Băng Hỏa Ma Trù

Chương 312: Nhị hoàng tử chi tử (Hạ)

Người áo xanh này chính là nhị hoàng tử của Băng Nguyệt đế quốc Yến Ấn, người này bụng dạ nham hiểm, thực tế trên phương diện tranh quyền đoạt lợi cung có vài phần thiên phú, nhưng hắn có một nhược điểm, chính là háo sắc, đối với xử nữ có yêu thích đặc thù. Nơi này bề ngoài là quán trà, nhưng lại là nơi hắn thường xuyên lui tới. Phúc lão bản này cũng đã quen thuộc, mỗi lần đều làm hắn hài lòng, cho nên hắn mới thường xuyên đến đây.

Phúc lão bản mỉm cười thần bí nói: "Điện hạ, còn có một việc ta phải nhắc nhở người, hai nha đầu hôm nay cung các nàng trước đó khác nhau, không chỉ đơn giản là đôi tỷ muội xử nữ."

Người áo xanh nhíu mày nói: "Lão Phúc, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, đừng ngăn cản hứng thú của ta. Còn có gì đặc biệt nữa?"

Phúc lão bản cười hắc hắn, tiến tới gần người áo xanh nhẹ giọng nói: "Hai nha đầu hôm nay chẳng những là một đôi tỷ muội xử nữ, hơn nưa các nàng còn là mội đôi đồng tính."

Nhị hoàng tử trong mắt quang mang đại phóng. "Được, cực phẩm a! Lão Phúc, ngươi có thể tìm được hang cực phẩm như vậy, bổn hoàng tử vốn thích nhất chính là các nữ đồng tính. Nhìn bộ dạng thống khổ của các nàng ta luôn hưng phấn không thể tả được. Hay, hay, hay! Đưa đến đi! Thưởng phúc lão bản một trăm tử kim tệ. Lão Phúc a, từ nay về sau có cực phẩm như vậy nhất định phải lưu lại cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Nhanh đưa hai nha đầu kia lên cho ta xem một chút, để các nàng bồi ta uống trà đi." Hắn mặc dù háo sắc nhưng tịnh không mê rượu, bình thường rất ít khi uống rượu, gần đây tranh đoạt hoàng vị tới thời khắc khẩn trươngnhấ mê rượu, bình thường rất ít khi uống rượu, gần đây tranh đoạt hoàng vị tới thời khắc khẩn trương nhất, hôm nay cũng rất vất vả mới có thể tới đây, sớm đã chiêu hô cho Phúc lão bản tiếp đón.

Phúc lão bản vội vàng đã ứng một tiếng, lui ra ngoài. Trong chốc lát, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa mở ra, hai người từ bên ngoài đi vào. Băng Nguyệt thành lúc này khí trời đã chuyển lạnh, nhưng trong trà lâu này nhiệt độ vẫn rất thoải mái. Hai nữ tử mặc cùng một bộ váy màu trắng, váy dài từ đầu tới trên đầu gối sáu tấc, lộ ra cặp đùi mượt mà thon dài mà trắng nõn. Trên người chỉ mặc áo lót, lộ ra cái bụng và eo không một chút thịt thừa. Mái tóc dài màu đen tựa như thác nước buông xuống tận mông, hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, đều lộ ra một tia ngượng ngùng.

Nhị hoàng tử trong mắt sáng lên. "Được, cực phẩm, quả nhiên là cực phẩm. Hai người các ngươi tới đây." Hắn phất tay với hai gã tùy tùng, mấy gã hộ vệ đi theo hắn đều là tâm phúc, tự nhiên hiểu được chủ tử muốn làm gì, đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài.

Nhị hoàng tử phất tay với hai mỹ nữ. "Tới đây cho bổn hoàng tử xem."

Hai mỹ nữ liếc nhìn nhau, thân thể các nàng có chút run rẩy, tựa hồ đang sợ hãi điều gì, cẩn thận tới bên cạnh Nhị hoàng tử, đặt ấm trà xuống.

Nhìn bộ dáng ngượng ngùng của hai mỹ nữ, nhị hoàng tử không khỏi dâm tâm đại động, một tay kéo cô gái bên trái tới trước người mình, cô gái phát ra một tiếng thét kinh hãi nhưng cũng không dám làm trái ý, bị nhị hoàng tử mạnh mẽ kéo tới ngồi xuống trên đùi hắn, nhị hoàng tử cũng là cao thủ hái hoa, không vội động thủ, tay phải ôm lấy vòng eo tinh tế của cô gái, lại hít một hơi thật sâu, cảm thụ hương thơm động lòng người của xử nữ, lại khen: "Thơm quá, bảo bối a! Chỉ cần các ngươi hầu hạ ta thật tốt, nói không chừng ta sẽ đón các ngươi vào trong phủ."

