát triển tốt nhất. Ta nghĩ, tiểu thư nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy. Về phần Băng Nguyệt đế quốc, luôn luôn giữ thế không tranh, vốn giao hảo với Áo Lan, ta nghĩ quý ngã lưỡng quốc nên tạo thành liên minh vững chắc." Hắn cũng không phải khiêm nhường, xử lý vài chuyện mặt ngoài, hắn còn có vài phần tự tin, nhưng muốn làm giống Lạc Nhu giúp một quốc gia từ từ trở nên cường đại. Là điều hắn tuyệt đối không thể làm được. Hắn thà rằng phải tu luyện khô khan, cũng không mong nhúng chân vào tranh đấu quyền lực. Lần này là Băng Nguyệt đế quốc sứ giả, một là bởi vì áy náy trong lòng với Yến Phong, còn lại, chính là vì Ngọc Như Yên một nhà ở Áo Lan đế quốc. Niệm Băng biết rõ, khuyết điểm lớn nhất của mình chính là quá nặng cảm tình, đứng trước cảm tình, mọi chuyện đều có thể đặt sang một bên. Cho nên, hắn vĩnh viễn không thể trở thành một kẻ thống trị. Đương nhiên, hắn chưa từng nghĩ tới muốn sửa khuyết điểm này, nếu không có khuyết điểm này, hắn chắc cũng không thể có được ba vị kiều thê này.

Lạc Nhu gật đầu, nói: "Ta cũng sớm có ý nghĩ này, nhưng từ khi Băng Nguyệt đế quốc tân hoàng lên ngôi, thế cục tương đối hỗn loạn, cho mãi đến gần đây mới từ từ lắng xuống. Thật không nghĩ tới, là kẻ ta vốn không đặt trong mắt, Yến Phong lại trở thành Băng Nguyệt đế quốc tân chủ. Lần này sau khi trở về, ta lập tức phái sứ giả tới Băng Nguyệt đế quốc, cùng quý quốc bàn bạc kết minh chi sách. Hiện tại ta lo lắng chính là, quý ngã lưỡng quốc có biên cảnh tuyến quá dài, mặc dù kết minh, thế nhưng một khi có chuyện xảy ra, rất khó mà cứu trợ được lẫn nhau."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Điểm này thì Lạc Nhu tiểu thư có thể yên tâm. Nếu ta đưa ra kết minh, đương nhiên sẽ có điểm nắm chắc. Nếu Hoa Dung và Lãng Mộc lưỡng quốc có động tĩnh gì, ta nhất định sẽ thông tri sớm cho Lạc Nhu tiểu thư, để ngươi sớm có thời gian chuẩn bị. Quý ngã lưỡng quốc tay mắt tương trợ, chỉ cần trải qua một đoạn thời gian phát triển, không cần quá lâu, tất nhiên có thể cường đại lên. Tiểu thư còn trẻ. Ta nghĩ, hơn mười năm sau, đại lục sẽ có cục diện khác hẳn."

Lạc Nhu bất mãn nói: "Ngươi sao vẫn còn một mồm tiểu thư vậy. Chẳng lẽ gọi tên ta lại khó khăn vậy sao?"


Niệm Băng nghiêm mặt đáp: "Hiện tại chúng ta nói chính là chính sự. Lạc Nhu tiểu thư, ta còn có chút việc muốn cùng ngươi nói riêng. Phượng Nữ, nàng bảo tiểu nhị mang một chiếc bàn khác lên, rồi gọi một ít cháo, các ngươi cứ ăn trước, ta và Nhu nhi nói chuyện một chút, đi một lúc sẽ trở lại."

Ngọc Như Yên kinh ngạc nhìn Niệm Băng, nàng không rõ, nơi này đều là người một nhà, Niệm Băng tại sao còn muốn bàn bạc riêng với Lạc Nhu. Niệm Băng gật đầu xin lỗi với Ngọc Như Yên, lúc này mới xoay người đi ra ngoài. Lạc Nhu trong lòng cũng có chút nghi hoặc, đầu tiên, nàng không rõ Niệm Băng tại sao lại tự tin về việc lưỡng quốc liên minh như vậy, tiếp theo, cũng hoài nghi y như Ngọc Như Yên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Phượng Nữ không hề hỏi gì, lập tức làm theo lời Niệm Băng, Niệm Băng cùng Lạc Nhu ra khỏi phòng, đi tới một góc nhỏ trên hành lang mới dừng lại.

