Thanh y nhân trong mắt hàn quang đại phóng, "Ngươi thật sự muốn ta giết ngươi? Ngươi muốn hay lắm, mạng người chỉ có một."
Bạch y nhân cười cười tự giễu, đáp: "Người? Chúng ta không phải sớm đều cũng tự xưng là thần sao? Chúng ta sớm đã không phải người, ngươi lãng phí nhiều miệng lưỡi như vậy với ta, không phải giống như tác phong bình thường của ngươi, xem ra, ngươi không phải không cố kỵ bọn họ, đúng chứ? " Thanh y nhân giận dữ đáp: "Được, đã như vậy, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, ta xem ai có thể uy hiếp ta." Phong nhanh chóng xoay tròn trong không khí, từng đạo phong nhận ngưng kết thành hình, phong vấn đang nhẹ nhàng di động giờ đã hóa thành những lưỡi dao sắc bén ngưng kết sau lưng thanh y nhân, không có chút lay động nào, tựa hồ như coi rối đang chờ lệnh hắn.
Bạch y nhân thở dài, nói: "Đến đây đi, ta muốn xem xem, Tu Bổ chủ thần của ngươi có bao nhiêu thực lực để giết ta."
"Chẳng lẽ ngươi còn nhìn không đủ sao? Ngươi nắm được thực lực của ta thế nào sao?" Sắc mặt của thanh y nhân đột nhiên trở nên bình tĩnh, cao thủ cấp bậc như bọn họ sẽ không để tâm tình ảnh hưởng, một khi chiến đấu, chắc chắn toàn tâm đầu nhập vào trong đó.
Bạch sắc quang mang ngưng kết trong tay bạch y nhân, bạch quang dần dần biến đổi, chuyển thành kim sắc, kim sắc vô cùng thần thánh, kim sắc trường đao nằm trong bàn tay kiên định của bạch y nhân, sắc mặt của hắn trở nên càng thêm nghiêm túc, thở sâu, nhìn thanh y nhân trước mặt, chậm rãi giơ quang minh chi nhận trong tay lên.
Thanh y nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đã mất đi sự tinh thuần của quang minh, cho dù có quang minh thần thánh gia tăng lực công kích, nhưng sao đủ để ngăn cản phong thần lực của ta? Kiến thức qua Phong Thần Thứ của ta rồi, lúc này, cho ngươi kiến thức Phong Thần Trảm của ta." Vừa nói, hơn mười đạo thanh quang sau lưng hắn đột nhiên dung hợp, một phong nhận hình bán nguyệt cực lớn phiêu phù trên đỉnh đầu hắn, rất nhanh chóng, phong nhận kia lại biến đổi trở lại hình dạng nhỏ bé lúc trước, yên lặng đứng nơi đó, chỉ bất quá thanh sắc phong nhận lúc này đã biến thành mặc lục sắc, tình huống loại này Niệm Băng đã hiểu rõ, đây là áp súc phương pháp! Chỉ bất quá thanh y nhân áp súc là đấu khí, mà không phải ma pháp.
Thanh sắc đấu khí không ngừng bốc lên, thanh y nhân giơ tay lên, nắm lấy mép phong nhận, "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng."
Bạch y nhân dùng hành động trả lời thanh y nhân, kim sắc trường đao đích đã giơ lên cao quá đầu. Hét lớn một tiếng, một đạo kim quang như huyễn ảnh phiêu nhiên hiện ra, chém về phía thanh y nhân.
Thanh y nhân hừ lạnh một tiếng, ngón tay khẽ động. Mặc lục sắc phong nhận đã bay ra, hết sức quyết đoán. Kim quang như huyễn ảnh kia nhất thời bị phong nhận xé thành mảnh nhỏ, giữ nguyên thế lao về phía bạch y nhân.
Bạch y nhân đột nhiên nở nụ cười, kim sắc trường đao trong tay biến thành từng điểm kim quang phiêu tán, phun ra một ngụm tiên huyết, đám kim sắc quang điểm kia được tiên huyết tưới lên biến thành kim hồng sắc, đột nhiên phân tán khắp chung quanh, nhanh chóng tránh thoát công kích của mặc lục sắc phong nhận, ngay sau đó lại co lại, giống như bách điểu quy sào phóng về phía thanh y nhân.
"Huyết Phệ đại pháp. Không có khả năng, ngươi sao lại…" Hắn đã không kịp kinh ngạc, đối mặt với vô số kim hồng sắc quang mang, thân thể lập tức xoay tròn, đem thân hóa thành Long Quyển Phong, cùng kim hồng sắc quang điểm dung hợp một chỗ, chỉ bất quá, loại dung hợp này còn mang theo tiếng nổ rất mạnh.