Hai cô gái liếc mắt nhìn nhau, một nàng run rẩy châm trà cho nhị hoàng tử. Các nàng không hề lên tiếng, nhưng từ vẻ run rẩy có thể nhìn ra sự sợ hãi trong lòng hai nàng, nhất là cô gái ngồi tren đùi nhị hoàng tử kia, dường như rất khó chịu, khuôn mặt trở nên tái nhợt, thân thể mềm mại giãy dụa. Nhưng nàng càng giãy dụa càng kích thích cảm giác của nhị hoàng tử, một tay giật vạt áo của mình, lộ ra bộ ngực đầy long đen, trong lòng thầm nghĩ, lão Phúc quả nhiên không gạt ta, đây quả thật là một đôi tỷ muội đồng tính luyến. Cảm giác dâm ngược khiến nhị hoàng tử vô cùng hưng phấn, hít thở đã trở nên nặng nề. Lúc này, cô gái ngồi trên đùi hắn ánh mắt dừng trên bộ ngực đầy lông, lại nhìn chiếc vòng cổ màu bạc trên cổ nhị hoàng tử. Vòng cổ màu bạc này là một dây chuyền có hình ngôi sao sáu cánh, ẩn hiện hồng, lam, hoàng tam sắc quang mang. Đây không đơn thuần là một cái vòng cổ bình thường, mặt trên bảo thạch là tan nhãn thạch, có thể chứa đựng ba loại ma pháp nguyên tố, lại được pha pháp sư cường đại tiến hành mà pháp gia trì nên có lực phòng ngự rất mạnh, bất luận là ma pháp hay đấu khí, nếu muốn tổn thương thân thể của nhị hoàng tử đều phải thông qua vòng cổ cấp thần khí này mới được.

Lúc trước, để có được bảo bối hộ thân này, nhị hoàng tử đã tốn không ít công phu. Hắn từ nhỏ tu luyện đấu khí, vốn cũng là cao thủ, thêm vào vòng cổ này, hắn tin tưởng rằng, cho dù là cao thủ cấp vũ thánh muốn thương tổn mình cũng không phải chuyện dễ dàng. Vòng cổ này luôn không rời khỏi người hắn, với địa vị của hắn, sinh mệnh tự nhiên là trọng yếu nhất.

Nâng chén trà trong tay cô gái lên uống một ngụm, mùi thơm ngát của Thiết Quan Âm khiến nhị hoàng tử vô cùng sảng khoái, trà nóng kích thích thân thể hắn, cảm giác dễ chịu truyền khắp toàn thân, hắn ôm lấy eo cô gái trên đùi bàn tay kia bắt đầu lần xuống váy. Đang lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, nhị hoàng tử nhướn mày, động tác ngừng lại.

Quả nhiên, tiếng gõ cửa vang lên. "Điện hạ, có chuyện quan trọng bẩm báo."


Nhị hoàng tử buông cô gái tỏng tay, cô gái thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy, đi tới sau lưng nhị hoàng tử cùng nàng kia. Nhị hoàng tử không để ý tới trong mắt hai nàng đều toát lên vẻ lạnh như băng, hắn không kiên nhẫn nói: "Chuyện gì, nói đi." Bị quấy rầy chuyện tốt, tâm tình của hắn tự nhiên rất không tốt.

Thanh âm ngoài cửa nói: "Điện hạ, ngũ điện hạ đã từ Băng Tuyết thành trở về, vừa mới vào thành."

Nhị hoàng tử nheo mắt. "A? Lão ngũ đã trở lại? Được! Tiểu tử lần này tới Băng Tuyết thành tựa hồ thu hoạch không nhỏ. Bất quá, hắn chẳng lẽ còn không rõ, tất cả đều chỉ phí công thôi sao?"

"Điện hạ, chúng ta có nên hành động hay không? Nếu ngũ hoàng tử hồi phủ, chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa."

Nhị hoàng tử Yến Ấn trong mắt hiện lên hung quang, nhưng vẫn lắc đầu: "Quên đi, không cần để ý tới hắn nữa. Bên người hắn đều là cao thủ, nhất là hai khách khanh cấp bậc vũ thánh càng khó đối phó. Bây giờ là thời khắc mấu chốt, ta không muốn bị người khác nắm lấy nhược điểm. Trong Băng Nguyệt thành không thể tùy tiện động thủ, nếu không, để cho phụ hoàng biết được thì không ổn. Phụ hoàng ghét nhất là huynh đệ tương tàn."