Xoay người, Niệm Băng dùng tinh thần lực bố trí một màn che bọc lấy hai người, rồi mới nói: "Nhu nhi, ngươi tin tưởng ta sao?"

Lạc Nhu sớm đã đoán được Niệm Băng bảo mình đi ra tất có chuyện trọng yếu muốn nói, mỉm cười đáp: "Có gì không thể tin được, nếu không phải có ngươi, sợ rằng ta sớm đã phải gả cho ngũ hoàng tử đã chết kia rồi. Ân tình của ngươi, Nhu nhi vĩnh viễn không quên. Có thể nắm được vận mệnh của chính mình trong tay, luôn là thứ ta hy vọng nhất. Có việc gì ngươi cứ việc nói thẳng, dù cho ta không thể làm được, cũng tuyệt không tiết lộ một câu."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Được, ta tin tưởng ngươi. Nhu nhi, ngươi thấy thiên hạ đại thế ra sao?"

Lạc Nhu suy nghĩ một chút, trả lời: "Hiện tại mặc dù Ngưỡng Quang đại lục nước nước cùng tồn tại, nhưng cường giả chân chính lại chỉ có Hoa Dung đế quốc. Ta mặc dù dốc toàn lực, nhưng trong một thời gian ngắn cũng không thể khiến Áo Lan đế quốc nhảy vọt về chất. Áo Lan đế quốc muốn phát triển, còn cần một thời gian dài nữa. Nhìn tổng thể, Hoa Dung thế mạnh, đương kim Hoa Thiên đại đế có Tô Việt tể tướng và Dung Thân Vương một văn một võ phụ tá, là cực thịnh chi thế, dù cho lần này chúng ta tam quốc liên thủ, ta cũng không qúa nắm chắc kết quả cuối cùng, muốn khiến Hoa Dung đế quốc thương cân động cốt là phi thường khó khăn. Mặt khác, chính là Lãng Mộc đế quốc, ngươi nghìn vạn lần không nên xem thường bọn họ, mặc dù Lãng Mộc đế quốc lần trước không kịp đề phòng mà bị Hoa Dung đế quốc đánh bại, nhưng Lãng Mộc đế quốc là một trong những nước đông dân nhất trong ngũ quốc, nhiều năm sớm đã chuẩn bị được thực lực cực kỳ hùng hậu. Mặc dù không bằng Hoa Dung, nhưng chênh lệch là không nhiều, chính vì như thế, lần trước Dung Thân Vương mới dùng phương pháp tập kích bất chợt rồi lập tức rút lui. Về phần Băng Nguyệt đế quốc, mặc dù so với Áo Lan đế quốc chúng ta mạnh một chút, nhưng chính là do vị có địa vị siêu nhiên kia cũng như lượng lớn ma pháp sư của Băng Thần tháp, cùng với khí trời phương bắc rét lạnh, Hoa Dung đế quốc từ phía nam nếu muốn công phá Băng Nguyệt đế quốc, trả giá sẽ là cực lớn. Từ khía cạnh lợi ích mà xem, hiện tại tình thế thập phần vi diệu, nếu ta là Hoa Thiên đại đế, sẽ thừa cơ hội hòa đàm lần này, đem toàn quốc lực nhanh chóng bình định Kỳ Lỗ đế quốc, cũng lợi dụng tất cả tư nguyên để phát triển quân lực. Sau đó sẽ khai chiến với Áo Lan, lấy núi non làm bình phong ngăn cản Lãng Mộc đế quốc. Khi đó, với thủ đoạn lôi đình của Dung Thân Vương, chỉ cần khiến quân chủ lực của lưỡng quốc bị đánh tan, vậy thì, thống nhất đại lục sẽ nằm trong tầm tay. Tiêu diệt Kỳ Lỗ mặc dù khó khăn. Nhưng ta thật sự rất bội phục khí phách và năng lực của Dung Thân Vương, cái giá mà Hoa Dung đế quốc phải trả ít hơn nhiều so với ta tưởng tượng. Ta tự nghĩ tới rất nhiều phương pháp đối phó, hiện tại vấn đề lớn nhất chính là không thể nắm được tình huống thực sự bên trong Hoa Dung đế quốc, không thể đưa ra được những chuẩn bị tương ứng."