Bạch y nhân cười ha ha, mắt thấy mặc lục phong nhận đã tới trước mặt, hắn đột nhiên trừng mắt hét lớn một tiếng, hữu quyền chém mạnh về phía trước, đem theo khí thế trước nay chưa từng có, đánh thẳng vào giữa phong nhận. Tiếng nổ vang rền, quang minh cùng phong lưỡng chủng ma pháp nguyên tố trong không khí ba động kịch liệt, đấu khí năng lượng tràn ngập không trung, trên mặt đất xuất hiện một vết chém rất sâu, trong lúc chiến đấu quên cả sống chết, bọn họ đã phá nát mọi thứ, đương nhiên, kể cả chính bọn họ.
Quang mang thu liễm, thanh y nhân miễn cưỡng phiêu phù cách mặt đất một trượng mà thở hổn hển, thanh y trên người hắn đã nhiễm đỏ tiên huyết của chính mình, chí ít có bảy lỗ đầy máu xuất hiện trên hai vai, hai chân, cùng với trên người hắn. Mỗi lỗ máu nhìn qua tuy không lớn, nhưng đều là những vết thương rất sâu, vết thương mặc dù đã được hắn dùng phương pháp đặc thù phong bế, nhưng tiên huyết vẫn chảy ra, gương mặt băng lãnh trở nên dị thường tái nhợt, phong hệ đấu khí chung quanh thân thể hắn ba động không yên, so với lúc trước rõ ràng yếu đi nhiều.
Tình hình của bạch y nhân so với thanh y nhân thì kém hơn một chút, từ trán cho đến háng, có một vệt máu rất sâu, cánh tay hắn dùng để nghênh đón mặc lục sắc phong nhận đã biến mất, bả vai đầy huyết nhục, trên người mang vô số vết thương nhỏ, khiến cho hắn sớm đã biến thành một huyết nhân, duy nhất không có thay đổi, chỉ là nhãn thần của hắn, nhãn thần kiên định không hề khuất phục, ngược lại chiến ý lại càng tăng. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
"Giỏi, giỏi, giỏi, ngươi lại không tiếc hao phí chân nguyên dùng phương pháp này đối phó ta, xem ra, ta đã coi thường ngươi rồi." Thanh y nhân vừa thở hổn hển, vừa oán độc nhìn bạch y nhân.
Bạch y nhân lãnh đạm đáp: "Hao tổn chân nguyên thì có là gì, chẳng lẽ sau khi bị ngươi giết, ta còn giữ được chân nguyên sao? Bất quá, ta quả thực rất bội phục thực lực của ngươi, ta thừa nhận, ngươi quả thực có thực lực của Tu Bổ chủ thần, nếu không, ngươi cũng không thể tránh thoát khỏi công kích bằng bản mệnh chân nguyên của ta."
Thanh y nhân nói: "Vốn là, ngay từ đầu ta đã không muốn giết ngươi, mọi chuyện đều là ngươi bức ta, đã như vậy, ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác, ngươi tự xưng là Thánh Sư, chẳng lẽ, thần thánh thật sự có thể cứu ngươi sao? Quang minh nguyên tố đối với thương thế của ngươi là không có hiệu quả, với tình hình hiện tại của ngươi, dù cho có thể chữa trị tốt, cũng không thể khôi phục được thực lực vốn có."
Bạch y nhân nở nụ cười, mặc dù khuôn mặt hắn dính đầy tiên huyết khi cười lên trông rốt kinh khủng, thế nhưng, khí thế của hắn lại vẫn mạnh mẽ như trước, thậm chí còn mạnh hơn, "Sao? Ngươi sợ rồi sao? Ngươi sợ các chủ thần sẽ trả thù ngươi?"
"Quả thực, ta sợ phiền toái." Thanh y nhân tới lúc này, tựa hồ đã không hề bận tâm tới mặt mũi của chính mình nữa. "Bởi vì ta sợ có phiền toái không cần thiết, cho nên ta chỉ muốn đồ vật trên tay ngươi, trên Thần Chi đại lục, không có gì trọng yếu hơn sinh tồn, cho dù là kẻ đạt tới thần cấp như ngươi và ta cũng không ngoại lệ, tất cả là vì sinh tồn. Một chút tâm lý sợ hãi thì có là gì? Xem ra, ngoại hiệu Xú Thạch Đầu của ngươi cũng không có sai, tính tình ngoan cố của ngươi sợ rằng sẽ theo ngươi xuống đất."