"Vâng, nhị hoàng tử, ta sẽ phải người tiếp tục giám thị động tĩnh bên kia, nếu có phát hiện sẽ lập tức hồi báo cho ngài."

"A ……" Thanh âm bi thảm không chút báo trước vang lên, thủ hạ của nhị hoàng tử ở bên ngoài nhanh chóng phản ứng, bịch một tiếng, trực tiếp phá cửa xông vào, nhưng bọn hắn chứng kiến chỉ có hai thân ảnh nhỏ nhắn nhảy qua cửa sổ, những hộ vệ này bình thường đều đã được huấn luyện, một bộ phận tiến đến xem nhị hoàng tử, một bộ phận cao thủ khác đuổi ra ngoài cửa sổ.

Thanh âm già nua vang lên. "Trở về cho ta." Hai luồng thánh đấu khí màu bạc phóng tới.

Hai cao thủ lao ra cửa sổ trúng công kích này, nhất thời kình khí đầy trời.

Cao thủ cấp vũ thánh đều là khách khanh của các vị hoàng tử, vì vậy nhị hoàng tử mang theo bên người đều là hộ vệ cấp vũ đấu gia. Vũ đáu gia dù sao cũng không thể so sánh với vũ thánh. Chấn động kịch liết khiến hai cao thủ đó bắn ngược về, mà hai đạo thân ảnh màu trắng đã biến mất không thấy đâu nữa.

Nhị hoàng tử ngã xuống trên ghế, trong mắt tràn ngập vẻ hoàng sợ, sắc mặt hắn đã chuyển thành màu xanh tím, máu đen không ngừng từ thất khiếu chảy ra, mới chỉ trong chốc lát mà đã tắt thở.

Thủ lĩnh hộ vệ kinh hô: "Độc, loại độc vô cùng mạnh." Hắn nhìn tới trên cổ nhị hoàng tử, vòng cổ Tam Nhãn thạch đã biến mất, sau gáy hắn có một cây châm, máu đen chảy ra từ đây. Thủ lĩnh hộ vệ biến sắc.

Hắn đặt tay lên gáy nhị hoàng tử, một cây châm màu u lam bị hắn hút ra.

Châm dài một tất, nhỏ như sợi lông, nếu không phải trên bề mặt lóe lên hào quang màu u lam quả rất khó thấy rõ.

Gã hộ vệ bên cạnh nghi hoặc nói: "Sao lại có thể như vậy? Với năng lực của điện hạ, sao lại bị người ta đánh lén? Chẳng lẽ bệ hạ chủ động bỏ vòng cổ ra?"


Thủ lĩnh hộ vệ lắc đầu nói: "Không, vòng cổ bị mất xảy ra sau. Vòng cổ này tương thông với khí tức chủ nhân, chỉ có hai tình huống mới có thể lấy ra, một là tự tháo ra, mà một là sau khi chủ nhân chết đi mới có thể tháo ra. Nếu ta đoán không nhầm, nhị hoàng tử sau khi tính mạng đoạn tuyệt mới bị trộm mất vòng cổ."

Hộ vệ nói chuyện lúc trước nhíu mày nói: "Vì sao ngươi lại nói vậy? Ngươi có chắc không? Nhị hoàng tử đột nhiên chết đi, chúng ta sao có thể nói chuyện với đại hoàng tử đây! Hơn nữa có vòng cổ hộ thể, bệ hạ sao lại bị công kích đây?"

Thủ lĩnh hộ vệ mở lòng bàn tay, giơ ngân châm ra cho thủ hạ, trầm giọng nói: "Các ngươi biết thứ này không? Chính là thứ này đột phá phòng ngự của vòng cổ sát hại điện hạ. Châm này tên là Tử Thần Chi Vẫn, các ngươi không nên coi thường nó, nó tựa hồ vô giá. Khắp đại lục chỉ có năm bộ phát xạ Tử Thần Chi Vẫn, châm này phải dùng tới bạc dưới đáy biển vạn năm để chế ra, chuyên phá các loại pha pháp kết giới phòng ngự và hộ thể đấu khí, nghe nói cho dù là thánh đấu khí cung vô pháp phòng ngự lực đâm của nó. Phương pháp chế tạo Tử Thần Chi Vẫn sớm đã thất truyền, năm bộ Tử Thần Chi Vẫn mỗi bộ có thể phóng ra mười lần, từ mấy trăm năm trước đã nổi tiếng khắp đại lục, theo ta biết, bây giờ trên đời chỉ còn một bộ, hơn nữa chỉ có thể phóng ra ba lần. Không nghĩ tới, mấy sát thủ này lại có thể chuẩn bị Tử Thần Chi Vẫn. Nhanh, mau đem lão bản kia đến đây."