Niệm Băng gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, hiện tại vấn đề tối trọng yếu thể hiện ở điểm này, ta cũng từng cẩn thận suy nghĩ. Hoa Dung đế quốc muốn thu thập hoàn toàn Kỳ Lỗ, chí ít cũng cần hai năm, hai năm này, các ngươi cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. Đúng như theo lời ngươi, hiện tại bất luận là Áo Lan đế quốc hay là Lãng Mộc đế quốc, cái thiếu nhất chính là tình báo từ trong Hoa Dung đế quốc, một khi tam quốc liên minh, Áo Lan và Lãng Mộc có thể đem đại quân tập kết nơi biên cảnh, nếu như vậy, Hoa Dung đế quốc muốn công tới cũng cũng không phải dễ dàng. Cho nên, ta hy vọng hòa đàm lần này, chúng ta cùng Lãng Mộc liên hợp cùng một chỗ, nhưng cũng không thể xuất binh phát động công kích với Hoa Dung đế quốc. Lãng Mộc đế quốc sợ nhất chính là Hoa Dung đế quốc dùng Áo Lan làm bàn đạp, qua bình nguyên phát động thế công, nếu thế, với kỵ binh cường đại của Hoa Dung đế quốc thì bọn họ căn bản vô pháp ngăn cản. Lợi dụng điểm này, ngươi có thể đòi hỏi một lượng lớn tư nguyên từ phía Lãng Mộc đế quốc, rồi thành lập công sự phòng ngự nơi biên cảnh với Hoa Dung đế quốc. Trước khi tới đây, ta từng xem kỹ địa đồ, mặc dù biên cảnh của Áo Lan và Kỳ Lỗ không có nhiều núi non, nhưng vẫn có núi nhỏ, thủ ở núi, là lựa chọn tốt nhất. Xây nhiều pháo đài, hỗ trợ lẫn nhau, Hoa Dung đế quốc muốn đột phá cũng không phải chuyện dễ dàng. Băng Nguyệt đế quốc mặc dù không có nhiều tư nguyên như Lãng Mộc đế quốc, nhưng lại có nhiều khoáng thạch, am hiểu chú tạo trang bị, ở phương diện trang bị thì có thể cung cấp cho các ngươi một chút. Trong vòng hai năm, chỉ cần ngươi có thể lập được một phòng tuyến kiên cố ở Áo Lan, thì Hoa Dung đế quốc sẽ không dám mạo hiểm xâm phạm."

Lạc Nhu khẽ cười một tiếng, nói: "Còn nói trí tuệ của ngươi không bằng ta sao? Điều ngươi nghĩ tới cũng chính là điều ta nghĩ tới, ta nghĩ đây cũng là biện pháp tốt nhất. Lãng Mộc đế quốc đương nhiên sẽ chịu chi phối, Băng Nguyệt đế quốc bên kia có ngươi, hẳn cũng không có vấn đề gì, thế nhưng, Hoa Dung đế quốc Tô Việt tể tướng trí tuệ nổi tiếng, lại cực giỏi quỷ biện, còn có thêm hai đại siêu cấp kỵ binh đoàn dưới tay Dung Thân Vương, sợ rằng…"


Niệm Băng nói: "Nếu ngươi có thể biết sớm hướng đi của Hoa Dung đế quốc quân đội, vậy thì, ngươi có mấy phần nắm chắc có thể thủ được?"