"Đúng vậy! Tính tình của ta là xú, chỉ cần chuyện ta đã quyết định, sẽ không thay đổi. Ta biết ngươi còn có năng lực động thủ, động thủ đi, giết ta rồi, có lẽ ngươi sẽ tìm được vật đó trên người ta." Thanh âm của bạch y nhân không hề có chút lay động. Phảng phất như hắn nói đến không phải là sinh mệnh của hắn.
"Ngươi thật sự không sợ chết?" Thanh y nhân oán hận nói. Vết thương hắn đang nhanh chóng khép lại, nhưng phần lớn tiên huyết và năng lượng bị tiêu hao cũng không phải một chốc một lát mà có thể hồi phục được.
"Chết? Chết và sống có gì khác nhau? Trên Thần Chi đại lục này, sống thì có ý nghĩa gì? Ta tới nơi này cũng không phải mới một ngày hai ngày, nhưng ta đã tìm thấy cái gì? Ngươi nhìn thấy được những gì, ta nghĩ, ngươi hẳn là sẽ không quên chứ. Trên phiến đại lục này, bất luận là Phong Thần ngươi, hay là Quang Minh thần ta, đều chỉ là một người không ngừng nỗ lực vì sinh tồn mà thôi. Thần cái gì, thần không phải đều là người sao? Nếu thần mà phải sống uất ức như chúng ta, chỉ sợ hắn cũng sẽ tự kết thúc chính mình. Với ta mà nói, sinh hoạt ở đây không hề lạc thú, thế giới tràn ngập tĩnh mịch, không bằng đi tìm cái chết còn tốt hơn."
Thanh y nhân thở dài một tiếng, nói: "Nguyên lai ngươi sớm đã nhận ra, đáng tiếc, ta còn chưa nhận ra, cho nên, ta phải lấy được vật kia." Thanh quang nhàn nhạt từ từ ngưng kết quanh thân thể hắn, hóa thành từng đạo phong nhận rất nhỏ, từ từ xuất hiện giữa hai người.
Bạch y nhân cũng muốn điều động đấu khí, đáng tiếc, hắn bị thương quá nặng, không cách nào ngưng kết đấu khí thành hình, chỉ có thể tạo thành một tần nhũ bạch sắc quang mang quanh thân thể, bất khuất nhìn thanh y nhân trước mặt.
"Được rồi, nên kết thúc rồi, có cái gì mà đánh nữa." Thanh âm the thé vang lên, khiến thanh y nhân đang vận sức để phát động công kích sắc mặt đại biến. Trên Thần Chi đại lục, tất cả thần nhân đều vô cùng ích kỷ, đôi khi, vì sinh tồn thậm chí còn không tiếc ăn tươi đồng loại, cho nên, giữa các thần nhân, đáng sợ nhất chính là khi mình suy yếu mà gặp phải thần nhân khác, bởi vì, không có ai sẽ do dự gì cả, cho dù là hảo bằng hữu, cũng có thể trở thành kẻ lấy mạng mình. Hoàn cảnh trên Thần Chi đại lục mặc dù vô cùng nghèo nàn, nhưng trên phiến đại lục này lại có rất nhiều quáng vật đặc thù, những quáng vật này được thần nhân dùng các loại phương pháp chế tác thành bảo mệnh vật phẩm, đều là thứ phi thường trân quý. Thần nhân thực lực càng mạnh, khí vật lại càng nhiều, đáng tiếc, binh khí trên người thanh y nhân cùng bạch y nhân sớm mất đi trong chiến đấu lúc trước, nếu không hai người cũng sẽ không rơi vào kết cục phải dùng năng lượng để liều mạng, đột nhiên gặp ngoại nhân, thanh y nhân làm sao có thể không kinh hãi chứ?
Nã Độ và Giới Thương từ chỗ nấp đi ra, kỳ thật, với thực lực của bọn họ vốn không đủ để dấu diếm hai người, chỉ là bởi vì hai người khi đánh tới nơi này đã tiêu hao phần lớn thực lực, lại thêm lúc cuối cùng đánh đến sống chết, mới sơ suất không cảm giác được khí tức của bọn họ, dù sao, nơi này cách cấm địa Tử Thần Bộc Bố (ND: thác nước tử thần) không xa, bình thường có rất ít thần nhân đến đây, cho nên hai người cũng quá để ý lắm.