Trong chốc lát, Phúc lão bản bị dẫn ra, khi hắn thấy nhị hoàng tử ngã lăn dưới đất không khỏi sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, toàn thân run rẩy không ngừng, lầu bầu nói: "Không, không phải ta, không phải ta. Thật sự không phải ta mà! Các vị đại gia, các ngươi nhất định phải tra rõ, ta sao dám hại nhị hoàng tử."

Thủ lĩnh hộ vệ lãnh khốc nói: "Ta bất quản có phải ngươi làm hay không, điện hạ đột nhiên mất mạng ở chỗ ngươi, vô luận ra sao ngươi cũng không trốn được liên quan. Nói, hai nữ nhân kia ngươi kiếm ở đâu?"

Phúc lão bản nơm nớp lo sợ nói: "Đại khái là năm ngày trước, các nàng tự mình tìm tới đây, hình như là muốn bán thân để chon cất cha. Ta thấy các nàng đáng thương bèn mua các nàng, giá cả cũng không tính là cao."

"Hỗn đãn." Thủ lĩnh hộ vệ một chưởng đem phúc lão đánh bay. "Ngươi biết rõ thân phận điện hạ, sao còn có thể đem nữ tử chẳng rõ lai lịch tới hầu hạ người?"

Phúc lão bản run giọng nói: "Ta, ta đã tra qua lai lịch các nàng, quả thật là hài tử bình dân, còn nhỏ đã mất mẹ, cha lại vừa mất, ta điều tra cẩn thân, nhưng nào biết, nào biết…"

Thủ lĩnh hộ vệ trong mắt lóe lên hàn quang, ra lệnh cho thủ hạ. "Đi, mang điện hạ và hắn đi, chúng ta về phủ rồi hãy nói, bẩm báo tất cả với đại hoàng tử rồi xin điện hạ xử lý." Tất cả hộ vệ sắc mặt đều rất khó coi, nhị hoàng tử chết đi như vậy, bọn họ tuyệt không thoát được liên quan, cả đáng sắc mặt xanh đen nhìn thi thể nhị hoàng tử.

"Cái gì? Lão nhị chết ở trà lâu?" Vốn đĩ bệnh tình đã rất trầm trọng, quốc vương Băng Nguyệt đế quốc Yến Thiên Nam trong cơn tức giận lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Bệ hạ, bệ hạ, ngài đừng quá thương tâm." Hoàng hậu vừa khóc vừa an ủi Yến Thiên Nam, ngựa y vội vàng lấy ra một viên đan dược đưa Yên Nam Thiên uống. Nguồn: https://truyenfull.vn

Yến Nam Thiên thở hổn hển nói: "Hỗn đản, ai dám ở thủ đô Băng Nguyệt đế quốc ám sát hoàng tử, truyền lệnh của ta, phong tỏa cả Băng Nguyệt thành, phải tìm cho ra hung thủ. Ấn nhi, Ấn nhi ơi! Ngươi sao lại bị như vậy!" Nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Hoàng hậu khóc lóc thất thanh. "Ấn nhi đã chế, Ấn nhi vậy mà đã chết. Bệ hạ, người phải thay Ấn nhi làm chủ."

"Báo, đại hoàng tử điện hạ cầu kiến bệ hạ."

Yến Thiên Nam thanh âm run rẩy: "Cho hắn vào."

"Vâng thưa bệ hạ."

Thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi vào, cũng bộ dáng hơn ba mươi tuổi, đại hoàng tử Yến Cực nhìn qua có vài phần giống vứi nhị hoàng tử Yến Ấn, chỉ có điều càng cao lớn uy mãnh hơn. Hắn cũng không bởi nhị hoàng tử chết mà bi thương nhưng lại tràn ngập phẫn nộ, vừa tiến vào tẩm cung lập tức quỳ xuống, cung kính nói: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Yến Thiên Nam nủa thân dựa trên giường nói: "Cực nhi, đứng lên, đệ đệ ngươi rốt cuộc xảy ra truyện gì?"

Yến Cực bước tới trước giường, bương tay đứng ở một bên nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, hôm nay đệ đệ ra ngoài uống trà, nhưng không ngờ lại bị người phục vụ ở trà lâu ám sát. Con đã nhìn thi thể của đệ đệ và hung khí, là Tử Thần Chi Vẫn. Phụ hoàng, người phải thay đệ đệ làm chủ a! Đệ đệ chết rất thảm."