Lạc Nhu kinh ngạc đích Niệm Băng, "Chí ít cũng có bảy phân, chỉ cần Lãng Mộc đế quốc phối hợp là được, thậm chí có thể lên tới tám, chín phần. Trong chiến tranh, tình báo là điều quan trọng nhất, nếu có thể nắm được hướng đi của quân đội đối phương rồi lợi dụng, thì dù cho quốc gia ta còn yếu, nhưng cơ hội cũng lớn hơn nhiều. Niệm Băng, ta không rõ, ngươi lại có vẻ dễ dàng đối phó với Hoa Dung đế quốc như vậy? Ngươi không phải mới vừa thừa nhận mình là người của Dung gia sao?"

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Thế cục của đại lục chẳng hề liên quan tới ta, ta chỉ thích tự do tự tại, thế nhưng, thân nhân và bằng hữu của ta lại bị cuốn vào. Nếu ta nói cho ngươi, ta quyết định giúp ngươi, là vì Lam Vũ công tước và can nương Ngọc Như Yên của ta, ngươi có thấy kỳ quái không?"

Lạc Nhu lắc đầu, đáp: "Không, ta nghe a di kể chuyện của các ngươi, ngươi chẳng những là vì bọn họ, đồng thời cũng là vì Phượng Nữ và Lam Thần. Niệm Băng, ta hiện tại mới hiểu được ngươi là người thế nào. Bất quá, ta tin tưởng ngươi giúp ta cũng không phải vô điều kiện. Nếu không, những lời này của ngươi hoàn toàn có thể nói trước mặt Ngọc Như Yên a di. Có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói. Nhưng vì Áo Lan đế quốc, ngươi phải đưa ra được bằng chứng khiến ta tin tưởng mới được."

Niệm Băng gật đầu, đáp: "Không sai, ta quả thực là có yêu cầu, yêu cầu này có lẽ hơi làm khó ngươi, thế nhưng, ta có thể cam đoan với ngươi, khi ngươi còn sống, ta tuyệt không làm điều gì tổn hại tới Áo Lan đế quốc."

Lạc Nhu nói: "Điểm này thì ta tin, vì một nhà Ngọc a di, ngươi cũng sẽ không làm như vậy. Yêu cầu của ngươi là gì?"

Niệm Băng mắt chợt lóe sáng, "Ta muốn nhờ ngươi đưa người của ta vào chính giới của Áo Lan đế quốc, để bọn họ dần dần chiếm cứ các vị trí trọng yếu, đương nhiên, bọn họ sẽ ủng hộ ngươi trên khắp các phương diện. Trừ phi có đại sự phát sinh, nếu không ta sẽ không vận dụng những người này."

"Ngươi nói cái gì?" Mặc dù Lạc Nhu nghĩ tới rất nhiều thứ có thể, nhưng lại không ngờ tới Niệm Băng sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, nàng hoảng sợ nhìn Niệm Băng, "Ngươi muốn khống chế Áo Lan đế quốc?"

Niệm Băng thản nhiên nói: "Từ ý nghĩa nào đó mà nói, đúng vậy. Thế nhưng, ta cũng không muốn thương tổn tới bất luận ai ở Áo Lan đế quốc, chỉ là muốn tạo một đường lui cho gia tộc mình mà thôi, đây cũng là nguyên nhân tại sao ta bằng lòng bang trợ Băng Nguyệt đế quốc, mà làm ra chuyện bất lợi với Hoa Dung đế quốc."

Lạc Nhu thở sâu, "Niệm Băng, ngươi biết không, nếu không phải ngươi lúc trước nói qua, ta thật sự sẽ cho rằng ngươi là một đương thời kiêu hùng. Đáng tiếc, ngươi lại không phải."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đa tạ đã khích lệ, quyền lợi đối với ta chỉ như phù vân, ta chỉ muốn bảo vệ thân nhân và bằng hữu của chính mình, để bọn họ vĩnh viễn có được một đường mà thối lui. Kỳ thật, trong vòng một năm tới, sợ là thế giới này của chúng ta sẽ có thay đổi đích, về phần thay đổi đến mức nào thì rất khó nói. Có lẽ, có một ngày tất cả các quốc gia trên đại lục sẽ phải liên hợp, bất quá, ta thật sự không muốn thấy ngày đó đến. Nhu nhi, ngươi nguyện ý giúp ta chứ? Bất luận là vì Áo Lan, hay là vì gia đình Ngọc a di."