Vẻ vui mừng trên mặt Nã Độ và Giới Thương là không thể che dấu, khiến Niệm Băng vừa mới khôi phục sau khi bị sét đánh cảm thấy cực kỳ khinh bỉ.
Nã Độ và Giới Thương phân biệt đi về phía thanh y nhân và bạch y nhân, trên người hai người đều tản ra hồng quang, hỏa thuộc tính đấu khí bao quanh thân thể bọn họ ba động không ngừng, tựa hồ tùy thời đều có thể phát động công kích.
Thanh y nhân lạnh lùng nói: "Các ngươi là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của ta, biết ta là ai không?"
Nã Độ giảo hoạt cười, đáp: "Ngươi là ai? Chúng ta không biết, chúng ta cũng không muốn biết. Ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ không yêu cầu ngươi đưa ra vật gì, trực tiếp giết các ngươi, mọi vật chẳng phải đều là của chúng ta sao? Với thực lực của các ngươi, đồ vật trên người hẳn là không ít. Hơn nữa, ăn thịt các ngươi, nói không chừng còn là đại bổ chứ. Hắc hắc."
Trong mắt thanh y nhân lãnh quang càng tăng, phong nhận vốn chuẩn bị để đối phó với bạch y nhân chậm rãi thu liễm về bên cạnh, "Được! Không nghĩ tới, ta lại bị cảnh sói ăn sói, vậy ngươi tới đi, xem trong chúng ta, ai sẽ phải chết trước."
Ánh mắt Nã Độ trở nên càng thêm tham lam, "Nếu bình thường, ta khẳng định không phải đối thủ của ngươi, là một bán thần, chúng ta cùng thần nhân các ngươi có chênh lệch rất lớn, trong mắt các ngươi, chúng ta thậm chí không bằng con kiến, bất quá, với tình trạng của ngươi hiện tại, còn có thể làm được cái gì? Thực lực của ta mặc dù không mạnh, nhưng chỉ bằng mấy cái phong nhận này của ngươi, muốn đối phó một bán thần như ta, tựa hồ là không thể." Vừa nói, thân thể hắn đột nhiên phóng về phía trước, cả người với tốc độ cực nhanh huyễn hóa ra ba đạo thân ảnh trong không trung, ba đạo hồng quang phân biệt từ ba đạo thân ảnh phát ra, hồng quang ngưng kết trong không trung thành một luồng, chợt công tới thanh y nhân. Nã Độ rất thông minh, hắn biết đối phó với thanh y nhân hiện tại như nỏ mạnh hết đà, thì phương pháp dùng tinh khiết lực lượng là tốt nhất, dù sao, đấu khí của đối phương đã không còn lại là bao, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của đối phương còn đó, nếu cứ dây dưa, một khi đối phương có phương pháp để khôi phục thực lực thì không ổn, cho nên, hắn vừa ra tay liền dùng toàn lực. Đấu khí kéo theo tiếng xé gió sắc bén trong không trung, đấu khí nóng rực khiến không khí bị thiêu đốt, bay thẳng đến ngực thanh y nhân.
Bạch y nhân không nói gì, Giới Thương đi về phía hắn cũng không lên tiếng, chỉ bất quá động tác của hắn lại không hề chậm hơn Nã Độ, cũng là hồng sắc đích đấu khí, cũng phương pháp công kích như vậy, lao thẳng đến bạch y nhân.
Trong mắt bạch y nhân toát ra một vẻ không cam lòng, hắn không sợ chết, nhưng chết trong tay tiểu nhân như vậy, hắn sao có thể cam tâm chứ? Hắn thà chết trong tay thanh y nhân, chí ít thanh y nhân còn dựa vào bản lĩnh mà thắng hắn. Uất ức thế này thì thà chết còn sướng hơn. Đáng tiếc, quang minh đấu khí của hắn hiện tại cũng chỉ có thể mang lại hiệu quả hộ thể, căn bản vô pháp chống lại đối phương. Vì vậy, hắn ưỡn ngực, dù chết, hắn cũng phải chết giống một nam nhân.
Ầm!!! Thân thể của thanh y nhân bị đánh bay, tiên huyết vương vãi trong không trung, phong nhận của hắn đã hoàn toàn tiêu thất, bảy vết thương lúc trước đã được cầm máu giờ lại chảy ròng ròng, nặng nề ngã xuống mặt đất, trước ngực đã biến thành một mảng cháy đen, thân thể không ngừng co quắp, lại phun ra một ngụm tiên huyết, mới miễn cưỡng ổn định khí tức, nhưng lúc này, đừng nói là chiến đấu, có sống được hay không vẫn còn rất khó nói.